chương 91/ 304

Tạp Châu từ ngoài cửa tiến vào, nhìn thấy những đại hán ngồi đầy phòng, hắn có chút sững sốt. Vẻ mặt hắn trở nên tươi cười chào hỏi cùng đám đại hán này, rồi lại đến bên cạnh Lý Cường nhỏ giọng nói: " Tiểu ca, ta đã thương lượng với bọn họ xong rồi, ngày mai lên đường chúng ta sẽ cùng nhau đi."

Lỗ tai Xú Cước thật thính, lớn tiếng kêu lên: " Ai, ta nói lão mập ngươi a, mấy người này là người của chúng ta, đừng có nghe hắn nói loạn làm cho người ta rối a." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trụ Đầu nói: " Xú Cước, lo ăn thịt của ngươi đi, không ai bảo ngươi lên tiếng đâu. Có đi hay không do tiểu ca tự mình quyết định, chúng ta có làm gì cũng vô dụng thôi. Tiểu ca, người nhìn xem thực lực đám huynh đệ này của chúng ta rất mạnh đó, a, đi theo chúng ta dám chắc sẽ không sao đâu."

Lý Cường thiếu chút nữa đã cười rộ lên, Trụ Đầu này thật có ý tứ, trong miệng bảo Xú Cước không được lôi kéo người, vậy mà lại tự mình nhịn không được lại làm việc đó. Hắn cười nói: " Tạp Châu, chúng ta cùng nhau đi thôi, những huynh đệ này thực lực không tệ đâu."

Trên mặt Tạp Châu xuất hiện tia xấu hổ, cười khổ nói: " Tiểu ca, chúng ta đã trả tiền. Ai, nếu tiểu ca đã nói chuyện với đám huynh đệ này xong rồi, ta sẽ không miễn cưỡng nữa, trên đường nếu có chuyện gì, xin hãy chiếu ứng cho nhau một chút."

Thật khó cho Tạp Châu, người mập mạp như vậy mà phải chạy đông chạy tây, cả người cũng đều ướt đẫm. Lý Cường cười nói: " Tạp Châu, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, nơi này có thịt ăn đó. Nạp Thiện, đưa thịt cho Tạp Châu đi."

Tạp Châu cũng thật sự không chạy thêm được nữa, mệt đến nỗi chân cũng rã rời, hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh, cười nói: " Quấy rầy rồi. A a, kỳ thật cùng ai kết bạn đồng hành đều cũng giống nhau, mấu chốt là muốn bình an đi qua Thiên Lộ thảo nguyên thôi."

Hắn cầm lấy một khối thịt, rút ra đao nhọn, đem thịt nướng trên lửa chuẩn bị ăn.

" Nước đến rồi! A! Có thịt sao, ở đâu tìm được vậy? Vừa rồi ta xem có người đang bán thịt, hay thật, các đội huynh đệ đều chạy tới giành mua, thiếu chút nữa là đánh nhau, nhiệt náo đến nỗi ngay cả tổng lĩnh Ban Đồng cũng bị kinh động."

Thổ Đôn cầm một túi nước lớn tiến đến, có người tiến lên tiếp nhận túi nước, nói: " Nhanh đến ăn đi, đây là các vị bằng hữu mời khách."

Thổ Đôn ngồi xuống bên Tạp Châu, cắt lấy một miếng thịt, nói: " Ai, đói đến cả người cũng đều đổ mồ hôi lạnh luôn."

Tạp Châu vừa ăn vừa nói: " Xem ra đây là một đại thương đội cuối cùng, vừa rồi ta nghe nói, Thiên Lộ thảo nguyên xuất hiện quái thú cực kỳ lợi hại, ngay cả Liệt Thú tộc cũng bị tổn hại nhiều, đã chết hơn mười hộ vệ.."

Trụ Đầu chen lời: " Là quái thú gì mà lợi hại như vậy, ngay cả Liệt Thú tộc cũng đánh không lại, thật hay giả a?"

Tạp Châu nói: " Thật hay giả cũng không rõ ràng, nhưng nghe nói An Độ trại sẽ đóng cửa, hình như người của Liệt Thú tộc phải tập trung lại ở trại trung tâm, còn những nơi họ xây dựng ở bên ngoài phải tạm thời buông bỏ."

Xú Cước nói: " Lần này xong đời rồi, sau này cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn. Ai! Thế đạo ngày càng bất hảo a."

Mọi người nghe xong tình huống Tạp Châu vừa nói, tâm tình càng trở nên nặng nề, nhất thời không khí cũng trở nên trầm muộn xuống.

Lại Đầu đột nhiên nói: " Con mẹ nó, quản chuyện đó làm gì, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, đến nơi nào cũng có thể kiếm cơm ăn, đi một bước tính một bước, chỉ cần giữ được tính mạng là tốt rồi."

Thổ Đôn đang nhai thịt nướng, trong miệng hàm hồ không rõ: " Chỉ cần có thịt ăn thì ta đã hài lòng lắm rồi."

Trụ Đầu tò mò hỏi: " Tiểu ca, sao hai người các ngươi không ăn a?"

Lý Cường cười nói: " Các ngươi cứ ăn đi, ta không có đói."

Hồng Thiêm vẫn nhắm mắt dưỡng thần, hắn xã giao với đám hán tử thô lỗ này cũng bởi vì Lý Cường nói nói cười cười với họ nên hắn mới nhẫn nại tính tình ngồi ở một bên.

Lại Đầu hảo tâm nói: " Tiểu ca, ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gầy ốm như vậy, ngày mai lên đường lại chịu không nổi đó."

Ngoan Công thầm nghĩ: " Nơi này không có ai có thể so sánh với Lý Cường, đừng xem hắn gầy yếu, nhưng lợi hại hơn nhiều so với người khác."

Thật ra vóc người của Lý Cường cũng không được xem là gầy yếu, chỉ là nếu so với đám hán tử hàng năm bên ngoài lăn lộn này thì gầy hơn rất nhiều. Hắn làm cho người ta có cảm giác như là một thư sinh văn nhược, hơn nữa sau khi tiến vào Xuất Khiếu kỳ, vết sẹo trên mặt cơ hồ không còn thấy rõ nữa, khí thế hung hãn cơ hồ giảm bớt rất nhiều cho nên đám đại hán này rất khó có thể xem trọng hắn. Quy củ của Tây đại lục xưa nay chính là ai lợi hại hơn thì người đó lên tiếng, nếu yếu nhược thì phải nghe lời cường mãnh, nếu không phải vừa rồi Nạp Thiện ra tay xuất thủ nhưng hắn đối với Lý Cường lại cung kính như vậy thì những hán tử này đã không xem hắn vào mắt. Bất quá biểu hiện hòa đồng của Lý Cường làm cho đám hán tử này cảm thấy rất thân thiết.

Rạng sáng ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn thì có người đã giơ cây đuốc đứng ở ven đường kêu to: " Tất cả những người hôm nay chuẩn bị xuất phát, mau nhanh thức dậy! Tất cả những người hôm nay chuẩn bị xuất phát, mau nhanh đứng dậy!"

Ở phía trước lẫn phía sau đều có người cầm đuốc kêu ầm ĩ, cả An Độ trại đều bị tỉnh giấc. Chỉ chốc lát sau từ các phòng đều truyền đến tiếng ho khan, tiếng nói chuyện, trong trại dần dần trở nên náo nhiệt vô cùng.

Lý Cường, Hồng Thiêm, Mạt Bổn và Nạp Thiện cũng không có ngủ, họ chỉ khoanh chân ngồi luyện công. Nạp Thiện vặn người một cái, nói: " Còn sớm như vậy đã kêu inh ỏi, bầu trời vẫn còn tối đen a."

Trụ Đầu cũng đã tỉnh giấc, hắn đứng dậy, lớn tiếng quát: " Tất cả mau đứng lên, mau đứng lên! Xú Cước, đừng ngủ nữa, mau sửa sang lại hành lý, sắp đi rồi. Lão trùng, Thổ Đôn các ngươi nhanh lên một chút, gọi tất cả mọi người trong đội chúng ta đến đây tập trung. Tiểu ca, các ngươi đi theo đội của ta là được, yên tâm, có ta chiếu cố không việc gì đâu."

Tối hôm qua Lý Cường bọn họ đưa cho hắn không ít tiền, bởi vậy hắn rất khách khí.

Ngoan Công cả đêm cũng không yên giấc, đám hán tử này ngủ không yên chút nào, có không ít người vừa ngáy vừa nói mớ không cho ai ngủ được an bình. Mặc dù hắn thường ở bên ngoài đi lại, nhưng cũng chưa từng ở chung với đám hán tử thô lỗ thế này bao giờ. Phải biết rằng hắn là một trong Mang Dã Bát Hào, có thể xem như là một người có danh tiếng ở Tây đại lục. Hắn dùng sức xoa xoa mặt, hỏi: " Lão Đại, ngủ ngon không?"

Lý Cường bây giờ chỉ cần được yên tĩnh tu luyện, hắn tu luyện chỉ một buổi tối mà tinh thần đã rất tốt, cười nói: " A a, tốt lắm, chúng ta cũng đi chuẩn bị một chút."

Mọi người tụm năm tụm ba đi ra đường cái, người cầm đầu các đội cũng đang kêu to ra lệnh cho người của mình tập trung. Người của Trụ Đầu cũng đã tụ tập lại, hắn liên tục ra lệnh rồi giới thiệu mấy người Lý Cường. Những trường hợp kết bạn đồng hành thế này là hiện tượng rất thường thấy, đây là quy củ bất thành văn của các thương đội, cũng là cơ hội duy nhất kiếm thêm chút tiền của họ.

Trụ Đầu nhìn Lý Cường bọn họ liếc mắt một cái, nói: " Các ngươi không chuẩn bị cung tiễn gì sao? Các ngươi sử dụng binh khí gì?"

Trong mấy người Lý Cường, chỉ có Ngoan Công đeo một thanh Đại Khảm Đao trên lưng, Mạt Bổn đeo một cây trường thương màu đen, Nạp Thiện giắt Nghịch Quang kiếm nơi cánh tay, Lý Cường và Hồng Thiêm đều đi tay không, trên người hoàn toàn không nhìn thấy binh khí gì. Lý Cường cười nói: " Ta không có cung tiễn a."

Trụ Đầu khẽ cau mày, nói: " Tiểu ca, ngươi không biết dùng cung tiễn? Nếu ngươi biết dùng, sẽ không phải giống như chúng ta cùng quái thú trực tiếp đánh nhau chết sống, chỉ cần ở phía sau bắn tên là được, nhưng thuật bắn cung phải giỏi mới được."

Lý Cường cười nói: " Không thành vấn đề, tiễn thuật của ta cũng không tệ lắm, chỉ là không có cung tiễn, làm sao bây giờ?"

Thật ra trong thủ trạc của hắn cũng có cung tiễn, chỉ là cung tiễn kia thật sự quá lợi hại, nếu đem ra sử dụng thật sự là quá nổi bật, nếu không phải rơi vào trường hợp bất đắc dĩ, hắn không muốn làm ra chuyện khoa trương như thế.

Nạp Thiện nhịn không được, buồn cười nói: " Tiễn thuật của lão Đại chúng ta, hắc hắc, thật ra vô cùng lợi hại…." Hắn vừa định khoa trương một phen, lại bị Lý Cường phất tay ngăn trở.

Lý Cường cười nói: " Các ngươi có cung tiễn gì thì cho ta mượn dùng đi."

Trụ Đầu hỏi: " Ngươi dùng cung nặng bao nhiêu?"

Lý Cường nghe mà không hiểu, tại sao lại có sự phân biệt nặng nhẹ như thế? Hắn thuận miệng nói: " Càng nặng càng tốt."

Xú Cước không nhịn được kêu lên: " A, càng nặng càng tốt? Trụ Đầu, cho hắn loại cung nặng nhất thử xem."

Trong đội mọi người đang nghị luận về việc này, trong đó có một người nói: " Trụ Đầu, loại cung nặng nơi này không có, cần phải đến chỗ đội xe lấy mới được."

Trụ Đầu chăm chú nói: " Ngươi thật có thể sử dụng trọng cung? Ta sẽ phái người đi lĩnh, nhưng đừng có việc đem về mà ngươi lại sử dụng không được, vậy là ta sẽ thê thảm đó."

Trong lòng Lý Cường cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao mà hắn nói như vậy, nói: " Không thành vấn đề, dám chắc có thể sử dụng."

Hồng Thiêm cũng nói: " Lấy cho ta một cây trọng cung giống vậy luôn."

Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt khó thể tin nhìn hai người bọn họ. Trên mặt Trụ Đầu lộ ra vẻ vui mừng, hắn vung tay lên, lập tức có hai người vội vã hướng về phía sau chạy đi.

Bình thường ở trong thương đội thiếu nhất chính là những cung tiễn thủ cao minh. Tiểu đội này của Trụ Đầu bọn họ vốn thiếu cung tiễn thủ, không dám nghĩ hai người nhìn qua tuổi còn trẻ này lại lợi hại như thế, vậy mà cũng có thể sử dụng trọng cung. Điều này giống như là nói giỡn, trọng cung này cho dù chính Trụ Đầu cũng không thể kéo nổi, đừng nói chi đến chuyện bắn tên.

Người trên đường đi lại rất nhiều, hò hét nháo nhác thật hỗn loạn, mọi người cũng đều đang chuẩn bị vật cưỡi của mình. Lý Cường phát hiện trên mình Hắc Tiêm kỵ của Trụ Đầu bọn họ đều có gác một loại binh khí có hình thù kỳ lạ, hắn cười chỉ vào binh khí nọ, hỏi: " Trụ Đầu, có thể cho ta nhìn một chút được không? Loại binh khí này gọi là gì?"

Xú Cước kinh hãi kêu lên quái dị: " Ngay cả Tụ Liêm mà cũng không biết a? Đây là binh khí thường sử dụng nhất của chúng ta, không có khí lực sẽ không dùng nổi đâu."

Trụ Đầu cười gỡ Tụ Liêm xuống đưa cho Lý Cường, nói: " Rất nặng đó, cẩn thận mà cầm."

Lý Cường đưa tay tiếp nhận, cảm giác cũng thấy rất nặng, phỏng chừng ít nhất cũng hơn hai mươi cân, hình dáng rất giống trường thương, dài chừng nửa thước, có hình tam giác, ba góc là ba cạnh nhọn, giống như một thanh Tam Tiêm Thứ phóng lớn, tay cầm khoảng một thước, có da thú quấn quanh thật chặt. Lý Cường tiện tay vũ động hai cái, cười nói: " Dùng chắc là rất lợi hại a."

Trụ Đầu cười nói: " Đó là đương nhiên, nếu Tụ Liêm công kích, dù là quái thú bình thường cũng không thể chịu được. Ai, có muốn ta đưa cho ngươi một thanh hay không."

Lý Cường lắc đầu, nói: " Không cần đâu, ta dùng cung tiễn là được rồi."

Hai người vừa rồi chạy đi đã quay lại, mang theo hai cây cung lớn và hai hộp tên dài trở về. Trụ Đầu cầm lấy trường cung nhìn thoáng qua, gật đầu nói: " Phải rồi, chính là loại trọng cung này, tiểu ca, cho ngươi."

Lý Cường tiếp nhận trọng cung, hắn cầm lên căng thẳng dây cung, nhẹ nhàng kéo căng rồi buông ra, chỉ nghe " ba" một tiếng thanh thúy. Hắn biết, cây cung này phải cần có khí lực rất lớn mới có thể kéo nổi, trách không được bọn họ vừa rồi không thể tin, điều này nhất định phải dùng bản lĩnh thật sự mới được.

Xú Cước cười nói: " Tiểu ca, ngươi thấy được chưa? Kéo mạnh thử xem, để cho chúng ta mở rộng tầm mắt."

Lý Cường biết bọn họ không tin, hắn tiện tay lôi kéo, chợt nghe cây cung phát ra âm thanh " dát dát", trọng cung đã bị kéo căng hết mức.

Hồng Thiêm cười, cũng tiện tay kéo căng trọng cung đến tận cùng, nói: " Đáng tiếc, vẫn còn nhẹ quá."

Lý Cường cười nói: " Muốn nặng hơn thì có lẽ bọn họ sẽ không có, cứ dùng tạm vậy."

Hai người bọn họ không chút tốn sức kéo căng dây cung mà vẫn nói chuyện phiếm với nhau, mọi người nhìn thấy cũng đều sợ ngây người.

Xú Cước kêu lên: " Ai nha, tiểu ca có khí lực thật lớn nha. Trụ Đầu, điều này thật quá tốt, trong đội chúng ta cũng có trọng cung thủ rồi."

Vẻ mặt Trụ Đầu tươi cười, nói: "Thật sự là không nghĩ đến. Tiểu ca, khi ở trên đường có gặp quái thú thì ngươi chỉ cần ở phía sau nhìn cho kỹ, thấy ai có nguy hiểm thì giúp một tay. Các huynh đệ, mau cảm ơn tiểu ca trước."

Đám hán tử này nháo loạn hò hét tiến lên cảm ơn luôn miệng, Ngoan Công cười nói: " Trong thương đội ở Tây đại lục, trọng cung thủ và tích thương thủ được tôn kính nhất, ở lúc mấu chốt, bọn họ có thể cứu được mạng của ngươi."

Hai hộp tên cầm tới mỗi hộp có ba mươi cây tên. Loại tên này cũng rất đặc biệt, đầu tên hơi dài, có hình loa, lóe lên lam quang. Trụ Đầu nói: " Tiểu ca, loại tên này có kịch độc, ngàn vạn lần cản thận đừng bắn trúng người, sẽ không kịp cứu đâu."

Lý Cường cười nói: " Cứ yên tâm đi. Bất quá mấy mũi tên lại quá ít, chỉ có ba mươi mũi, chỉ bắn một chút là hết mất rồi."

Trụ Đầu há hốc mồm, trong lòng kinh ngạc không thôi, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy Lý Cường ra tay kéo dây cung hắn đã nghĩ là người tuổi trẻ này đang nói hươu nói vượn. Phải biết rằng, bằng khí lực kéo được trọng cung, sau khi bắn ra ba mươi mũi tên, cơ bản sẽ không còn sức lực nào nữa, cho dù có nhiều tên hơn cũng không hữu dụng.

Thổ Đôn cười nói: " Chúng ta đều có đem theo tên, nếu không đủ, ta sẽ đưa cho ngươi, dù sao ta cũng không thích bắn tên."

Lý Cường gật đầu, gài trọng cung trên lưng Hắc Tiêm kỵ, hắn không nghĩ đến chuyện thu vào thủ trạc, để tránh cho đám hán tử này chú ý, bởi vì rất khó giải thích cho bọn họ hiểu được rõ ràng.

Sắc trời sáng hẳn, đại đội nhân mã đã tập hợp xong, tất cả các tiểu đội cũng đều đang nghe truyền đạt mệnh lệnh thường ngày lúc lên đường.

Trụ Đầu nói: " Các huynh đệ, vẫn theo quy củ trước đây, đội của chúng ta sẽ phòng hộ bên phải, mọi người cẩn thận một chút, Thiên Lộ thảo nguyên gần đây không bình an, tất cả cũng đều phải vô cùng cẩn thận. Ta hy vọng mọi người có thể bình an về nhà, bất quá chúng ta phải tự mình cố gắng, vẫn là câu nói cũ kia, ai sợ chết thì người đó sẽ chết đầu tiên, cho nên người nào dám làm rối loạn trận hình, dù cho quái thú không giết chết ngươi, thì mọi người chúng ta cũng sẽ làm việc đó, nghe rõ rồi chứ?"

Mọi người trầm trầm không đáp.

Lý Cường cảm giác được rất có ý tứ, thương đội này thực lực quả thật không tệ, trách không được những thương đội khác không dám đi tiếp, nhưng bọn họ vẫn dám đi không thay đổi. Chỉ cần nhìn đám người này của Trụ Đầu, chỉ biết năng lực tổ chức của thương đội này vẫn là rất mạnh. Lý Cường cười nói: " Trụ Đầu, nếu muốn chúng ta làm gì có tùy ý phân phó, không cần khách khí."

Trụ Đầu nói: " Các ngươi dù sao vẫn là khách nhân, có nguy hiểm thì lui về phía sau, ta chỉ cần mượn tay các ngươi sử dụng hai trọng cung, như vậy đã là giúp đỡ rất lớn, còn những việc khác thì không cần nữa."

Nạp Thiện bĩu môi, nghĩ thầm: " Là do các ngươi không có mắt thôi, nếu lão Đại ra tay, đám quái thú gì đó căn bản là bị tiêu diệt sạch cả. Hắc hắc, lão Đại thật biết đóng kịch, như vậy ta cũng thấy dễ dàng thoải mái a."

Mọi người bắt đầu mặc áo giáp, Lý Cường bảo Nạp Thiện và Mạt Bổn cũng mặc vào, hắn và Hồng Thiêm hai người đều không cần, nếu mặc chiến giáp thì thật là chói mắt người khác, huống chi bọn họ căn bản không hề để tâm đến quái thú. Khải giáp của Nạp Thiện và Mạt Bổn vừa mặc vào đã khiến cho đám hán tử kia vô cùng hâm mộ, nhìn thật hoa lệ và tinh mỹ, ngay cả tổng lĩnh của thương đội bọn họ cũng không được tốt như vậy, khải giáp này chính do danh gia của Thản Bang đại lục chế tác, dù cho là Ngoan Công nhìn thấy đôi mắt cũng chuyển hồng.

Lại Đầu đưa tay sờ sờ, kinh hãi than thở: " Đây là khải giáp của Thản Bang đại lục a, ở nơi này rất hiếm thấy, a a, lần đầu tiên nhìn thấy được khải giáp xinh đẹp như vậy."

" Đô…đô.." Tiếng tù và vang lên, Trụ Đầu lớn tiếng kêu lên: " Tất cả lên kỵ, sẽ lập tức xuất phát."

Lý Cường rất nghe lời xoay người leo lên Hắc Tiêm kỵ, Trụ Đầu bọn họ đều là hai người cưỡi một con, Xú Cước cười nói: " Tiểu ca, các ngươi thật sự là rộng rãi, một người một Hắc Tiêm kỵ, thật là đáng hâm mộ a."

Lão Trùng ngồi ở phía sau Xú Cước, nói: " Ngày nào đó Xú Cước cũng sẽ phát đạt thôi, một người sẽ có hai Hắc Tiêm kỵ, cưỡi một con còn một…"

Xú Cước kêu lên: " Ta cần tới hai con để làm chi, làm được gì chứ?"

Lão Trùng cười nói: " Nhìn cho nó có vẻ giàu có a."

Mọi người cười rộ lên.

Oanh oanh long long tiếng vó kỵ vang vang khắp Thiên Lộ thảo nguyên, một đoàn đại thương đội chậm rãi đi tới. Phía trước là hơn hai mươi Ngân Tiêm kỵ mở đường, mỗi con có hai binh lính đang cưỡi, binh lính ngồi trước thì điều khiển kỵ, binh lính ngồi sau thì cầm trường cung. Khoảng cách với Ngân Tiêm kỵ chừng năm mươi thước chính là một trăm hai mươi Hắc Tiêm kỵ, cứ năm Hắc Tiêm kỵ tụ thành một tổ, cứ bốn tổ là một tiểu đội, tổng cộng có sáu tiểu đội.

Đi theo phía sau Hắc Tiêm kỵ chính là Hoa Tiêm kỵ đang kéo những chiếc xe lớn, có chừng bốn mươi xe, mỗi xe đều có năm người điều khiển, hai xa phu, hai cung tiễn thủ, một tích thương thủ. Bên trái có một trăm hai mươi Hắc Tiêm kỵ, bên phải có một trăm hai mươi lăm Hắc Tiêm kỵ, vì có thêm năm Hắc Tiêm kỵ của mấy người Lý Cường.

Ở phía sau đội xe là một trăm hai mươi Hắc Tiêm kỵ. Cả thương đội có hơn một ngàn người, cách đó không xa còn có năm, sáu trăm tiểu hành thương, nháo loạn hò hét theo sát phía sau đội ngũ.

Bởi vì Lý Cường có thể dùng trọng cung, Trụ Đầu đặc ý để hắn đi trong tiểu đội của mình, hắn rất là đắc ý, có hai trọng cung thủ bảo vệ, tiểu đội của mình sẽ an toàn nhiều hơn. Dọc theo đường đi, hắn thường xuyên nói giỡn với Lý Cường vài câu, hơn nữa còn giới thiệu hắn với những đầu lĩnh của tiểu đội khác, rất nhanh Lý Cường đã hoàn toàn hòa đồng với họ.

Ngồi ở trên Hắc Tiêm kỵ, Lý Cường cảm thấy rất thích thú, cảnh vật chung quanh vô cùng tân kỳ. Nạp Thiện và Lý Cường giống nhau, đối với tất cả mọi thứ ở nơi này đều cảm thấy tò mò, hắn đi đến bên cạnh Lý Cường, hai người liên tục trò chuyện không ngừng. Hắn nói: " Lão Đại, hình như không thấy có dã thú gì lợi hại cả a, tại sao bọn họ lại kinh hãi đến như vậy? A a, có nhiều người như vậy chắc là không có vấn đề gì."

Trụ Đầu cười nói: " Lão huynh a, ngươi là lần đầu tiên đến Thiên Lộ thảo nguyên phải không, khi ta mới tới lần đầu, cũng nghĩ giống như ngươi vậy, nhưng bây giờ thì đã không dám nghĩ như vậy nữa."

Nạp Thiện không phục lắm, nói: " Tại sao? Mãnh thú ở đây thật sự là lợi hại lắm sao? Chúng ta cũng không kém a."

Thổ Đôn đang ở phía sau Trụ Đầu nói: " Vậy là ngươi chưa từng nhìn thấy rồi, khi nào ngươi thấy, sẽ không còn nói vậy nữa…"

Còn đang nói giỡn thì từ phía trước có một Hắc Tiêm kỵ phi nhanh tới, người bên trên lớn tiếng quát: " Mọi người mau chuẩn bị vũ khí! Mọi người mau chuẩn bị vũ khí! Phía trước phát hiện rất nhiều Kiếm Xỉ Hào! Mau xếp thành hàng! Không cho tán loạn! Mau đi tới!"

Không khí đột nhiên khẩn trương lên. Trụ Đầu hét lớn: " Nhất định phải đuổi kịp đội ngũ! Huynh đệ các tổ phải chiếu ứng lẫn nhau, mau chuẩn bị vũ khí, giữ vững tốc độ! Đội hình tuyệt đối không được rối loạn! Nếu rối loạn chúng ta đừng mong sống sót!"

Hắn không ngừng quát lớn liên tục, ở các tiểu đội khác cũng không ngừng kêu loạn. Lúc này từ xa xa truyền đến một trận những tiếng kêu chói tai, làm cho người ta nghe xong cảm thấy không thoải mái chút nào. Những tiểu hành thương đi theo phía sau cũng đã chạy lên rất nhanh, mỗi người đều đã lấy ra binh khí, trong đó có không ít thứ tích thương, mọi người đều biết chỉ có tới gần đại đội mới có hy vọng giữ được mạng sống.

Trụ Đầu nhìn Lý Cường hét lớn: " Tiểu ca, mau đem trọng cung ra."

Lý Cường mỉm cười, vì muốn để cho Trụ Đầu yên tâm, hắn gỡ trọng cung cầm trong tay, tiện tay rút ra ba mũi tên nhọn, cười nói: " Ai còn mũi tên thừa thì đưa cho ta."

Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm, không có chút nào dáng vẻ khẩn trương làm cho đám hán tử trong lòng âm thầm bội phục. Thổ Đôn đưa hộp tên của mình cho Lý Cường, kêu lên: " Ta có hai hộp tên, cho ngươi một, cầm lấy!"

Lý Cường cầm lấy nhìn thoáng qua, trong hộp có chừng hai mươi mũi tên, hắn cười nói: " Vẫn còn không đủ a, ai còn nữa không?"

Trụ Đầu bọn họ nghe xong, thật sự cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ thầm người này thật là quá ngông cuồng. Đã có năm mươi mũi tên, vậy mà hắn vẫn còn kêu không đủ. Trụ Đầu không có biện pháp, đành đưa luôn hộp tên của mình cho hắn, kêu lên: " Tiểu ca, nếu ngươi kéo không nổi trọng cung thì không nên miễn cưỡng a."

Ý tứ của hắn mọi người đều hiểu, một khi khí lực không đủ, dám chắc sẽ ảnh hưởng đến sự chính xác khi bắn tên, ai biết hắn sẽ bắn trúng cái gì, nếu lỡ tay bắn trúng người, thì thật là phiền toái.

Trong hộp tên của Trụ Đầu có ba mươi mũi, Lý Cường vẫn biết là không đủ, nhưng lại đành bỏ qua, hắn cảm thấy ngại không đòi thêm nữa. Hồng Thiêm cũng muốn có thêm một hộp tên, trong đó có khoảng ba mươi mũi, vậy là hắn cũng có sáu mươi mũi tên. Bọn họ mấy người cũng nhanh chóng sẵn sàng, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Nạp Thiện yêu cầu cấp một thanh Đại Khảm Đao, hình dáng của đao rất giống Trát Đao, chỉ là chuôi đao hơi dài, là loại binh khí phải cầm bằng hai tay, nhưng Nạp Thiện lại chỉ cầm bằng một tay.

Tiếng kêu chói tai càng ngày càng gần, mọi người đã có thể nhìn thấy lớp lớp những cái chân màu đen đang từ trong những đám cỏ dại cao chừng nửa người hướng thương đội vọt tới. Nạp Thiện hú lên quái dị: " Oa! Mẹ nó, sao lại nhiều như vậy? Lão Đại, huynh xem, ít nhất phải là mấy ngàn con!"

Lý Cường híp mắt, cẩn thận đánh giá những đoàn Kiếm Xỉ Hào đang vọt tới. Loài thú này hình thể không nhỏ, cỡ con trâu nghé, có con còn lớn hơn, hàm răng trắng ởn, tựa như những cây đao nhỏ lóe bạch quang, kỳ lạ nhất là chúng nó lại có thêm hai cánh bám trên lưng, cái đuôi màu đen tựa như loài bò cạp đang nhỏng lên cao. Kiếm Xỉ Hào còn có tên là Tiên Hào, tên đó là do cái đuôi của nó mà tới.

Bước chân của Kiếm Xỉ Hào chạy tới phát ra thanh âm kinh thiên động địa, mục tiêu của chúng nó rất rõ ràng, chính là Hắc Tiêm kỵ mọi người đang cưỡi. Binh lính trên Ngân Tiêm kỵ đang mạnh mẽ xông lên giết chúng. Những binh lính này phi thường dũng mãnh, hai mươi kỵ sắp thành hàng, giống như một hình tam giác, nhìn giống như một cây chùy nhọn thật lớn, xông vào giữa bầy thú. Những Hắc Tiêm kỵ khác cũng theo sát xông lên, cung tiễn thủ không ngừng bắn ra những mũi tên nhọn, che chở cho binh lính trên Ngân Tiêm kỵ. Cả đội ngũ không dám dừng lại một khắc, cấp tốc phóng về phía trước.

Lúc này cả đội ngũ giống như một con rắn dài, nơi yếu nhất chính là phần eo, nếu nơi này bị cắt đứt, thương đội sẽ rất thê thảm, cho nên những hộ vệ lợi hại nhất đều cũng trụ tại nơi đội xe phòng hờ bất trắc. Năm người Lý Cường được chỉ định ở ngay cạnh bên xe, tiểu đội của Trụ Đầu phụ trách phía bên phải canh giữ cho sự an toàn của đoàn xe.

Kiếm Xỉ Hào rít gào lao lên. Trụ Đầu quát: " Không cho ham chiến, không nên để cho chúng cuốn lấy chúng ta!"

Tụ Liêm trên tay hắn cấp tốc đánh tới một Kiếm Xỉ Hào, Thổ Đôn phía sau hắn cũng dùng một thanh Tụ Liêm, hai người đồng thời lao tới, tốc độ thật nhanh vô cùng. Kiếm Xỉ Hào há to miệng liền bị Tụ Liêm chọc ngay vào, một kích liền mất mạng. Trụ Đầu rút ra Tụ Liêm, rồi đột nhiên phát hiện một con Kiếm Xỉ Hào đang nhảy tới trên đỉnh đầu mình, trong lòng hắn cả kinh, không còn kịp giơ Tụ Liêm lên nữa, ngay cả Thổ Đôn ở phía sau cũng thế.

Đang trong thời khắc nguy cấp nhất này thì chỉ nghe một tiếng dây cung thanh thúy bật lên, Lý Cường bắn ra một tiễn phi thường chuẩn xác, một tiễn này lợi hại phi thường bởi vì do Lý Cường dùng chân nguyên lực bắn ra. Con Kiếm Xỉ Hào đó bị một tiễn này bắn bay ra ngoài, không giống như bị mũi tên bắn trúng mà giống như bị một cây chùy sắt đánh bay. Trụ Đầu hồi phục lại tinh thần, giơ cao Tụ Liêm, lớn tiếng kêu lên: " Tiểu ca, cảm ơn!"

Nạp Thiện vẫn chưa động thủ, hắn hết nhìn đông rồi nhìn tây, đột nhiên nói: " Người ở phía sau gặp thê thảm rồi!"

Lời hắn nói chính là ám chỉ những tiểu hành thương ở phía sau.

Bình luận





Chi tiết truyện