chương 261/ 304

Tiến vào Hâm Ba Cổ Thần Tàng chỉ có một con đường, Thiên Chân mang theo mọi người đi tới thì đã có mười mấy Cổ tiên nhân rơi vào không trung chờ đợi. Cổ tiên nhân cơ hồ là độc lai độc vãng, cho nên từ xa nhìn lại chỉ có đám người của Thiên Chân là nhiều nhất, tụ tập cùng một chỗ phi thường dễ thấy.

Lý Cường hướng bốn phía dò xét một chút, chỉ vào xa xa nói: " Các ngươi xem, bọn họ là ai? Hình như cũng có ba, bốn người tụ cùng một chỗ, ân, hình như hướng chỗ chúng ta bay qua."

Thiên Chân nhìn thoáng qua, nói: " Đừng động Cổ tiên nhân này, chúng ta không cần cùng bọn họ giao tiếp." Hắn quay đầu nói với Vụ Tinh Hàn Nữ: " Hàn Nữ, mặc kệ là ai lại đây, ngươi đi giao tiếp một tiếng, chúng ta không cùng bất cứ ai kết bạn, chúng ta tự mình đi thôi."

Vụ Tinh Hàn Nữ lạnh lùng nói: " Muốn nói ngươi đi nói, ta không lý bọn họ."

Thiên Chân tức giận đến buột câu đầu môi: " Ta thật thương cảm a..."

Thiên Thú nhàn nhạt nói: " Để ta đi, tính tình của Hàn Nữ ngươi cũng không phải không biết."

Kiền Thiện Dong thanh âm khẽ run nói: " Lý lão đệ, đó là Thanh Đế."

Lý Cường kinh ngạc nói: " Thanh Đế? Ở nơi nào?"

Hiên Long dùng ngón tay chỉ tới, nói: " Đó là những người ngươi chỉ vừa rồi." Thần sắc của hắn có chút quái dị.

Lý Cường vừa nhìn thì hiểu được, hỏi: " Ngươi muốn thông tri bọn họ?"

Tình hình bây giờ càng ngày càng cổ quái, trong lòng Lý Cường có chút hồ đồ, không biết cuối cùng mình nên tín nhiệm người nào. Hắn rõ ràng cảm giác được Nguyên Cổ Thượng Nhân, Thanh Đế và Bác Tụ Thượng Nhân đều là một phe, còn những Cổ tiên nhân khác lại một phe, trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm cái gì mới tốt.

Kiền Thiện Dong nhớ tới lời Nguyên Cổ Thượng Nhân phân phó, trong lòng hơi có chút băn khoăn, nhưng hắn không ngăn cản Hiên Long, dù sao đã tới biên giới Cổ Thần Tàng, Thanh Đế hẳn sẽ không có cử động bất lợi gì với mình.

Thiên Chân nhíu mày nói: " Nguyên Mộc Thượng Nhân không ngờ có thể trở thành như vậy, úc, ta hiểu được rồi..."

Lý Cường vừa suy nghĩ thì cũng hiểu được, Bác Tụ Thượng Nhân và Nguyên Cổ Thượng Nhân đang ở ngoài, Thanh Đế ở bên trong, ba người bọn họ đã có chuẩn bị nguyên vẹn, còn những Cổ tiên nhân khác thì không cách nào tranh với ba người bọn họ, Cổ Thần Tàng cơ hồ bị ba người họ hoàn toàn khống chế, chỉ cần Lý Cường mở ra Cổ Thần Tàng, những Cổ tiên nhân tán lạc bên ngoài sẽ không có cơ hội.

Thiên Thú là một trong số ít Cổ tiên nhân không có hứng thú đối với Cổ Thần Tàng, hắn than thở: " Lần này lại không biết là ai không may, mỗi lần Cổ Thần Tàng mở ra, đối với Cổ tiên nhân đều là một lần khảo nghiệm nghiêm trọng."

Xích Minh hăng hái bừng bừng hỏi: " Có phải là lần nào cũng đánh một trận hồ đồ?"

Vụ Tinh Hàn Nữ nghiêng đầu đánh giá Xích Minh, cười lạnh nói: " Tiểu tử kia, ngươi thích đánh như vậy? Tiến vào Cổ Thần Tàng không thể đánh nhau như vậy, ở chỗ này ai lộn xộn làm rối loạn Cổ Thần Tàng, sẽ khiến cho công phẫn, ai cũng không gánh chịu nổi trách nhiệm này..."

Xích Minh sờ sờ đầu, nói thầm: " Cũng không phải ta nói, ngươi không có nghe hắn nói hay sao? Tiến vào Cổ Thần Tàng đều là một lần khảo nghiệm đối với Cổ tiên nhân."

Thiên Chân nhịn không được giải thích: " Tranh đấu đều phát sinh ở bên ngoài, một khi tới nơi này, ai cũng không dám động thủ...khảo nghiệm chính là tiến vào Cổ Thần Tàng, thông qua Cổ Thần cấm chế. Nếu không có kiến thức, sẽ rất dễ dàng bị vây ở bên trong, lớn hơn nữa là sẽ bị Cổ Thần cấm chế súy đi ra, ngươi cho là, Cổ Thần Tàng dễ tiến vào như vậy hay sao?"

Lý Cường nghe xong ngược lại thở dài một hơi, nơi này nếu không thể tranh đấu, vậy không cần e ngại Cổ tiên nhân. Nhưng trong lòng hắn còn có chút nghi hoặc, liền hỏi: " Nếu xảy ra tranh đấu thì làm sao bây giờ?"

Thiên Thú nói: " Vậy sẽ bị cao thủ cấm chế hoặc là khu trục đi ra ngoài, ngàn vạn lần đừng thử động thủ, Cổ Thần cấm chế nơi này phi thường thần kỳ, cơ hồ là tầng tầng tương liên, làm không cẩn thận sẽ ảnh hưởng tất cả những ai đi vào." Nguồn tại http://Truyện FULL

Kiền Thiện Dong vẫn chú ý đám người Thanh Đế, hắn đột nhiên nói: " Bọn họ thật sự qua tới." Ngữ khí có vẻ rất sợ hãi.

Lý Cường không khỏi tức cười nói: " Kiền đại ca, nơi này không thể động thủ, ngươi đừng lo lắng."

Kiền Thiện Dong cười khổ nói: " Không có gì, sớm muộn phải gặp mặt thôi, ai."

Thanh Đế tới cực nhanh, Lý Cường bọn họ còn chưa nói được mấy câu, bọn họ đã tới rồi. Hiên Long nhỏ giọng nói: " Kiền đại nhân, chúng ta đi tới nghênh đón."

Kiền Thiện Dong gật đầu, hai người phi tiến lên, khom người phiêu huyền, đợi Thanh Đế quang lâm. Lý Cường thập phần tò mò, hắn kéo Xích Minh, cũng bay đến bên người Kiền Thiện Dong, lẳng lặng chờ đợi.

Rất nhanh, đoàn người của Thanh Đế tới rồi. Kiền Thiện Dong và Hiên Long phục người xuống, Hiên Long nói: " La Thiên Thượng Tiên Hiên Long bái kiến Thanh Đế."

Kiền Thiện Dong ngay sau đó nói: " La Thiên Thượng Tiên Kiền Thiện Dong bái kiến Thanh Đế." Hai người vẫn không nhúc nhích chờ đợi Thanh Đế lên tiếng.

Lý Cường cảm thấy rất tò mò, hắn không nói một lời đánh giá Thanh Đế. Xích Minh cũng có một mặt tâm tình khác, hắn đối với Thanh Đế bội phục sát đất, có thể để cho hai La Thiên Thượng Tiên kính sợ như thế, làm hắn thập phần hâm mộ, cảm thấy Thanh Đế thật là uy phong.

Thanh Đế là một người tuổi trẻ thật cao lớn kiện tráng, một mái tóc màu xanh đen, dùng một chiếc phát quan(mũ) bó tại đỉnh đầu, gương mặt thật cổ chuyết( khắc khổ, triết học). Hắn ăn mặc rất tùy ý, một thân trường bào màu xanh, bên trên thêu những điểm nhỏ màu bạc rậm rạp, phảng phất giống như là một bộ tinh không đồ, bên hông có đeo một đai lưng ngân bạch. Hắn chắp tay sau lưng, nhìn mọi người có vẻ như suy tư, theo sát phía sau chính là Lệ Cấm Thiên Quân và Đức Lưu Hành hai người.

Lý Cường đoán hắn chính là Thanh Đế, nhưng cảm thấy hắn không uy nghiêm giống như trong tưởng tượng, nhìn qua giống như là một tiên nhân rất bình thường. Tướng mạo của hắn cũng rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt, duy nhất đặc thù chính là ánh mắt hắn, sáng rực xanh trong, tựa hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên hết thảy, đó là biểu hiện tu luyện đến cực hạn của thần nhãn. Lý Cường cảm thấy Thanh Đế và Lệ Cấm Thiên Quân có chút tương tự, cụ thể là gì hắn cũng không nói nên lời.

Ba người Thanh Đế vừa mới dừng lại, lại có hai đạo kim hồng bay tới. Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: " A a, Phạm Khải quân bọn họ tới."

Xích Minh nghe được Phạm Khải quân ba chữ, nhịn không được rùng mình một cái, hắn cũng không biết tại sao lại có một loại cảm giác sợ hãi không hiểu đối với Phạm Khải quân.

Thanh Đế nói: " Thiên Chân, Thiên Thú...di, Hàn Nữ cũng tới?" Hắn không để ý tới Hiên Long và Kiền Thiện Dong, trực tiếp bắt chuyện với Thiên Chân ba vị Cổ tiên nhân.

Vụ Tinh Hàn Nữ nói: " Nguyên Mộc, ngươi bây giờ thật là uy phong a...được rồi, hắn là đệ tử của ngươi? Hừ, bản lãnh thật lớn, đem nơi ẩn cư của ta nơi Cực Huyền Băng Nhãn đã hủy rớt, tổn thất này ngươi phải phụ trách bồi thường!" Nàng vừa mở miệng liền đổ thừa trách nhiệm.

Lý Cường cảm thấy không được tự nhiên, mặc dù cho tới bây giờ hắn không xem Thanh Đế là sư tôn để đối đãi, nhưng vừa nhìn thấy mặt đã bị người cáo trạng, trong lòng cũng có chút không thoải mái. Hắn nhẫn lại không nói gì, xem Thanh Đế làm sao trả lời. Lệ Cấm Thiên Quân và Đức Lưu Hành đều hướng hắn gật đầu như chào hỏi, Lý Cường chắp tay hồi lễ, ánh mắt vẫn như cũ nhìn Thanh Đế.

Thanh Đế tựa hồ cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn cười nói: " Hàn Nữ, ngươi cứ nói giỡn, hắn có tu vi thế nào ngươi không rõ ràng sao? A a, đừng nói ta kiến văn ít ỏi, có thêm hai người hắn cũng không phải đối thủ của ngươi, hắn làm sao có thể hủy diệt nơi ẩn cư của ngươi? Chẳng lẽ đúng lúc ngươi vắng mặt?"

Vụ Tinh Hàn Nữ nhất thời á khẩu không trả lời được, sửng sốt một lát, nàng mới nói: " Không tin, ngươi hỏi Thiên Chân!"

Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: " Vụ Tinh đại tỷ đại khái là muốn cùng chúng ta cùng nhau tiến vào Cổ Thần Tàng phải không, về chuyện nơi ẩn cư bị hủy, a a, đây chỉ là lấy cớ thôi, nếu không bọn họ làm sao lại tới đây cùng nhau?" Hắn một châm thấy máu nói ra huỵt toẹt ý đồ của Vụ Tinh.

Thanh Đế ha ha cười to: " Không sai, nghĩ không ra Hàn Nữ cũng không chịu lời thật nói thật, ha ha."

Lý Cường phát giác Cổ tiên nhân bọn họ đều là người quen, nghe ngữ khí thì biết, bọn họ phi thường quen thuộc. Cũng quả nhiên Vụ Tinh Hàn Nữ dịu dàng nói: " Hừ, cái gì cũng không thể gạt được ngươi, Lệ Cấm Thiên Quân càng cơ trí đó."

Thanh Đế nói: " Hiên Long, Thiện Dong đứng lên đi, ngươi chính là Lý Cường? Vị này là ai?" Hắn chỉ vào Xích Minh hỏi.

Lý Cường nói: " Hắn cũng là tu thần giả, gọi là Xích Minh, tiểu tử ra mắt Nguyên Mộc Thượng Nhân." Hắn cố ý không gọi Thanh Đế, mà là xưng hô Nguyên Mộc Thượng Nhân.

Vụ Tinh Hàn Nữ kinh ngạc nói: " Di, ngươi không gọi hắn là sư tôn?"

Thanh Đế khoát tay ngăn cản Vụ Tinh tiếp tục đặt câu hỏi, nói: " Nga, Xích Minh? Là Xích Minh ma tôn phải không? Nghĩ không ra ma tôn cũng có thể tu thần, có ý tứ."

Đang khi nói chuyện, Phạm Khải Thiên Quân mang theo Xích Vật Ngữ chạy lại. Tràng diện nhất thời náo nhiệt lên, Xích Vật Ngữ nhìn thấy Lý Cường, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, Lý Cường thật ra đã phóng mở, thương thế của Hầu Phích Tịnh đã khỏi hẳn, hắn cũng không hề ghi hận với Xích Vật Ngữ nữa. Nhìn thấy thần sắc xấu hổ của hắn, Lý Cường nhịn không được đùa giỡn nói: " Xích Vật Ngữ đại nhân, ở chỗ này đánh nhau với tiểu tử một trận nữa nhé, thế nào?"

Xích Vật Ngữ không nói được một câu nào. Lệ Cấm Thiên Quân khuyên giải: " Vật Ngữ, lòng tranh đấu vẫn còn nặng như vậy sao?"

Xích Vật Ngữ than nhẹ một tiếng, khom người nói: " Vật Ngữ không dám."

Phạm Khải Thiên Quân là một mỹ nam tử, vóc người cao gầy, có vẻ phi thường kiền luyện. Hắn mặc tiên giáp màu đen, bên bờ tiên giáp khảm đai màu đỏ, hai vai có một kiện phi phong màu đen, trên phi phong mơ hồ lóe ra kim quang nhè nhẹ. Đó là kiện thần khí duy nhất của Phạm Khải Thiên Quân, hắn là nhờ vào kiện thần khí này mà xác lập được địa vị bây giờ.

Thanh Đế cẩn thận đánh giá Lý Cường hồi lâu, hắn thở dài một hơi, nói: " Ta không rõ, tiểu tử, sao ngươi tu luyện tiến cảnh lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ Cô Tinh không có nói cho ngươi phải tiết chế hay sao?"

Lý Cường chậm rãi thản nhiên nói: " Không cẩn thận ăn một viên thần đan, tu vi không thể khống chế cuồng trướng lên, ta cũng không thể tránh được a."

Lệ Cấm Thiên Quân tò mò hỏi: " Nga, chẳng lẽ ngươi ăn Thất Tập Đan hay sao?"

Lý Cường nhún nhún vai, mở ra hai tay, nói: " Đúng vậy, ta ăn Độ Ly Thần Đan, nếu không ăn, chỉ sợ ta đã tẩu hỏa tự bạo rồi, ai biết Độ Ly Thần Đan lại lợi hại như vậy." Hắn ngại ngùng không nói là do mình đã lấy sai thần đan.

Trên mặt Thanh Đế lộ ra một tia kinh ngạc: " Thất Tập Đan? Tập Đan cuối cùng là thật đan đã dựng xuất?" Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua Lệ Cấm Thiên Quân.

Lý Cường cười nói: " Có a, dựng ra năm viên, đáng tiếc, hai viên cuối cùng đã phi theo Bối Dã Đan Đỉnh."

Thanh Đế nhắm mắt trầm tư chốc lát, đột nhiên cười nói: " Nguyên lai như thế, a a, vẫn là Nguyên Cổ đã nghĩ chu đáo a, nói như vậy, tập đan cuối cùng viên đan vương màu vàng rơi vào trong tay ngươi rồi sao?"

Công hiệu của tập đan cuối cùng trong Thất Tập Đan có rất ít người hiểu rõ, người không có gặp qua Bối Dã Đan Đỉnh là không có khả năng biết được, mà cả Lý Cường cũng không biết, bởi vì Thiên Cô cho hắn Bối Dã Thiên Kinh thì không hoàn chỉnh.

Nhìn thấy Lý Cường gật đầu, Thanh Đế nói tiếp: " Vậy viên đan vương màu vàng đó ngươi có thể cho ta không?" Tất cả mọi người đều choáng váng, Thanh Đế trần trụi yêu cầu thần phẩm linh dược như thế, thật ngoài dự liệu của mọi người, ngoại trừ Lệ Cấm Thiên Quân ra, những người khác cũng đều nhìn về phía Lý Cường.

Trong lòng Xích Minh thầm mắng, phải biết rằng lô linh đan này độc nhất vô nhị, Thanh Đế vừa mở miệng đã đòi thứ tốt nhất, thật làm người ta khó chịu. Song, mặc dù trong lòng hắn cực độ khó chịu, nhưng cũng không dám gây loạn trước mặt vị tuyệt thế đại cao thủ này.

Lý Cường cũng không biết Thất Tập Đan ngay cả Nguyên Cổ Thượng Nhân cũng tu luyện không ra, chỉ có tu thần giả có thần dịch lực như hắn mới có thể tu luyện xuất thật đan, bởi vậy, tập đan cuối cùng căn bản là tuyệt phẩm.

Thanh Đế cười cười nhìn Lý Cường, hắn muốn nhìn xem Lý Cường sẽ làm sao cự tuyệt mình.

Lý Cường cười khẽ, hắn vốn không quan tâm gì tới thần đan, đối với việc có thể còn sống rời khỏi Hâm Ba Giác hắn còn chưa thể nắm chắc, có thể có thần đan hay không hắn không quan tâm tới, nhất là từ khi bị Độ Ly Thần Đan làm cho một trận, hắn đối với công hiệu của thần đan càng thêm sợ hãi.

Lý Cường gật đầu nói: " Nếu Nguyên Mộc Thượng Nhân muốn...được, thì tặng cho ngươi." Hắn lấy ra viên thần đan chi vương đưa cho Thanh Đế.

Mọi người mặc dù không rõ tập đan cuối cùng có công hiệu gì, nhưng ai cũng biết tập đan cuối cùng phi thường trân quý, mắt nhìn thấy Lý Cường không chút do dự tặng ra ngoài, trong lòng mỗi người đều có điểm không thể tư nghị, cảm thấy Lý Cường thật sự hào phóng tới mức không tưởng nổi.

Thanh Đế vốn chỉ nói lời nửa thật nửa giả để thử lòng, không nghĩ tới Lý Cường lại sảng khí như thế. Hắn nào biết đâu rằng, Lý Cường luôn luôn đều là như thế, cũng không phải bởi vì hắn là Thanh Đế thì mới hào phóng như vậy. Hắn hơi trầm ngâm, gật đầu nói: " Tốt, ta đây không khách khí." Hắn thu hồi thần đan, nhìn Thiên Chân liếc mắt một cái, nói: " Thiên Động Hâm Ba mở ra còn phải một chút thời gian, đợi một lát sẽ có nhiều Cổ tiên nhân lại đây, hai người bọn họ theo ta đi, Thiên Chân, các ngươi tự mình tiến vào là được." Ý của hắn là bảo mình sẽ mang Lý Cường và Xích Minh đi.

Thiên Chân nhịn không được kêu lên quái dị: " Điều này không được! Tổ gia phân phó cho huynh đệ chúng ta, vô luận như thế nào cũng phải mang hai người bọn họ..."

Sắc mặt Thanh Đế khẽ biến, nói: " Nga, vậy thì không có gì, sau này ta sẽ giải thích cho Bác Tụ."Hắn toát ra một cỗ lãnh ý, tất cả mọi người không khỏi lui về phía sau.

Hào khí nhất thời trầm muộn lên. Trong lòng Lý Cường ngầm suy tính, hắn cảm thấy Thanh Đế có chút quá bá đạo, mặc kệ thế nào, Thiên Chân đối với mình cũng không tệ lắm. Vì vậy hắn nói: " Nếu đã cùng ở chỗ này, vậy cùng nhau đi vào là được, cần gì tách ra."

Lệ Cấm Thiên Quân giải thích: " Nhiều người đi không được, người càng ít càng dễ đi hơn."

Thanh Đế nói: " Đức Lưu Hành, Xích Vật Ngữ, Hiên Long và Kiền Thiện Dong, bốn người các ngươi không nên tiến vào, ở bên ngoài thủ hộ."

Trong lòng Kiền Thiện Dong lạnh giá, ba vị La Thiên Thượng Tiên kia đều khom người đáp ứng, chỉ có hắn không nói một lời, một hồi lâu hắn nói: " Ta có thực lực có thể tiến vào." Hắn cơ hồ là dùng hết dũng khí mới nói ra được một câu như vậy.

Thanh Đế lộ ra một tia mỉm cười nói: " Nga? Ngươi có thực lực này?"

Kiền Thiện Dong bị uy thế của Thanh Đế ép tới cơ hồ hỏng mất, hắn đem kim quang của Thiên Thần Chi Nộ tản mát ra mới miễn cưỡng chống đỡ.

Lý Cường nhịn không nổi nữa, hắn nhàn nhạt nói: " Ta muốn hai người bọn họ cùng đi vào."

Ánh mắt Thanh Đế chuyển sang nhìn Lý Cường: " Tại sao?"

Trong lòng Lý Cường xẹt qua một tia kinh hãi, áp lực Thanh Đế gây ra cho người khác đích xác không phải chuyện đùa.

Tính tính của Lý Cường là ngoại nhu nội cương( ngoài mềm trong cứng), tính cách cực kỳ quật cường, hắn không chút yếu thế nói: " Không tại sao, ta chỉ là muốn bọn họ cùng nhau đi vào! Nếu không, ta và bọn họ rời đi, các ngươi cứ tự mình đi."

Ai cũng không nghĩ tới Lý Cường lại nói chuyện như vậy, Thanh Đế sửng sốt một chút, ha ha cười to nói: " Tốt, nếu ngươi nghĩ muốn cho bọn họ đi vào, vậy thì cùng đi đi, nhưng ta nhắc nhở một câu, Hâm Ba không phải là nơi người có tu vi như bọn hắn có thể tiến vào được, ngươi mặc dù là ý tốt, nhưng ý tốt có đôi khi sẽ hại người đó."

Trong lòng Kiền Thiện Dong cảm kích Lý Cường, hắn khom người nói: " Ta có nắm chắc tự bảo."

Đức Lưu Hành, Xích Vật Ngữ và Hiên Long đều cũng tỏ vẻ sẽ không tiến vào Cổ Thần Tàng, sẽ ở bên ngoài chờ đợi. Phạm Khải Thiên Quân cười hì hì nói: " Tiểu tử người không lớn, tính tính thật ra lại không nhỏ a, Đế Quân hình như là lần đầu tiên bị người ép như thế, ha ha.."

Lệ Cấm Thiên Quân cũng cười nói: " Phạm Khải quân, đừng kinh hãi kỳ quái, Đế Quân sẽ không tức giận gì với hắn đâu."

Thanh Đế cũng cười, hắn ôn hòa nói: " Tiểu tử kia đại khái là có thành kiến với ta thôi, hai người các ngươi, hai tiền bối không nên gây thêm náo nhiệt nữa."

Sắc mặt Lý Cường không khỏi ửng đỏ, hắn khom người nói: " Tiểu tử vô lễ rồi."

Thanh Đế vô tình khoát tay nói: " Không cần xin lỗi, Cổ Thần Tàng là một trong những địa phương nguy hiểm nhất của giới này, ta là vì tốt cho bọn họ."

Thiên Chân thở dài một tiếng, nói: " Ta thật thương cảm a, thôi, Nguyên Mộc, chúng ta cùng nhau vào đi thôi." Hắn không thể không khuất phục ý chí của Thanh Đế, bởi vì hắn căn bản không thể tranh lại Thanh Đế.

Thanh Đế nhìn Lý Cường, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức, hỏi: " Ta nhờ Cô Tinh nói cho ngươi, ngươi biết rồi chứ?" Ý tứ của hắn phi thường rõ ràng.

Lý Cường gật đầu nói: " Vâng, tiểu tử đều cũng biết." Hắn cũng không muốn bái Thanh Đế làm sư, nhưng cũng không có ý tứ trực tiếp cự tuyệt, cho nên hắn chỉ nói là biết, nhưng lại không nói mình có ý nghĩ gì.

Kiền Thiện Dong ở một bên không ngừng dùng ánh mắt, hắn thật ra hy vọng Lý Cường lập tức bái sư.

Thanh Đế không tha, tiếp tục nói: " Ân, nếu đã biết, ngươi không muốn làm đồ đệ của ta hay sao?" Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lý Cường, phải biết rằng thế lực của Thanh Đế thật lớn, ngoại trừ thần giới, quyền uy của hắn cơ hồ ảnh hưởng đến tất cả các giới, nếu Lý Cường lập tức bái ông ta làm thầy, thân phận địa vị sẽ lập tức như nước dâng thuyền cao.

Lý Cường cười nói: " Ta đều cũng không biết mình còn sống đi ra khỏi Hâm Ba Giác hay không, bái sư hay không cũng không còn trọng yếu phải không? Thượng Nhân sẽ không muốn một người chết làm đồ đệ chứ? Cho nên đợi ta còn sống rời khỏi Hâm Ba Giác thì bái sư cũng không trễ."

Tất cả mọi người nghe ra ý từ chối của Lý Cường, không khỏi âm thầm kinh ngạc, nhìn hắn giống như đang nhìn quái vật.

Ai ngờ Thanh Đế vẫn lơ đễnh, hắn vẫn ôn hòa ấm áp nói: " Ngươi cũng là người tu luyện Thiên Tiến Chương, ta cũng là....bất quá, ta là từ tiên nhập thần, ngươi là từ đạo nhập thần, mà hắn là từ ma nhập thần, ai cũng không biết cuối cùng có thể tu thành hay không....ta không chỉ thu ngươi làm đồ đệ, ta cũng phải thu hắn làm đồ đệ, ít nhất ba chúng ta có thể trong lúc tu luyện có điều trợ giúp nhau." Lần này hắn không dùng thân phận đi áp người, mà là cố gắng dùng biện pháp thuyết phục để thu đồ đệ.

Lệ Cấm Thiên Quân cười nói: " Tiểu huynh đệ, Đế Quân nói đúng đó, bái sư chỉ là một hình thức mà thôi, Đế Quân sẽ không bắt ngươi đi theo ông ấy đâu."

Mọi người đều tiến lên khuyên bảo, Lý Cường trợn mắt há mồm nghe, cho đến cả Vụ Tinh Hàn Nữ cũng đến khuyên bảo thì hắn rốt cuộc chịu không được nữa. Hắn biết Thanh Đế muốn mình bái sư tuyệt chẳng phải đơn thuần, nhất định là có mục đích khác, đã biết phải làm đồ đệ tiện nghi cho người ta thì sẽ chạy không thoát. Hắn nhìn Thiên Chân, chỉ có hắn vẫn chưa có tới khuyên bảo mình, chỉ đứng một bên buồn bực không vui nhìn hắn.

Lý Cường lôi kéo Xích Minh, cười nói: " Ta làm sư huynh, ngươi là sư đệ."

Xích Minh kêu lên quái dị: " Như thế nào ta lại nhỏ hơn ngươi?"

Lý Cường rướn người rồi như quỳ xuống, nói: " Bái kiến sư tôn."

Xích Minh nói thầm một tiếng, cũng đi theo quỳ lạy nói: " Lão Xích ta...bái kiến sư tôn." Trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu. Xích Minh và Lý Cường bất đồng, hắn từng là một trong những chí tôn của một giới, hôm nay lại kỳ lạ bái lạy một chí tôn của giới khác làm sư, trong lòng hắn có loại tư vị nói không nên lời.

Thanh Đế lộ ra vẻ tươi cười mừng rỡ, nói: " Tốt, tốt, các ngươi mau ra mắt hai vị sư thúc." Hắn chỉ vào Lệ Cấm Thiên Quân và Phạm Khải Thiên Quân. Nếu đã lạy thầy, Lý Cường cũng không hề suy nghĩ nhiều, hắn lôi kéo Xích Minh truyền âm nói: " Sư đệ, hai ta lại có thêm hai sư thúc tiện nghi."

Xích Minh nhếch miệng, ý tứ trong mắt là: " Ta có biện pháp gì chứ."

Lý Cường và Xích Minh một lần nữa bái kiến Lệ Cấm Thiên Quân và Phạm Khải Thiên Quân. Lý Cường thế mới biết, Thanh Đế và Thất Đại Thiên Quân có quan hệ huynh đệ, nói cách khác, Lý Cường lại có thêm bảy sư thúc.

Kiền Thiện Dong đầu tiên tiến lên chúc mừng, hắn đột nhiên hiểu được ý tứ của Thiên Cô, chỉ cần cùng Lý Cường ở một chỗ, Thanh Đế tuyệt đối sẽ không trừng phạt mình, bởi vì hắn cần Lý Cường mở Cổ Thần Tàng.

Vẻ mặt Thiên Chân đầy khổ sở, hắn không thể không bội phục Thanh Đế, chỉ hơi thi triển một chút thủ đoạn đã lung lạc được Lý Cường, không uổng công mà có được một đại bang thủ. Lần này Cổ Thần Tàng mở ra, ngay cả tổ gia cũng rất khẩn trương, có lẽ tổ gia đã tiến vào Hâm Ba chờ đợi, đến lúc đó chỉ cần phát ra tín hiệu, hắn có thể tìm được Lý Cường. Thiên Chân âm thầm may mắn, cũng may đã có được sự hứa hẹn của Lý Cường, sau này sẽ cùng hắn đi Huyễn Thần Điện, đó mới chính thức là mục đích của mình.

Lý Cường cũng muốn đi, dù sao mình cũng sẽ tẩu hỏa tự bạo, bất luận bái ai làm sư cũng không sao cả. Hắn một thân dễ dàng treo ở không trung, chờ khi tiến vào Hâm Ba Cổ Thần Tàng, kiến thức một chút địa phương tối thần bí của thế giới này, cho dù chết cũng đáng.

Thanh Đế đột nhiên không đầu không đuôi nói: " Lý Cường, yên tâm đi, ngươi không chết được."

Lý Cường cười hì hì nói: " Cái gì không chết được, sư tôn, ngài nói gì vậy?"

Thanh Đế mỉm cười, không hề giải thích, Lý Cường bị hắn cười đến tâm thần bất an.

Thiên Thú nhìn chằm chằm vào Hâm Ba, quang mang chói mắt của Hâm Ba rất mãnh liệt, hắn híp mắt tựa hồ như đang tính toán cái gì. Chỉ chốc lát sau, hắn vỗ tay nói: " Tốt, Cổ Thần cấm chế của Hâm Ba bắt đầu ba động rồi, mọi người mau chuẩn bị, Thiên Động của Hâm Ba sẽ mở ra đó." Lời hắn còn chưa dứt, quang mang sáng ngời chói mắt đã bắt đầu trở nên ảm đạm, một chút bóng đen từ Hâm Ba khuếch tán ra. Lý Cường kinh ngạc nói: " Đó chính là tác dụng của Cổ Thần cấm chế?"

Thanh Đế gật đầu nói: " Đó là Cổ Thần cấm chế tầng bên ngoài cùng của Hâm Ba, có thể làm chậm lại độ nóng của mặt ngoài Hâm Ba, nếu không tuyệt đại bộ phận Cổ tiên nhân không thể nào vào được."

Lý Cường hiếu kỳ nói: " Nga, sư tôn có thể đi vào hay không?" Đối với hắn mà nói, sư tôn chỉ là một xưng hô, gọi thì phi thường thuận miệng, thương cảm Xích Minh lại không có cách nào giống như hắn, tiểu tử này không nói một lời, đến mức cả người không được tự nhiên, nghe Lý Cường và Thanh Đế nói chuyện, hắn vài lần há mồm rồi lại nhắm lại, không ngừng gãi đầu xoa tay, không biết làm thế nào mới tốt.

Thanh Đế gật đầu nói: " Ân, nếu Thiên Động không có mở khai, trên đời này ước chừng chỉ có năm, sáu cao thủ có thể đi vào, những người khác thì vào không được."

Lý Cường liền xuất ra một chiêu vỗ mông ngựa, hắn giở khuôn mặt tươi cười nói: " Sư tôn thật sự là không tưởng nổi, nhưng lão nhân gia ngài tại sao còn không sớm đi vào, ở chỗ này đợi...ách." Lời hắn chưa nói xong, trong lòng hắn đột nhiên hiểu được, Thanh Đế ở chỗ này là vì muốn đợi mình.

Bóng đen trên Hâm Ba càng lúc càng lớn, thái không trung có không ít tinh điểm bắt đầu hướng Hâm Ba di động. Xích Minh rốt cuộc xuất ra được một câu nói: " Sư ca, chúng ta lúc nào đi vào?"

Một tiếng huýt sáo dài quái dị như núi băng địa liệt ở thái không trung quanh quẩn, từ cực xa xa có hai đạo lưu quang một trước một sau bay tới. Con ngươi Thanh Đế hiện lên một tia kim quang, đột nhiên quát: " Đáng chết!"

Lý Cường giật mình, bật thốt lên: " Là Thiên Na Thần!"

Bình luận





Chi tiết truyện