chương 276/ 304

Thiên Chân nói: " Ngươi còn nhớ Hỏa Si không?"

Trong lòng Lý Cường cả kinh, hắn đương nhiên nhớ kỹ người điên nọ, Thiên Hỏa Huyễn Si là huynh đệ của Thiên Na Thần, ở bên ngoài cửa Hoán Hộ Tinh dày đặc cấm chế mà cũng dám gây loạn.

Hỏa Si khi ở bên ngoài Hoán Hộ Tinh bị Lý Cường, Xích Minh, Hiên Long và Kiền Thiện Dong liên thủ đánh hắn bị thương nặng, lúc ấy không ai biết sinh tử của hắn, đột nhiên nghe Thiên Chân nhắc tới hắn, Lý Cường biết không hay, vội hỏi: " Hỏa Si không bị Cổ Thần cấm chế vây khốn?"

Thiên Chân nói: " Ai nói hắn bị nhốt, trên đường tìm ngươi, chúng ta còn đánh một trận, tên kia đã điên rồi, may là là phát hiện hắn không đúng, chạy thật nhanh, bằng không còn chịu không được." Tu vi của hắn không sai biệt lắm với Hỏa Si, nhưng thiên hỏa do Hỏa Si tinh luyện qua làm cho hắn phi thường đau đầu, hắn từ trong đáy lòng sợ hãi cùng Hỏa Si tranh đấu.

Lý Cường cũng không thèm để ý Hỏa Si như thế nào, hắn lấy ra một ngọc đồng giản, đem vài thủ ấn thần linh huyền thu vào. Đây là linh huyền khống chế bổn nguyên lực lượng của Nguyên Giới, mặc dù rất đơn giản, nhưng lại có thể tăng thêm thực lực của Xích Minh, mặc dù không cách nào so sánh với Lý Cường, nhưng lại lợi hại hơn so với mấy người Cách Lỗ Hách.

Thiên Chân chép chép miệng, làm như không có gì, nói: " Hỏa Si có lẽ sẽ đi tới Phong Duyên Tinh."

Lửa giận của Lý Cường nhất thời bốc lên, hắn quát to: " Thiên Chân…ngươi…ngươi hỗn đản!" Hắn thiếu chút nữa bị Thiên Chân làm cho tức chết, người này dây dưa lâu như vậy, đến lúc này mới chịu nói ra tin tức trọng yếu như thế.

Xích Minh bị Lý Cường làm cho hoảng sợ, nhưng hắn lập tức hưng phấn lên, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến đánh nhau, từ sau khi tu vi đại trướng, đối với tranh đấu hắn có hứng thú vô cùng cuồng nhiệt. Hắn nhảy lên nói: " Đúng, người này chính là một tên hỗn đản, ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi."

Thiên Chân bị Lý Cường mắng đến kỳ lạ, hắn trợn mắt kêu oan: " Ai, sao ngươi lại mắng ta? Ta thật thương cảm a!"

Trong lòng Lý Cường như bị lửa thiêu, hắn biết Hỏa Si đi tìm Kiền Thiện Dong và mình, Phong Duyên Tinh một giới là hang ổ của Kiền Thiện Dong, cũng là sư môn của Lý Cường. Thiên Hỏa của Hỏa Si phi thường đáng sợ, tuyệt đối không phải người tu chân của Phong Duyên Tinh có thể chống đỡ, nếu hắn giận lây người tu chân, thì Phong Duyên Tinh đã gặp tai ương.

Lý Cường tính toán một chút, nếu từ địa cầu trở lại Phong Duyên Tinh, hẳn là sẽ không chậm trễ chuyện muốn làm trên địa cầu, nhưng hắn cảm thấy rất bất an.

Hắn thoáng suy tư chỉ chốc lát, nói: " Chúng ta từ Nguyên Giới trực tiếp đi Phong Duyên Tinh!"

Trong Định Tinh Bàn của hắn không có Nguyên Giới tồn tại, Nguyên Giới giống như khắc vào trong lòng hắn.

Hắn tìm được vị trí của Phong Duyên Tinh, hỏi: " Thiên Chân cùng đi với chúng ta không?"

Thiên Chân bật thốt lên: " Không đi!" Vừa rồi bị Lý Cường mắng chửi rất khó chịu, mặc kệ Lý Cường yêu cầu hắn làm gì, bây giờ phản ứng của hắn đều là " không".

Lý Cường cũng không miễn cưỡng hắn: " Nếu ngươi không đi, vậy ở Nguyên Giới chờ đi." Nói xong, tiện tay vung lên, mang theo Xích Minh biến mất tại không trung.

Thiên Chân sửng sốt một chút, đột nhiên tỉnh ngộ là mình còn đang ở Nguyên Giới, hắn hét lớn: " Ta đi a!" Đáng tiếc Lý Cường đã mang theo Xích Minh rời đi.

Hắn vội vàng xem xét Định Tinh Bàn, phát hiện bên trong trống rỗng, tất cả tinh lộ hoàn toàn tiêu mất, hắn không có tinh lộ của thế giới này, nói cách khác, trừ phi Lý Cường tìm đến hắn, hoặc là Lý Cường trở lại Nguyên Giới, hắn có thể dựa vào tiểu pháp thuật trên thân Lý Cường để tìm kiếm, nếu không coi như hắn đã lạc đường. Hắn tức giận thảm hào: " Hảo tiểu tử! Ngươi chơi ta a…"

Lý Cường dựa theo Định Tinh Bàn chỉ dẫn, trong thời gian ngắn đã xuất hiện bên ngoài thái không trung của Phong Duyên Tinh, trong lòng hắn không khỏi một trận mừng như điên, có Nguyên Giới, hắn cơ hồ không chỗ nào không thể đi, xem ra cho dù lâm vào Huyễn Thần Điện, cũng có thể nhờ vào Nguyên Giới rời đi.

Lý Cường rốt cuộc hiểu được, bất luận là Thiên Cô cũng được, hay Thanh Đế cũng được, đã không ai có thể uy hiếp được mình.

Xích Minh xoa tay nói: " Không biết Hỏa Si có tới không, để cho hắn thử xem Chủy Lặc Quyết của ta." Đây là thần khí hắn có được tại Cổ Thần Tàng, hắn chỉ sợ Yếp Khải Long Trượng không đủ uy phong, cho nên có thời gian rảnh liền gia tăng tu luyện thần khí này.

Trong lòng Lý Cường âm thầm cầu khẩn, sợ mình đã tới chậm một bước. Nhìn Phong Duyên Tinh cách đó không xa, hắn nói: " Sư đệ, chúng ta đi tới."

Xích Minh vẫn thích gọi Lý Cường là đại ca, hắn cười nói: " A a, đại ca, gần đầy đánh nhau cũng hơi nhiều, thực lực của Hỏa Si quá mạnh, lúc này để cho ta hảo hảo chơi một chút."

Lý Cường mang theo Xích Minh thuấn di qua, khi hắn hiện thân trên bầu trời Phong Duyên Tinh, thì hắn biết mình đã đến chậm. Nguyên thủy rừng rậm dấy lên hùng hùng đại hỏa, sóng nhiệt đằng đằng trực trùng lên trời, khói mù dày đặc cơ hồ che phủ cả bầu trời. Lý Cường ngơ ngác đứng giữa không trung, lần đầu tiên trong lòng hắn sinh ra cừu hận. Dựa vào tu vi và công lực của Hỏa Si, không ngờ cũng lây giận tới người tu chân của Phong Duyên Tinh, đây là điều vô luận thế nào Lý Cường cũng không thể giải thích.

Lửa lớn tiếp tục lan tràn trên núi non. Sắc mặt Lý Cường trầm xuống phi hành về phía trước, Xích Minh đi theo sát, hắn rất là hưng phấn, đối với lửa lớn ở Phong Duyên Tinh hắn căn bản là không thèm để ý.

Một đường bay đi, không ngờ cũng không nhìn thấy người tu chân diệt lửa. Lý Cường càng ngày càng cảm thấy bất an, hắn đột nhiên dừng lại nói: " Sư đệ chờ một chút." Hắn đem thần thức lộ ra, ở phạm vi lớn rải khắp Phong Duyên Tinh.

Chỉ chốc lát sau, Lý Cường nói: " Hỗn đản…sư đệ đi theo ta!"

Xích Minh sửng sốt, nghĩ thầm: " Đại ca sao lại mắng ta?" Không đợi hắn hiểu được, Lý Cường đã mang theo hắn thuấn đi đi.

Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đã hoàn toàn kiệt lực, hai người đã tranh đấu với Hỏa Si thật lâu, dựa vào Thiên Thần Chi Nộ của Kiền Thiện Dong và thần khí của Đại Nam Phong Ngự, miễn cưỡng chống đỡ lực tấn công của Hỏa Si, nhưng rừng rậm nguyên thủy của Hỏa Si cũng bị Hỏa Si phát thiên hỏa đốt cháy.

Thần khí của Đại Nam Phong Ngự chính là cây tiên tử cổ quái do Lý Cường tặng cho, tên gọi là Hắc Tiết Tác, mặc dù nàng còn chưa hoàn toàn dung hợp thần khí, nhưng uy lực phát ra cũng không nhỏ. Nhờ có Đại Nam Phong Ngự giúp kiềm chế Hỏa Si, Kiền Thiện Dong mới có thể kiên trì đến bây giờ, hắn cũng đã sắp chịu không được.

Tất cả người tu chân đều ở trong Bất Dạ Thành, dựa vào sự bảo hộ của Thiên Châu, mới có thể tránh thoát thiên hỏa tử hoa vẩy ra tứ tán.

Lúc mới tranh đấu có không ít người tu chân bị thiên hỏa ngộ thương, thương vong tương đối thảm trọng, điều này làm cho Kiền Thiện Dong phi thường phẫn nộ, hắn và Đại Nam Phong Ngự cố gắng đuổi Hỏa Si đi, nhưng bởi vì thực lực hơn kém quá lớn, hai người thật sự là không còn cách nào.

Hỏa Si kiêu ngạo ở không trung bay múa, lớn tiếng rít gào nói: " Nói mau, đại ca ta Thiên Na Thần ở nơi nào?"

Kiền Thiện Dong cố gắng giữ chặt Thiên Thần Chi Nộ, tử hoa đầy trời hoàn toàn đặt trong tầng kim quang, cũng may Thiên Thần Chi Nộ cũng là thần khí hỏa tính, không sợ thiên hỏa thiêu đốt, nhưng áp lực thiên hỏa mang đến phi thường to lớn.

Hắc Tiết Tác của Đại Nam Phong Ngự trong nội tầng của Thiên Thần Chi Nộ bày ra một tầng ngân quang, đẩy ra tử mang đánh sâu vào.

Kiền Thiện Dong hừ lạnh một tiếng, nói: " Hỏa Si, Thiên Na Thần chúng ta không có khả năng đối phó, hắn ở nơi nào ta không biết!"

Hỏa Si kêu lên quái dị: " Các ngươi nhất định biết, ta không muốn làm khó tiểu bối, ngươi chẳng lẽ muốn ta hủy diệt tinh cầu này hay sao?"

Đột nhiên, " ba ba ba ba" tiếng vỗ tay vang lên, chỉ nghe có người nói: " Thật là uy phong, không hổ là tổ tông chơi lửa, một đời Cổ tiên nhân kiệt xuất đại biểu, thật không tưởng nổi, thật không tưởng nổi!"

Kiền Thiện Dong mừng rỡ vô cùng, nói: " Phong Ngự, ngươi xem là ai tới."

Lý Cường mang theo Xích Minh hiện thân tại không trung, hắn vừa châm chọc Hỏa Si, vừa bay ra Cửu Diễn Lưu.

Xích Minh lặng lẽ thuấn di ra ngoài, trốn sang một bên chuẩn bị đánh lén. Thiên Châu bao phủ Bất Dạ Thành nhất thời một mảnh mông lung.

Danh khí của Lý Cường tại Phong Duyên Tinh không phải chuyện đùa, có không ít người tu chân nhận thức hắn, còn lại đều từng nghe nói qua về hắn, nhưng không ai nghĩ hắn có thể tranh đấu với Cổ tiên nhân, một La Thiên Thượng Tiên và một tiên nhân còn không thể đánh thắng, thêm một Lý Cường sợ rằng cũng không làm nên chuyện gì.

Hỏa Si con mắt sáng ngời, hắn đương nhiên nhận biết Lý Cường, tại bên ngoài Hoán Hộ Tinh chính là tiểu tử này không hề sợ hãi thiên hỏa của mình. Hắn bị Lý Cường nói xong thẹn quá thành giận, quát to: " Tiểu tử, nguyên lai là ngươi…được, nếu ngươi đi tìm cái chết, ta thành toàn cho ngươi."

Lý Cường đối với việc Hỏa Si đốt cháy Phong Duyên Tinh phi thường phẫn nộ, trong lòng hắn âm thầm nảy sinh ác độc, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười, nói: " Hỏa Si, đại ca ngươi bị người giam cầm rồi, nói về người đó, ngươi không dám chọc vào đâu, ha ha."

Hỏa Si rít gào: " Là ai? Không có khả năng…đại ca ta là cao thủ lợi hại nhất giới này, ai có thể giam cầm hắn, ngươi nói bậy! Ta phải thiêu chết ngươi!" Hắn bỏ qua Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự, cả người hùng hùng đại hỏa nhằm phía Lý Cường xông tới.

Lý Cường cười lạnh nói: " Thiên hỏa của ngươi, đối với ta vô dụng!" Kim quang của Cửu Diễn Lưu phún dũng ra, Diễn Chú Thần Giáp cũng dấy lên thiên hỏa nóng hực, do Hỏa Tinh ngưng luyện thiên hỏa, một chút không kém với thiên hỏa của Hỏa Si.

Hai người ở trên trời cao dùng cứng đối cứng đánh lên, hai luồng lửa cháy đánh cùng một chỗ, một tiếng nổ vang, giống như hai đóa lễ hoa trán phóng, tử hoa bay múa đầy trời, tử quang huyến lạn chói mắt chiếu sáng cả bầu trời.

Hỏa Si và Lý Cường đồng thời bay ngược về phía sau. Lý Cường mượn một chút lực lượng của Nguyên Giới cùng Hỏa Si liều mạng đối cứng một cái, hai người đều nếm chút khổ nhỏ.

Hỏa Si thật sự không dám tin tưởng, không ngờ cũng có người dám cùng tiếp xúc với thiên hỏa của mình, hơn nữa không có chuyện gì. Tính tình hắn cực kỳ táo bạo, lại rít gào đánh lại.

Trong lòng Lý Cường cũng không phục khí, tự mình mượn lực lượng của Nguyên Giới mà cũng bị thất thế, hắn cũng gào thét chàng đi qua.

Tất cả những người đang quan sát, kể cả những người tu chân đang ở trong Bất Dạ Thành nhờ vào Thiên Châu bao phủ, cả đám đều ngây ngốc nhìn không trung, chỉ thấy hai luồng sáng ngời chói mắt tử quang, ở không trung giống như hai con chim lửa đang truy đuổi, một lần lại một lần đánh thẳng vào một chỗ, phát ra tiếng oanh minh kinh thiên động địa.

Hỏa Si càng ngày càng kinh ngạc, cho dù Cổ tiên nhân cường đại như Thiên Chân cũng không dám cùng hắn đối cứng, nhưng tiểu tử trước mắt này dĩ nhiên lại không chút úy kỵ, hắn quả thật muốn nổi điên.

Rốt cuộc, ở một lần va chạm lớn kinh thiên động địa, Hỏa Si và Lý Cường đều cũng cảm thấy khó kham nổi. xem tại TruyenFull.vn

Lý Cường phải có thời gian mượn nhờ lực lượng của Nguyên Giới, đây là sau khi hắn trải qua lần đánh này hiểu được đạo lý.

Hỏa Si cả người như đuối sức, bổn nguyên lực lượng của hắn chính là thiên hỏa, trải qua mười lần đánh vào nhau, hắn tiêu hao rất nhiều thiên hỏa, cũng đã tỉnh táo lại: như vậy tiếp tục đánh tiếp, tự mình cũng không có được chỗ tốt gì, nhưng lại có thêm ba tiểu tử lợi hại đang ở một bên như hổ rình mồi nhìn đăm đăm cuộc chiến.

Lý Cường rất nhanh đã mượn được lực lượng của Nguyên Giới.

Xích Minh ẩn thân tới gần Hỏa Si, hắn đột nhiên phát ra Chủy Lặc Quyết, một cái bóng hắc trầm trầm đột nhiên xuất hiện trên bầu trời chỗ Hỏa Si, cả bầu trời phảng phất như muốn liệt ra, tiếng rít bén nhọn chói tai nhức óc.

Hỏa Si chấn động, hắn không dám đón đỡ, vội vàng na di đi ra. Cùng Lý Cường ngạnh cứng đã bị thương rất nặng, nếu cùng Xích Minh liều mạng, hắn không hề nắm chắc. Tính cách của Hỏa Si mặc dù táo bạo, nhưng chuyện rõ ràng có hại chính mình thì hắn vẫn biết né tránh.

Chủy Lặc Quyết này của Xích Minh bắn đi, một đạo bóng đen như tinh linh truy đuổi Hỏa Si đang na di không ngừng. Xích Minh kêu lên quái dị: " Hỏa Si! Ngươi là thứ hỗn đản, đừng có chạy, đánh với ta!" Hắn không chút kiêng kỵ nhục nhã Hỏa Si, hưng phấn vũ động Chủy Lặc Quyết, điên cuồng truy đuổi.

Lý Cường khôi phục cực nhanh, hắn liếc mắt nhìn thấy Xích Minh như đang nổi điên, lập tức thuấn chuyển qua bên Kiền Thiện Dong, đồng thời hoán xuất Hỏa Tinh, thu thủ thiên hỏa tử hoa đang bay múa đầy trời.

Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự bị vây trong thiên hỏa, dựa vào màn hào quang của Thiên Thần Chi Nộ, miễn cưỡng chống đỡ thiên hỏa hoành hành. Kiền Thiện Dong nói: " Đừng động chúng ta, nhanh đi chế phục Hỏa Si, người này quá nguy hiểm."

Lý Cường nói: " Có Xích Minh kiềm chế hắn, ta trước tiên thu thủ thiên hỏa này." Hắn phao xuất một cái bình ngọc, đó là thần khí thu được ở Cổ Thần Tàng, có thể thu nhiếp thiên hỏa và huyền băng, tên là Lưỡng Cực Bình, là một kiện thần khí kỳ quái.

Hắn dùng ngón tay định bình ngọc, một đạo thanh khí quyển khúc bay ra, đụng vào thiên hỏa lập tức bao vây tới, trong phút chốc, thiên hỏa như nước thủy triều dũng mãnh tuôn vào bình ngọc, ngay cả Hỏa Tinh xa xa cũng bị hấp trụ, giãy dụa bị kéo về miệng bình.

Lý Cường vội vàng đình chỉ linh huyền, Hỏa Tinh hiển xuất nguyên thân, phun ra hỏa hoa liên tiếp như chuỗi xuyến, nó bị sợ hãi. Trong nháy mắt hấp lực từ bình ngọc biến mất, Hỏa Tinh đánh về phía Lý Cường, lập tức tiềm nằm ở Diễn Chú Thần Giáp, cũng không dám lộ diện nữa.

Lý Cường thu thập xong thiên hỏa, Kiền Thiện Dong mới thu hồi Thiên Thần Chi Nộ, trong lòng hắn còn sợ hãi, nói: " Loại thiên hỏa tu luyện này quá lợi hại."

Đại Nam Phong Ngự nói: " Tiểu huynh đệ làm sao biết Hỏa Si ở chỗ này? Ai, chậm trễ một chút, chúng ta đã thảm rồi."

• Con mắt Lý Cường nhìn chằm chằm Hỏa Si đang tán loạn, nói: " Là Thiên Chân nói cho ta biết."

Hỏa Si rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn đột nhiên xoay người đón lấy Xích Minh, hắn sắp bị Xích Minh làm cho tức điên.

Lý Cường quát to: " Xích Minh cẩn thận!" Không đợi hắn có hành động gì, Hỏa Si đã ngạnh sanh liều mạng với Xích Minh một cái.

Xích Minh phán đoán sai lầm, hắn nhìn thấy Lý Cường và Hỏa Si ngạnh cứng đánh thẳng vào nhau mười lần, tựa hồ không có gì không chịu nổi, nào biết đâu rằng là Lý Cường mượn nhờ lực lượng của Nguyên Giới, là có chuẩn bị va chạm, đương nhiên là không sợ, còn Xích Minh vốn kém hơn Lý Cường, như thế nào lại là đối thủ của Hỏa Si.

Chỉ đơn giản một lần chạm thẳng, Xích Minh đã bị thương nặng, hắn hú lên quái dị, quay đầu chạy trốn. Lúc này biến thành Hỏa Si truy đuổi, Xích Minh loạn xạ bỏ chạy.

Lý Cường vừa bực mình vừa buồn cười, Xích Minh đúng thật là kẻ luôn bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Hắn lặng yên thuấn chuyển qua bên người Xích Minh, vừa kéo hắn, nói: " Ngươi trái ta phải!" Hỏa Si cả người hùng hùng lửa cháy đã đến gần.

Xích Minh nhất thời có lại tin tưởng, vừa rồi liều mạng đánh bừa làm cho hắn phi thường sợ hãi, thực lực chênh lệch bao nhiêu trong lòng hắn hiểu được. Hắn quát to một tiếng: " Được."

Lý Cường bắn ra Cửu Diễn Lưu, Xích Minh từ bên trái vũ động Chủy Lặc Quyết. Hỏa Si cũng không ngốc, hắn lại quay đầu bỏ chạy. Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự cũng tỉnh ngộ lại, lập tức vây tới, làm Hỏa Si tức giận đến điên cuồng kêu hống lên: " Vô sỉ a!"

Lý Cường vài lần cố gắng đưa Hỏa Si vào Nguyên Giới, nhưng hắn phát giác trong lúc tranh đấu rất khó đưa hắn tiến vào Nguyên Giới.

Dựa vào thực lực bốn người Lý Cường, Hỏa Si hoàn toàn không chiếm được tiện nghi gì.

Kiền Thiện Dong quát: " Hỏa Si, chỉ cần ngươi rời khỏi Phong Duyên Tinh tu chân giới, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi đi đi." Hắn vẫn giữ thái độ ôn hòa, hy vọng Hỏa Si tự động bỏ qua.

Hỏa Si bị bốn làm cho không còn đường đi, càng đáng sợ chính là thỉnh thoảng lại có một cỗ lực lượng đáng sợ hấp trụ thân hình mình, nếu không phải có tu vi cực kỳ thâm hậu, hắn quả thật không cách nào thoát khỏi. Hắn rốt cuộc cảm thấy rét lạnh, một đạo quang hoa xích màu đỏ hiện lên, hắn thuấn chuyển qua ngoài vòng tròn, hét lớn: " Dừng tay."

Kiền Thiện Dong tưởng rằng Hỏa Si sợ hãi, hắn nói: " Chờ một chút, Hỏa Si Thượng Nhân…"

Lý Cường lặng yên kháp động thần linh huyền, đó là linh huyền tống Hỏa Si vào Nguyên Giới, bất quá tạm thời không phát ra. Hắn hỏi: " Hỏa Si, ngươi chuẩn bị thế nào?" Vừa nói lại đi lại gần.

Xích Minh vừa rồi bị thất thế, hắn ác hung hăng nhìn chằm chằm Hỏa Si, trong lòng không biết đang chuyển ý niệm gì trong đầu.

Hỏa Si đã hao mất một nửa thiên hỏa, lực lượng bổn nguyên của hắn chính là thiên hỏa, theo thiên hỏa giảm bớt, hắn biết liều mạng đánh bừa với bốn cao thủ là không có khả năng, lại thêm cao thủ có thể thu nhiếp thiên hỏa như Lý Cường đang ở đây, hắn càng không có nắm chắc có thể thắng được trường tranh đấu này. Tính tình của hắn mặc dù hỏa bạo, nhưng người cũng không ngốc, biết rõ chuyện phải thua không thể nghi ngờ là hắn sẽ không làm.

Hắn âm trầm nghiêm mặt, ngọn lửa màu tím thỉnh thoảng phát ra bên ngoài bay ra.

Hỏa Si không hề bạo nhảy như trước, hắn có vẻ rất tỉnh táo, bốn người Lý Cường không hẹn mà cùng đề cao cảnh giác, bộ dáng của Hỏa Si thật sự là quá khác thường. Chỉ nghe Hỏa Si nói: " Ta hỏi lại một lần, đại ca ta Thiên Na Thần ở nơi nào? Các ngươi nhất định biết!" Thanh âm của hắn trầm thấp mà có chút bất đắc dĩ.

Lý Cường căn bản không có chú ý hắn nói cái gì, hắn rốt cuộc đợi được Hỏa Si huyền đứng giữa không trung, tay thủ thần linh huyền lập tức phóng thích ra ngoài.

Hỏa Si sắc mặt đại biến, hắn dù sao cũng là Cổ tiên nhân, tu vi trác tuyệt, cả người đột nhiên tản mát ra đại lượng thiên hỏa, cả bầu trời đều bị tử hỏa chiếu sáng. Hắn điên cuồng giãy dụa hống kêu: " Hỗn đản, buông thả ta ra! A…ta tuyệt không…"

Tu vi của Hỏa Si tuy cao, nhưng hắn không cách nào tránh thoát lực lượng của Nguyên Giới, trừ phi hắn là thần nhân, dù cho hắn có tu vi của Thủy Ẩn Giả, cũng chỉ có thể khuất phục lực lượng của Nguyên Giới. Dần dần, thân hình hắn càng ngày càng nhạt.

Trong lòng Lý Cường lại lau mồ hôi lạnh, công lực của Hỏa Si này cao đến đáng sợ, với lực lượng của Nguyên Giới mà hắn không ngờ cũng có thể ngăn cản được trong chốc lát.

Nhìn Hỏa Si rống lên một tiếng biến mất tại không trung, mọi người đều cảm thấy kinh tâm động phách. Kiền Thiện Dong cười khổ nói: " Lão đệ, ngươi làm gì Hỏa Si vậy?"

Lý Cường lắc đầu nói: " Tên này thật đáng sợ, ta đưa hắn vào Nguyên Giới rồi."

Xích Minh mừng rỡ, hắn đắc ý nói: " Thật tốt quá, ta phải ở Nguyên Giới từ từ hành hạ hắn, ha ha, người này xem như là đối thủ tu luyện tốt nhất."

Lý Cường biết Xích Minh chuẩn bị dùng tranh đấu để tăng lên tu vi cảnh giới của chính mình, hắn gật đầu nói: " Sư đệ, thực lực của Hỏa Si phi thường mạnh mẽ, lúc đánh không lại, thì không nên liều mạng, nhớ kỹ những thủ ấn thần linh huyền ta cho ngươi, ở tại Nguyên Giới mấy thủ ấn thần linh huyền này có thể cứu mạng đó."

Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự tiến lên đa tạ, Lý Cường hỏi: " Kiền đại ca, Phong Ngự đại tỷ, Phong Duyên Tinh tổn thất lớn không?"

Kiền Thiện Dong than thở: " Chết và bị thương không ít người tu chân, thiên hỏa thật sự quá bá đạo, nếu không có thiên châu phòng hộ, người tu chân chết còn nhiều hơn."

Đại Nam Phong Ngự hỏi: " Huynh đệ, Hỏa Si tới Nguyên Giới…nếu hắn gây loạn thì làm sao bây giờ?"

Lý Cường gật đầu nói: " Cho nên chúng ta phải tiến vào Nguyên Giới, ta phải giam cầm hắn."

Nghe nói người tu chân của Phong Duyên Tinh chết thảm trọng, trong lòng Lý Cường rất không thoải mái, chỉ là không thoải mái mà thôi, hắn rất kinh ngạc mình lại không có cảm giác phẫn nộ, tựa hồ chỉ là một chút tâm tình ba động, hắn phát giác mình ngày càng lạnh lùng.

Xích Minh còn đang ghi hận Hỏa Si, hắn gọi lớn: " Đại ca, đưa ta trở về, ta đi cuốn lấy hắn, hắc hắc, vui vẻ a."

Lý Cường gật đầu hỏi: " Kiền đại ca, có hứng thú đến Nguyên Giới tiềm tu không?"

Kiền Thiện Dong do dự một chút, nói: " Nơi này còn có rất nhiều đệ tử, ta có điểm không nỡ bỏ bọn họ…ân, tốt nhất đi Nguyên Giới nhìn xem, a a, đối với Nguyên Giới ta còn rất xa lạ, không biết đó là dạng gì tồn tại."

Đại Nam Phong Ngự cũng gật đầu phụ họa.

Tồn tại của Nguyên Giới ước chừng chỉ có Thủy Ẩn Giả có thể giải thích, cho dù Lý Cường cũng không dám nói hoàn toàn giải thích được hết thảy về Nguyên Giới. Lý Cường cười nói: " Được, trước tiên an bài một chút chuyện của Phong Duyên Tinh, sau đó chúng ta phải đi Nguyên Giới."

Kiền Thiện Dong thở dài, từ sau khi ở Hâm Ba Giác quay lại, tâm tình của hắn vẫn không tốt.

Ngân Bố Di bị Thiên Thú gọi đi, hắn nhất thời cảm thấy thiếu đi một trợ thủ đắc lực, có Ngân Bố Di trợ giúp, đối với việc quản lý Phong Duyên Tinh cũng dễ dàng rất nhiều, hắn có thể chuyên tâm tiềm tu, bây giờ chẳng những Ngân Bố Di rời đi, hơn nữa còn đánh nhau chết sống một hồi với Hỏa Si, làm cho hoàn cảnh của Phong Duyên Tinh hoàn toàn ác hóa, khói đen trên bầu trời không có thời gian nhất định thì không cách nào tiêu tán, còn có rất nhiều trú địa của tu chân môn phái cũng bị đốt cháy không còn. Hắn cười khổ triệt đi phòng hộ của thiên châu, nói: " Ta đi an bài."

Trong phút chốc, bạch quang chói mắt của thiên châu dập tắt, người tu chân của Bất Dạ Thành rốt cuộc tránh thoát trường kiếp nạn này. Những cao thủ tu chân có chút nổi danh đều ra khỏi thành, bay lên không trung gặp mặt Lý Cường.

Xích Minh nắm lấy Lý Cường nói: " Mau tống ta đi Nguyên Giới, ta phiền bọn người kia." Hắn không có một chút hứng thú nào với người tu chân.

Lý Cường phất tay phát xuất thần linh huyền, đem Xích Minh đưa vào Nguyên Giới.

Đại Nam Phong Ngự nói: " Ngươi gặp bọn họ, đợi một lát ta trở lại, ta phải tranh thủ khôi phục công lực." Tranh đấu vừa rồi làm cho nàng cảm thấy mệt chết đi.

Mễ Tư Lạp là người thứ nhất bay đến bên cạnh Lý Cường, hắn vui vẻ kêu lên: " Huynh đệ, ngươi đã từ Hâm Ba Giác trở về rồi, ha ha, nói cho ngươi một tin tức tốt, Liễu Đại Việt bọn họ đều cũng đã đến quê hương của ngươi."

Ngay sau đó, các chưởng môn nhân các đại phái của Phong Duyên Tinh đều cũng tiến lên chào hỏi, Lý Cường nhất nhất thi lễ, hỏi: " Mễ đại ca, trú địa của Trọng Huyền Phái có bị thiên hỏa ảnh hưởng hay không?"

Sắc mặt Mễ Tư Lạp nhất thời thật khó coi, hắn than thở: " Đừng nói là Trọng Huyền Phái, cơ hồ trú địa của tất cả các đại phái đều bị phân hủy sạch sẽ, uy lực của thiên hỏa chúng ta không cách nào ngăn cản." Vừa nói tới đó, Thiên Xích Âu của Cổ Kiếm Viện cũng tới rồi, hắn hưng phấn tiến lên hành lễ nói: " Tiểu sư thúc, ngài rốt cuộc cũng trở về."

Lý Cường nhìn thấy người này trong lòng an ủi rất nhiều, hắn lại hỏi tình huống tổn thất của Phong Duyên Tinh, nói: " Mễ đại ca, Xích Âu, ta lập tức sẽ rời đi, chuẩn bị đi Nguyên Giới…nếu các ngươi nguyện ý, ta có thể ở tại Nguyên Giới tìm một tinh cầu, để cho mọi người thiên dời qua, linh khí và tư nguyên của nơi đó so với Phong Duyên Tinh tốt hơn nhiều lắm."

Cho tới bây giờ Mễ Tư Lạp không có nghe nói qua cái gì là Nguyên Giới, hắn nghi hoặc nói: " Nguyên Giới, Nguyên Giới là địa phương nào?"

Lý Cường ngẫm lại thời gian còn kịp, liền nói: " Mễ đại ca, Xích Âu, ta mang bọn ngươi đi đến Nguyên Giới nhìn xem, rất nhanh có thể quay lại, tu chân các phái nếu nguyện ý cũng có thể đi theo xem, a a, ta sẽ không cự tuyệt ai nguyện ý cùng đi."

Những người tu chân nghe được đều cũng tò mò, chưởng môn nhân của bảy đại môn phái Phong Duyên Tinh đều cũng nguyện ý đi xem, địa phương có linh khí sung túc dù sao cũng rất hấp dẫn người. Còn có một ít người tu chân không có môn phái cũng tỏ vẻ nguyện ý cùng đi, chỉ chốc lát sau đã có hơn mười người tu chân định đi theo khảo sát một phen.

Rất nhanh Kiền Thiện Dong đã quay lại, phía sau hắn còn đi theo mấy tu chân cao thủ.

Đại Nam Phong Ngự cũng đã khôi phục trở lại, nàng nói: " Ta được rồi, có đúng là đi Nguyên Giới bây giờ không?"

Kiền Thiện Dong đơn giản giới thiệu một chút những cao thủ bên người, bọn họ đều là cao thủ lợi hại nhất Thánh Thành. Hắn nói: " Lão đệ, chúng ta có thể đi, nếu Nguyên Giới thích hợp, ta định đem Thánh Thành thiên di Nguyên Giới."

Lý Cường là lần đầu tiên đưa nhiều người như vậy tiến vào Nguyên Giới, hắn tập trung tinh thần phóng ra thủ ấn thần linh huyền. Bởi vì quá mức cẩn thận, một đạo kim mang sáng rực lên, người trong phạm vi một ngàn thước quanh thân hắn toàn bộ đều bị tống vào Nguyên Giới.

Đây là một viên tinh cầu thật lớn, vị trí ở phía đông bắc Nguyên Giới, khỏa tinh cầu này tràn ngập linh khí, hơn nữa là một trong số ít tinh cầu nguyên sinh, thân mình tràn ngập hình thái tính mạng, không cần Nguyên Giới Chi Chủ tu cải.

Mễ Tư Lạp huyền đứng cách mặt đất mấy trăm thước tại không trung, thầm hít một hơi thật sâu, tán thưởng: " Quá mỹ diệu, đây là trời ban bảo tinh a." Hắn say mê trong linh khí sung túc. Tất cả người tu chân đều cũng hoan hân ủng hộ.

Lý Cường lại đang tìm kiếm tung tích của Xích Minh, chỉ chốc lát sau, đôi mày hắn dần dần cau lại.

Kiền Thiện Dong nhìn thấy, hỏi: " Lão đệ, làm sao vậy?"

Lý Cường cười khổ nói: " Không nghĩ tới Hỏa Si và Ba Nạp Cổ tiên nhân gặp mặt nhau, Xích Minh đang bỏ chạy…"

Kiền Thiện Dong nói: " Chúng ta đi qua!"

Bình luận





Chi tiết truyện