chương 22/ 304

Kháp Kháp Băng là quái thú Hàn Băng nguyên, sự quái dị của loài thú này chính là nó có khả năng hấp thu năng lượng của hàn cương, đồng thời khi ngộ địch thì có thể phun ra khí lưu cùng loại như hàn cương, tạo nên hàn cương trên bầu trời trùng trùng rơi xuống, kinh khủng phi thường.

Âm thanh ù ù càng ngày càng gần, bốn phía toái thạch băng nổi lên khắp nơi trên mặt đất.

Hoa Mị Nương hơi do dự nói: "Cục diện thật rất khó khăn, chúng ta…"

Lý Cường nói: "Đánh không lại thì chạy, còn chờ cái gì? "Đối với Lý Cường mà nói, đánh không lại bỏ chạy là chuyện bình thường, không chịu trốn mới là bệnh thần kinh.

Hình như tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lý Cường nói lớn: "Chạy a! "Hắn xông lên trước làm gương, ba người kia ăn ý đi sát theo sau.

Quay đầu nhìn lại ba người đang theo sát, Lý Cường đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, cười nói: "Chúng ta đánh cuộc, xem ai chạy nhanh hơn, haha…"

Hoa Mị Nương đã hiểu được cũng thấy buồn cười, cùng với vài người chung một chỗ, trong tâm cũng có cảm giác như trẻ ra. Nàng cười nói: "Ai rơi sau cùng thì phải giữ chân quái thú a!"

Nắm lấy Cầm Tiểu Hoan, trong nháy mắt vượt qua Lý Cường, trong bốn người dĩ nhiên thực lực của nàng là cực mạnh.

Tần Ban Đồng oa oa kêu to: "Không công bình, ta là người cuối cùng chạy mà!"

Mọi người cười vang, Hoa Mị Nương cười trêu chọc: "Tiểu tử, ai biểu ngươi muốn làm anh hùng chứ? "

Trên mặt đất của Hàn Băng nguyên khắp nơi đều là màu trắng, xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị.

Bốn chấm màu đen bắn ra như mũi tên nhọn, phía sau vung lên một dải sương khói màu trắng mù mịt, thấp thoáng một đoàn quái thú, thân hình ẩn hiện trong băng vụ, liên miên rượt đuổi tới bốn người phía trước.

Chạy thật lâu trên đường, Hoa Mị Nương lấy làm kỳ quái: "Sao lại như vậy? Đám quái thú này cứ đuổi theo không bỏ, có phải là đã có người từng quấy rầy qua chúng rồi ư? "

Lý Cường và Tần Ban Đồng cắm đầu chạy như điên, căn bản không có chú ý nàng đang nói cái gì. Cầm Tiểu Hoan là khỏe nhất, được Hoa Mị Nương dùng sức kéo theo, nghe vậy nói: "Ta vẫn còn là lần đâu tiên biết loại quái thú này, không biết là vì cái gì cứ truy không bỏ?" Vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Lý Cường vừa chạy vừa nghĩ: "Cứ chạy như vậy hình như không bỏ được quái thú, mẹ nó, thử một con kim ưng xem" Hắn hô lên: "Mọi người chú ý, chúng ta đồng thời hướng ra sau công kích thử xem rồi lại chạy, khi ta hét tới ba, nhất thời cùng phát ra"

Tần Ban Đồng đã sớm không nhịn được nữa, vui vẻ nói: "Được, ta chuẩn bị rồi."

"Một, hai, ba… phóng! "

Tần Ban Đồng hướng ra phía sau bắn ra năm đạo bạch quang có hình dạng gì đó, vừa ra tới phía sau thì trướng lớn, nhanh chóng phát về hướng quái thú.

Cầm Tiểu Hoan trữ vật ở đai lưng lấy ra một nắm trường cung màu đen, Tần Ban Đồng kinh ngạc nói: "Hắc Phần Cung? "

"Hư lạp cung huyền" Cầm Tiểu Hoan cười nói: "Tiểu muội bêu xấu rồi!" Rõ ràng nhìn không thấy cung huyền, nhưng lại phát ra tiếng vang rung trời, mỗi một tiếng vang là có một dải màu đen bay ra, liên tiếp mười sáu tên, nàng nhẹ nói: "Tiểu muội một lần chỉ có thể phát ra mười sáu tên, nhiều hơn cũng không đựợc."

Lý Cường bắn ra mười con kim ưng, bởi vì công lực tinh tiến, mỗi kim ưng đều có tử hỏa quấn quanh, hướng quái thú giương cánh bay đi.

Mười bảy đóa tiên hoa thanh nhã bay đi, bay tới giữa khoảng cách của bốn người và quái thú, tiên hoa tản ra, cánh hoa phiêu diêu, giống như một bức tường hoa bay lên, tại thế giới trắng xóa vô cùng mỹ lệ.

"Haha, tiếp tục chạy a!"

"Chúng ta chạy đi…" Còn chưa nói dứt câu đã bị một tràng tiếng nổ liên tục cắt đứt, hắn quay đầu nhìn lại cả kinh kêu lên: "Oa, thật là tráng lệ!"

Bụi lẫn với những tảng đất đá khổng lồ bay mù mịt ngợt trời, từng hồi quái thanh "kháp kháp""kháp kháp" vang lên tận mây xanh, trong lúc nhất thời đám quái thú chạy loạn thành một đoàn.

Bước chân bốn người chậm lại, Lý Cường cười nói: "Quái thú này đã nếm phải đau khổ rồi nhưng chúng ta không thể dừng lại được, mau tạo thêm khoảng cách cho an toàn, đi mau!"

Quả nhiên quái thú chỉ hỗn loạn chốc lát rồi một lần nữa lại giận dữ phát động tấn công, lúc này thanh thế càng thêm kinh người, quái thú bắt đầu bắn ra hàn cương cầu, những quả cầu màu trắng bay tới trước tiên bị Ban Đồng bắn rơi, tiếp theo là vô số hàn cương cầu to nhỏ nghiêng trời lệch đất đuổi theo.

"Báo ứng a!" Lý Cường khổ sở nức nở kêu to. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Phía trước có núi, mau chạy về hướng đó." Cầm Tiểu Hoan phát hiện đầu tiên rồi quay đầu nhìn lại đã cả kinh kêu lên: "Sao nghiêm trọng vậy, đó là cái gì, từ đâu bay tới vậy? "

Hoa Mị Nương dựng lên hai bức tường hoa, quát: "Nhanh tìm một cái khe trốn đi!"

Tần Ban Đồng đưa mắt tìm kiếm, kêu lên: "Bên trái có một cái khe, mau chạy nhanh qua đó!" Rồi hắn vọt qua trước tiên.

Bốn người cấp tốc chạy chuyển qua ranh giới của băng phùng, phía sau hai tường hoa đã bị phá nát, còn bao nhiêu hàn cương cầu tiếp tục đuổi theo, thật khiến cho người không rét mà run.

Cái khe đó chính xác có vết băng nứt rất sâu, bốn người trông vào chỗ đó, Lý Cường lập tức hướng theo khe nứt chạy về phía trước, kêu lên: "Theo ta!" Ba người kia cũng rất lanh trí vội vã theo sát phía sau.

Hàn cương cầu vừa chạm vào tảng băng thì tức thời nổ ra, chỗ bốn người vừa hạ xuống vừa rồi nhất thời lún sâu xuống, tiếng nổ mạnh khiến cho nó banh lớn ra, đáng sợ hơn đã dẫn động hàn cương trên bầu trời lao xuống.

"Không được, chúng ta nhất định phải tìm nơi trốn tránh, hàn cương lại muốn đến rồi!" Hoa Mị Nương vừa nói vừa vung chưởng đánh vào ranh giới băng câu, tảng lớn tảng lớn băng tầng sụp đổ xuống, nhờ vậy làm yếu bớt sức ép của hàn cương.

Lý Cường hoan hô kêu to: "Phía trước có góc chuyển, mọi người mau đến đó!"

Hắn biết nếu mọi người chuyển qua góc đó, vậy là an toàn rồi.

Trời lại bắt đầu tối mù, trong khe nứt đó lại càng ảm đạm, có loại cảm giác làm cho người ta hít thở không cũng thông, bốn người cảm nhận áp lực từ trên trời xuống, tốc độ phi hành rõ ràng đang xuống tới.

Bốn người vừa nhảy vào trong góc khuất, áp lực thật lớn đánh mạnh vào xé gió lướt qua, "oanh oanh" phát ra tiếng sấm.

Áp lực lướt qua góc khuất, đối với bốn người đã không tạo thành uy hiếp nữa, tất cả hạ xuống mặt đất, lẳng lặng chờ đợi hàn cương hạ xuống.

"Mọi người mau nhìn! "Tần Ban Đồng chỉ lên bầu trời của câu.

Đó là đại hình phòng ngự trận phát ra hồng quang, phía trước còn có tiếng vang kinh thiên động địa cắt đứt lời của Hoa Mị Nương.

Mặt đất khắp nơi đều dao động, bốn người không hẹn mà cùng đứng dậy vận chuyển chiến giáp, phòng ngừa chấn động làm bất ổn. Cầm Tiểu Hoan phát xuất Bạch Vân Chướng, Lý Cường cho mỗi người một cái phòng hộ ngọc phù.

Vô số khối băng bị va đập từ trên trời rơi xuống, vang lên như tiếng trống trận ầm ĩ giữa đất trời, bầu trời tối đen.

Lý Cường cảm thấy giống như là ngày tận thế đã đến, thật là kinh khủng. Cầm Tiểu Hoan lặng lẽ nép vào trong ngực của Hoa Mị Nương, Tần Ban Đồng lẩm bẩm chửi rủa.

Những toái băng xuyên qua rơi xuống, trên trời lúc mờ lúc tỏ, mọi người đều biết là vì đang chống lại hàn cương, cũng may mắn là mọi người đang tránh tại cái khe này nên đã vượt qua được một kíếp.

Lý Cường nghĩ thầm: "Bị Kháp Kháp Băng quái thú này truy đuổi thảm quá, đến bây giờ còn không biết loại súc sinh này làm sao mà sinh trưởng. Ai, địa phương này nhiều hung hiểm như thế, nếu Triệu Hào và Mai Tinh Tinh đi vào, trời mới biết họ làm sao đối phó. Thảo nào không trách được khi Triệu Hào nghe nói đến Hàn Băng nguyên lại khẩn trương như vậy!"

Đột nhiên băng câu hơi rung chuyển phát ra âm thanh khó nghe, Tần Ban Đồng hết nhìn đông rồi nhìn tây, hét lớn: "Không hay rồi, chạy mau, nó sụp mất!"

Bởi vì chịu áp lực trầm trọng, muốn chạy đã không kịp rồi, Lý Cường mắng một câu: "Mẹ kiếp! "

Cấp tốc vận chân nguyên lực hướng lên trên xuất ra Hàn Linh Cự Chưởng, mọi người lập tức minh bạch phương pháp làm của hắn, đều rối rít hướng lên trên công kích, kỳ vọng có thể đánh nát khối băng đang rơi xuống.

Một khối băng rất lớn đang hạ xuống bị Hàn Linh Cự Chưởng đánh trúng gây ra chấn động lớn, cũng nhờ là tiên hoa của Hoa Mị Nương lợi hại, một đóa hoa lớn bằng nắm tay. nổ tung tại trong động, cuối cùng lại rơi trúng này khối băng đầu tiên hạ xuống làm cho nó vỡ nát tan tành, cứ như vậy vẫn giữ cho họ tíếp tục cầm cự.

Vẫn là phòng ngự pháp bảo của người tu chân lợi hại, bốn người đứng thẳng không ngờ không có một khối băng nào rơi trúng, chỉ là họ đứng trong một khối băng có cấu trúc mái vòm nhỏ, bất quá sắc mặt mọi người rất khó coi vì quá thiếu không khí.

Qua một hồi lâu, Tần Ban Đồng không nhịn được nữa: "Ra ngoài xem, có lẽ hàn cương đã qua, nghẹt thở chết ta rồi!"

"Binh", xào xạo, lạp lạp…

Có bốn nhân ảnh từ trong băng chui ra.

Cầm Tiểu Hoan cao hứng nói: "Thật tốt quá, an toàn, không việc gì nữa!"

Mặt đất khắp nơi là một dải bình nguyên yên tĩnh. Nếu không phải đầy đất có hố to toái băng, tựu giống như chưa từng có cái gì phát sinh qua, nhìn bầu trời mù sương mơ hồ hư ảo, mọi người cùng có cảm giác vui mừng.

Lý Cường đột nhiên nhớ lại hồng quang vừa rồi, hỏi: "Tần đại ca, hồng quang vừa rồi là từ nơi nào phát ra vậy? "

"Ngươi nhìn kìa!" Tần Ban Đồng chỉ phương xa nói.

Ở phía xa xa dưới chân núi, đầy trời sương khói bay mịt mù, bên trong thỉnh thoảng lại có ánh sáng lóe lên, mọi người minh bạch đó là pháp bảo nổ mạnh tạo ra. Theo gió truyền đến thật tiếng "Kháp kháp" khe khẽ.

"Là ai vậy? Thật không ngờ có thể đứng vững trước sự công kích của quái thú lâu như thế!" Hoa Mị Nương kỳ quái tự nói.

"Hoa tỷ tỷ, chúng ta mau đến xem!"

Tần Ban Đồng vỗ vỗ ngực: "Đương nhiên phải đi, cho quái thú này nếm thử lợi hại của ta!"

Lý Cường không muốn lại lặp lại chuyện khi nãy, nói: "Chúng ta phải cẩn thận một chút, từ phía trên đi qua, đừng kinh động quái thú."

Hoa Mị Nương gật đầu nói: "Ừ, cẩn thận một chút mới tốt, tiểu tử thúi đừng có cả ngày làm náo động, động chút đầu óc được không? "

Tần Ban Đồng rất sợ nàng, cười khổ nói: "Vãn bối biết rồi!" Hắn nghĩ thầm: "Ta thề, sau này nhìn thấy lão nhân gia, còn không mau bỏ chạy cho xa, nếu không thì thảm hại quá!"

Đoàn người đi quanh một vòng, đi tới trên núi tuyết, thuận tới chỗ đánh nhau nới triền núi chạy đi.

"Trời ơi! Sao lại là bọn họ? "

Từ triền núi đi xuống nhìn, một tòa phòng ngự trận hồng quang chói mắt, đang chống cự lại Kháp Kháp quái thú tấn công.

Ngoài trận, một thân ảnh đang nhảy tới lui, động tác mau lẹ đang xuyên qua lại trong đám quái thú.

Tần Ban Đồng giật mình nói: "Người này thật đáng sợ, các ngươi nhìn xem hắn cũng không có mặc chiến giáp, ở trong đám quái thú mà vẫn tự nhiên, hắn là ai vậy a? Sao lại lợi hại như thế! "

"Hắn là đại ca của ta Hầu Phích Tịnh, haha…Ta thật là cao hứng quá! "Lý Cường vui vẻ vỗ tay vào nhau nói, trong lòng nghĩ thầm: "Thật tốt quá, nguyên lai lão ca còn ở Thiên Đình Tinh, vẫn chưa đi!"

Hoa Mị Nương kinh ngạc giật nảy người nói: "Cái gì? Ngươi biết Hầu tiền bối? Thật ra ngươi ở đâu quen bíết lão nhân gia? "

"Hoa tỷ tỷ, Hầu tiền bối là ai a, sao ngươi gọi hắn là tiền bối? "

"Hắn là người nổi danh tu chân giới, tính tình cổ quái cực kỳ, tu vi cao thâm không lường được!" Hoa Mị Nương nhìn Lý Cường với ánh mắt như nhìn quái thú.

Lý Cường đành phải giải thích, kêu to một tiếng, thuận theo vách núi tiếp tục đi xuống. Hoa Mị Nương nói: "Chúng ta tiếp tục đi xuống, có Hầu tiền bối sẽ không còn việc gì nữa!"

Tại giữa sườn núi, Lý Cường đã nhìn thấy mấy người trong trận, trong lòng vui mừng không nói nên lời.

Người trong trận bị Lý Cường kêu to kinh động, ngẩng đầu nhìn không khỏi kích động kêu to: "Sư tôn, sư tôn của ta đến rồi, haha…" Một tiếng gọi to duyên dáng: "Đại ca, đại ca, ta tại chỗ này, mau tới a! "Thanh âm kích động có chút nghẹn ngào.

Đúng là Triệu Hào và Mai Tinh Tinh, bên người hai người bọn họ còn có thêm ba người, Lý Cường mặc dù không nhận ra nhưng cũng biết nhất định là bằng hữu, kêu lên: "Triệu Hào, tiểu muội, ta cuối cùng tìm được các ngươi rồi! " Giọng nói tràn ngập nỗi vui mừng cao hứng.

"Lão ca, ta đến giúp ngươi!"

"Haha, tiểu huynh đệ, mau vào trận gặp muội tử và đồ đệ ngươi trước. Chà, tiểu yêu nữ, là ngươi sao? Lão tử có phải hôm nay gặp quỷ không, ngươi sao lại ở cùng một chỗ với huynh đệ của ta?"

Hoa Mị Nương kiều mỵ cười nói: "Lão gia tử, như người cổ quái như lão còn có thể làm huynh đệ với hắn, ta lại không được sao?" Nàng đúng thật là tiểu yêu nữ, nhìn thấy ai cũng không sợ.

Vây phòng ngự trận có hơn hai mươi quái thú, Lý Cường lần này nhìn được rõ Kháp Kháp Băng quái thú có dáng vẻ như thế nào.

Quái thú Kháp Kháp Băng trôi nổi trên mặt đất, di động thì dưới bụng có lỗ thông hơi, cùng phát xuất ra tiếng kháp kháp, hình dạng của nó rất quái lạ, cái đầu bằng phẳng, một con mắt lóe ngân quang, nhìn không thấy miệng ở đâu, thân thể bao bọc trong một quầng sương khói.

Bởi vì có Hầu Phích Tịnh ở đó, Lý Cường đảm khí dâng cao, bay vào trong đám quái thú. Lập tức có một quái thú công qua, một quyền đánh ra, quái thú bị bật rơi trên mặt đất, "kháp kháp"hai tiếng vang, từ trên đất nhổm lên, băng vụ trên thân toát ra, chụp tới Lý Cường.

Băng vụ ẩn chứa vô cùng lạnh lẽo làm thân hình hắn trì trệ lại, Lan Uẩn chiến giáp lóe kim quang chói mắt, chỉ trong thoáng chốc cả người Lý Cường như là ngọn lửa bốc cháy, lập tức tỏa nhiệt điên cuồng, tử diễm bị cái giá rét kia buộc phải lộ ra.

Vừa vọt tới bên người Lý Cường, cả Kháp Kháp Băng vây lại hắn, chỉ có quái thú bị hắn đánh trúng một quyền ngã xuống choáng váng như hôn mê.

Không kịp phòng ngự Lý Cường bị Kháp Kháp Băng trùm kín.

"Huynh đệ, cẩn thận!"Hầu Phích Tịnh tung cước đá bay một quái thú, thân hình giống như con chim to bay lướt trên, đang muốn giúp Lý Cường thoát ra, dị biến chợt nổi lên.

Tựa như một người tầm thường đang lõa thể, trong lòng ngực đột nhiên có một khối băng lớn đang trùm kín, kích thích kịch liệt làm Tử Viêm Tâm đem Thiên Hỏa tản ra, Lan Uẩn chiến giáp kim quang đại thịnh, cả người Lý Cường giống như một pho tượng phát lửa giận thiên thần, Thiên Hỏa tràn ra "Oanh oanh" tiếng vang làm đám Kháp Kháp Băng như điên cuồng rối loạn. Một quầng lửa lớn nóng khủng khiếp tỏa ra từ người Lý Cường.

"lão tử giết chết các ngươi...! "

Một lượng lớn hơi nước bốc lên, Kháp Kháp Băng quái thú giống như là người tuyết gặp lửa, lập tức tan chảy.

Chỉ là trong nháy mắt thời gian, Kháp Kháp Băng thật thảm hại tan chảy biến mất vô tung vô ảnh, quái thú cơ hồ rất sợ Thiên Hỏa, cũng bị Hầu Phích Tịnh đánh đến kinh hãi, thoáng do dự, thình lình quay đầu chảy bảy.

"Lão đệ, vài ngày không gặp, công lực tu chân của ngươi tăng tiến thật nhanh a! Đây là cái gì chiến giáp a, lão tử đây vẫn còn là lần đầu chứng kiến, thật không tệ!"Hầu Phích Tịnh vỗ vỗ tay, đi tới đặt tay lên bả vai Lý Cường, thân thuộc nói.

"Ca!" Mai Tinh Tinh trong phòng ngự trận vọt ra, ôm lấy một cánh tay Lý Cường, nước mắt đã lưng tròng.

"Haha…aaaaaaa…!" Lý Cường chỉ còn biết cười trừ, cao hứng không biết làm sao để nói.

Triệu Hào đứng ở bên cạnh cũng giống vậy, yên lặng nhìn, vui mừng xoa xoa đôi bàn tay.

Tần Ban Đồng cung kính dập đầu: "Ra mắt lão tiền bối, vãn bối thuộc Tần tộc."

Cầm Tiểu Hoan đã tiến lên hành lễ: "Ra mắt sư bá, sư tôn vãn bối tên Hồng Cảnh Vũ."

Hầu Phích Tịnh tâm tình rất tốt, nói: "Được rồi, mau đứng lên, mau đứng lên, lão tử không thích gặp mặt là quỳ. A, tiểu yêu nữ, gặp lão tử sao không bái a? "

"Không có đâu, ta nhiều nhất gọi một tiếng lão gia, còn cái khác thì không biết…"Hoa Mị Nương cười hì hì cự tuyệt, Hầu Phích Tịnh cười to, nói: "Quên đi, quên đi, lão tử chính là vẫn còn thích tiểu yêu nữ tùy tâm sở dục, haha…"

Mọi người giới thiệu lẫn nhau, khách sáo một phen.

Lý Cường lúc này mới biết, ba người trong phòng ngự trận là tam hộ pháp của Hồi Xuân Cốc, tại tu chân giới cũng có chút danh tiếng.

Ba người này mặc chiến giáp màu xanh biếc, cầm đầu gọi Quản Kỳ, dáng vẻ oai hùng, gương mặt lại như một đứa trẻ, có dáng vẻ thân cận gần gũi, hai người bên cạnh hắn là Tông Minh và Vương Vĩnh Niên.

Tông Minh vẻ mặt tinh hãn, tướng tá hơi nhỏ, trên vai có một con vật nhỏ quái dị, có chút giống con ếch, tỏa màu hồng, trên mình thỉnh thoảng toát ra hỏa vụ, hai hồng nhãn không ngừng chuyển động, nhìn thấy bọn Lý Cường chú ý, hắn bèn giải thích: "Đây là Hỏa Tinh, tại Hàn Băng nguyên là loài vật quý nhất!"

"Hỏa Tinh là cái gì? "Lý Cường đến gần cúi nhìn thật kỹ, Hỏa Tinh nọ tung thân nhảy lên nằm sấp trên đầu vai hắn, nhắm lại hai mắt, xem dáng vẻ như đang cao hứng hưởng thụ, Vương Vĩnh Niên ngạc nhiên kêu lên: "Ai, kỳ vậy, bảo bối của Tông huynh không ngờ lại rời khỏi vai huynh, đây là sao thế? "

Tông Minh ngạc nhiên vạn phần, hắn cũng có chút hồ đồ nói: "Kỳ quái, từ khi ta thu phục, chiếm được con Hỏa Tinh này, còn chưa thấy qua nó thích ai, không ngờ lần này nó tự mình bay đến trên mình Lý công tử, thật không nghĩ ra"Trong lòng nghĩ thầm: "Độ ấm của Hỏa Tinh rất cao, người tu chân căn bản không ngừng phải chống đỡ liên tục, còn Lý Cường này thật kỳ quái, dáng vẻ dường như không có chuyện, thật sự không rõ ràng là hắn có bao nhiêu tu vi!"

Thật ra Tông Minh đánh giá Lý Cường quá cao, chỉ là căn cơ của Lý Cường là Tử Viêm Tâm thuộc tính Hỏa, sau đó lại gia tăng thêm Thiên Hỏa, đối với đồng dạng là Hỏa Tinh mà nói, lực hấp dẫn cực lớn.

Lý Cường nhẹ nhàng nâng Hỏa Tinh lên trả lại Tông Minh, nhưng Hỏa Tinh lại cứ bay trở về đầu vai hắn, như vậy ba lần làm cho Tông Minh ngượng ngùng xấu hổ vô cùng, Mai Tinh Tinh cười nói: "Tông thúc, quên đi, thúc hãy tặng Hỏa Tinh cho đại ca ta a!"

Tông Minh nhìn đứa cháu mà mình thương yêu nhất, cười khổ nói: "Ai, tiểu đồ vật này là tự bản thân nhận chủ, được rồi, Lý công tử và nó có duyên như vậy, Hỏa Tinh này hiểu thông lòng người, công tử đối đãi tốt với nó, coi như là quà gặp mặt lần đầu đi."

Nói xong đưa cho Lý Cường tiểu ngọc đồng giản, nói: "Cái này cấp ngươi, bên trong ghi lại như thế nào vận dụng Hỏa Tinh, ngươi hãy nhìn xem."

Lý Cường ngượng ngùng xấu hổ vạn phần, trả lại thì không trả được, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, hắn đưa tay từ trong thủ trạc lấy ra một cái gì đó có bạch quang, đó là một cái hình tam giác màu trắng, cười nói: "Tông đại ca, thật là xấu hổ, tiểu đệ có một lễ vật tặng cho đại ca, đây là một người bạn tốt tặng cho ta, tiểu đệ mượn hoa hiến phật chuyển tặng đại ca, dù có gì cũng xin hãy nhận giùm!"

Hầu Phích Tịnh bên cạnh nhìn thấy, bèn nắm lấy nhìn thử, cẩn thận nhìn một chút, kinh ngạc nói: "Ồ, cái này là pháp bảo, Tông tiểu tử, ngươi có lời lớn rồi!" Nói xong đưa kiện pháp bảo qua.

"Đây là cái gì pháp bảo? "Tông Minh nghe rõ lời của Hầu Phích Tịnh, đồ vật này tuyệt đối là bảo vật, không chút do dự tiếp về tay.

Tần Ban Đồng không hổ là sinh tại danh môn vọng tộc, dù sao kiến đa thức nghiễm, đã kinh ngạc nói: "Cái này hình như là Tế Tịch Giác a, là một kiện Ẩn Thân pháp bảo."

Lý Cường tán dương, gật đầu nói: "Tần đại ca thật là biết nhiều lắm, quả thật là Tế Tịch Giác, bất quá Tông đại ca phải luyện qua một lần mới có thể sử dụng."

Tần Ban Đồng được Lý Cường khích lệ vẻ mặt tự hào, bộ dáng kiêu hãnh.

"Ca, còn của ta đâu? "Mai Tinh Tinh đùa cợt, khuôn mặt tươi cười nhìn Lý Cường, Cầm Tiểu Hoan mặc dù không nói cũng đã nhìn hắn, kể cả Triệu Hào mấy người cũng đều nhìn hắn, mọi người thoáng chốc yên tĩnh. Hầu Phích Tịnh hắc hắc cười nói: "Hắc, hắc, lỡ nói thì phải vung tiền thôi…haha, haha…" Hắn lão nhân gia quả thật vui vẻ phi thường.

"Đều có, ngoại trừ Hầu lão ca, mỗi người đều có một kiện pháp bảo." Lý Cường mười phần hào phóng, Mạc Hoài Viễn tặng hắn rất nhiều pháp bảo, hắn bây giờ đối với vật ngoài thân đã đều không còn hứng thú nữa.

Mai Tinh Tinh có được một kiện Ngũ Sắc chiến giáp và một chi Kim Bộ Dao, Triệu Hào được Hắc Sắc chiến giáp, Cầm Tiểu Hoan được một Biện Vũ Thủ, Tần Ban Đồng vô cùng vui vẻ, hắn có được một đôi Ngư Khẩu Khấu, bởi vì hắn biết đây là trong luyện khí trong truyền thuyết, cực kì trân quý.

Đến cuối cùng ngay cả Hầu Phích Tịnh đôi mắt cũng sáng rực, kêu lên: "Ai, có hại rồi, có hại rồi, lão tử sao mà biết những gì lấy ra đều là cực phẩm pháp bảo, ta cũng muốn có, ta cũng muốn có!" Dáng vẻ của lão không còn chút già nua nào nữa.

Lý Cường cười nói: "Còn có bảo bối cho huynh, hãy chuẩn bị kỹ nhé, ta sẽ đưa cho lão ca đây!" Đưa cho Hầu Phích Tịnh một viên hắc sắc tiểu cầu, kỳ thật là Hầu Phích Tịnh nói giỡn, pháp bảo đối với lão chẳng có gì quan trọng cả.

"Haha, a…a…, huynh đệ, lão tử thấy rất vui vẻ, không cần tặng…"

Đưa mắt nhìn thấy vật gì đó trong tay Lý Cường, lão giật mình quát to một tiếng nói: "Tịch Diệt Đan, oa nha! Là Tịch Diệt Đan!" lão nhân gia này vui đến phát cuồng.

Mai Tinh Tinh hiếu kỳ hỏi: "Cái gì? Là Tịch Diệt Đan ư?"

Bình luận





Chi tiết truyện