chương 510/ 541

" Đáng tiếc, Trần Ngả Dương chết chắc rồi".

" Cao thủ trẻ tuổi sắp vẫn lạc giống như sao chổi lướt qua".

" Vòng này Trần Ngả Dương có quyền bỏ cuộc mà. Nếu không, sẽ không có một chút sinh lộ".

"Không biết là có liều mạng hay không đây? Trận chiến này nếu như diễn ra, vậy hẳn là cũng rất đáng xem, dù sao nếu có thể trông thấy thần đích thân ra tay, không biết là sẽ lợi hại tới mức độ nào?"

" Vương Siêu có thể sẽ can thiệp đó".

"Làm sao có thể can thiệp chứu, đây là đại hội võ đạo, không phải tư, có quy tắc, lại kịch liệt gay gắt như vậy, hắn dám công nhiên làm trái quy tắc sao?"

Ngay khi trên màn hình hiện lên tên của Trần Ngả Dương cùng God thì người trong trường thi đấu đều có một phản ứng giống nhau, đó chính là hoặc là Trần Ngả Dương sẽ bỏ quyền thi đấu, hoặc là sẽ chết trong trận đấu này.

Dù sao thì luận về danh khí hay thực lực, cũng không ở cung một đẳng cấp. Trần Ngả Dương đứng trước mặt thủ lĩnh God, trong suy nghĩ của tất cả những người ở đầy đều hiện lên câu thành như ' châu chấu đá xe'.

Đương nhiên, trong ánh mắt của những người hữu tâm thì có thể trông thấy thủ lĩnh God ra tay đánh chết một tuyệt đỉnh cao thủ, là điều rất thú vị.

"Tại sao máy tính có thể sắp xếp như vậy? Có phải là xảy ra vấn đề gì?" Chu Hồng Trí dụi dụi mắt của mình, dường như lag không thể tin vào những dòng chữ trên màn hình lớn, sau khi thật sự xem rõ, mới thở dài một hơi.

Vị nguyên lão võ thuật đại tông sư của Hồng môn này có quan hệ rất tốt với Trần Ngả Dương, cũng rất yêu thích nhân tài mới nổi này, giờ đây trơ mắt nhìn Trần Ngả Dương có đi không có về, trong nội tâm hết sức kích động.

Trong lúc Chu Hồng Trí cất lời, còn đưa mắt liếc nhìn Vương Siêu. Phát hiện ánh mắt Vương Siêu không có chút biến hóa nào. Trong lòng rùng mình, môi mấp máy mấy cái, sau đó cũng không nói ra lời mình định nói.

Hẳn là Chu Hồng Trí muốn bảo Vương Siêu khuyên nhủ Trần Ngả Dương bỏ quyền thi đấu.

Nhưng mà vị lão võ thuật gia này nhìn thấy ánh mắt của Vương Siêu. Trong lòng cũng là cũng đã thông suốt. Đã bước lên vũ đài sinh mệnh là muốn thể hiện ra thực lực xuất chúng. Dùng sinh mệnh lực ngoan cường của bân thân để tạo nên sự huy hoàng cho bản thân, chính Chu Hồng Trí cũng như vậy, huống chi là ngươi khác.

Huống chi, cho dù là Vương Siêu khuyên nhủ cũng uổng công, mỗi một tuyệt đỉnh cao thủ đều có ý chí cực kỳ kiên định, tuyệt đối sẽ không vì ngoại vật mà dao động. Trần Ngả Dương cũng như vậy.

Cho nên sau khi Chu Hồng Trí thở dài, cũng không nói thêm lời nòa.

Dưới sự chăm chú của muôn người.

Quả nhiên là Trần Ngả Dương lựa chọn khiêu chiến.

Sau khi hắn thấy tên của mình xuất hiện, ánh mắt vẫn không hề thay đổi, trực tiếp đứng lên, dứt khoát, quyết đoán, gọn gàng. Căn bản là không có một chút dây dưa. Hơn nữa ở bên cạnh hắn là bà xã Mạc Vân Yến của hắn, hai người chỉ trao đổi nhau một ánh mắt. Gật đầu với nhau, không nói thêm câu nào, tựa hồ đã ngầm hiểu ý.

Tại hiện trường có ít nhất ba bốn ngàn con mắt chăm chú nhìn vào Trần Ngả Dương. Nhưng mà, bất kể là ai cũng không ngờ được rằng Trần Ngả Dương lại dứt khoát như vậy, nhanh chóng đứng dậy, đi xuống trường, thậm chí không nói cùng thê tử lời nào.

Thần thái như vậy, thật giống như là: Hắn đối mặt căn bản không phải là một đối thủ không có cách nào chiến thắng, mà là đối mặt với một tình huống tất thắng.

Dưới sự chú mục của muôn người. Trần Ngả Dương dứt khoát và ung dung như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều sinh ra một loại ảo giác đó chính là: Trận chiến này không chừng Trần Ngả Dương có thể chiến thắng...

Tuy rất nhiều người biết ảo giác này là vô căn cứ bởi vì thực lực của hai bên cách biệt quá lớn. Nhưng nhìn thấy Trần Ngả Dương thong dong như vậy, cho nên nội tâm không nhịn được mà sinh ra ảo giác. Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

"Lòng tin của Trần Ngả Dương quá cường đại. Trước kia ta đã xem thường hắn". Nhin thấy Trần Ngả Dương ung dung như vậy, đại tông sư Ngô Khổng Huyền tuyệt đỉnh cường giả của võ thuật thế gia tu luyện Khổng Tước Vương quyền, trong mắt cũng kịch liệt nháy lên hai cái.

"Đúng vậy, ta cũng đã quá xem thường hắn. Tâm khí của người này không ngờ đã đạt tới tình trạng như vậy, may mắn là hiện tại hắn gặp phải Trường Mi. Nếu như gặp chúng ta, nói không chừng do phỏng đoán sai lầm, mà chúng ta phải ăn quả đắng". Lão đầu Trần Thái Nhất của Trần Gia Câu cũng khẽ biến sắc.

Không nói đến rất nhiều người đang âm thầm bàn tán về sự thong dong của Trần Ngả Dương. Lúc này, một người mang y phục màu xanh xám, trán cao, ngoại trừ lông mi dài rủ tới tận khóe mắt, thì dù nhìn thế nào cũng thấy thủ lĩnh God chỉ là một thanh niên chưa tới 30 tuổi. Đệ nhất cao thủ ám sát của thể giới cũng đã xuất hiện trong trường.

Hắn và Trần Ngả Dương đứng thẳng mặt đối mặt.

Tiếng chuông cũng chưa có vang lên, cho nên hắn cũng chưa động thủ, mà là cất lời nói với Trần Ngả Dương: "Trần Ngả Dương! Xem ra là ngươi không có ý định bỏ quyền thi đấu".

Con mắt của Trần Ngả Dương nhìn chằm chằm vào thủ lĩnh God cách đó hơn ba mươi mét, hời hợt nói: "Tại sao ta phải bỏ quyền?"

"Rất tốt! Rất tốt! Nếu như ngươi bỏ quyền thì ngược lại đã nằm ngoài dự liệu của ta". Thủ lĩnh God gật gật đầu: "Cường giả Đan kình có thể xưng là chân tiên, đã thoát ly khỏi giới hạn của người thường, ta rất thích giao thiệp với những người như vậy. Nhưng mà luận võ giao thủ lại là một chuyện khác, trên tay ta chưa bao giờ có người sống. Thật ra ta không hy vọng ngươi chết trên tay ta. Ngươi rất có tiềm lực để trở thành một cường giả, đợi một thời gian nữa ngươi có thể 'bách xích can đầu, canh tiến nhất bộ' (1). Ta rất muốn chờ ngươi chính thức phát triển sau đó mới cùng ngươi giao thủ, bởi vì sau đại hội võ đạo lần này, cho dù là ta cùng Vương Siêu ai thua ai thắng đều có một người đứng ở vị trí cao nhất kia. Lúc đó, nếu như không có những người như các ngươi thì cái vị trí mà chúng ta ngồi sẽ rất tịch mịch, cho nên ta không muốn giết ngươi".

Thủ lĩnh God nói ra những lời này rất bình đạm, nhưng nội dung bên trong lại thể hiện sự tịch mịch, và đồng thời cũng thể hiện sự mong ngóng vào trận chiến cuối cùng cùng giữa hắn với Vương Siêu, trận chiến mà vận mệnh rất khó nắm chắc.

"Không có người có thể giao thủ cùng ngươi, hẳn là sẽ không thể rèn luyện để tiến bộ hơn, luyện võ như đi ngược dòng nước, không tiến không thối. Huống chi ngươi muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy, Vương Siêu chờ ngươi ở khoảnh khắc cuối cùng, cho nên ngươi cũng không thể toàn tâm toàn ý đối phó với ta. Hơn nwuax ta cũng không phải là kẻ dễ dàng bị giết như vậy, cho dù ngươi thắng được ta thì ta cũng dám khẳng định rằng: Sẽ để lại trên người ngươi một vết thương không thể xóa nhòa, để cho trận quyết chiến giữa ngươi cùng Vương Siêu ta thành bọt nước". Trần Ngả Dương thong dong mỉm cười.

"Lưu lại vết thương trên người ta? Với tâm tính, thực lực của ngươi bây giờ cũng có chút hi vọng, nhưng mà hi vọng cũng không lớn lắm. Nhưng mà ngươi nói như vậu, cũng không thể làm dao động một chút tâm lý của ta. Tiếng chuông sắp vang lên, ngươi chuẩn bị sẵn dàng đi, hy vọng ngươi có thể ngăn cản ta vài hiệp, để cho trước khi ta cùng Vương Siêu quyết chiến, thân thể có thể được làm nóng". Sau khi Thủ lĩnh God nói xong. Lông mi nhẹ nhàng mà tung bay, trên mặt ngưng kết ra một giọt chất lỏng màu đỏ tươi, đó là tiên huyết thẩm thấu ra từ lỗ chân lông của lông mi. xem tại TruyenFull.vn

Lỗ tai của Trần Ngả Dương run lên, âm thanh của lượng huyết dịch khổng lồ trong thân thể thủ lĩnh God chảy ào ào truyền vào tai hắn.

Sự tuần hoàn máu trong cơ thể của đối thủ thật vô cùng cường đại, giống như là sông Hoàng Hà đang lao nhanh, hải triều điên cuồng gào thét, cho dù là một người bình thường cũng có thể nghe thấy, khí thế hào hùng tới mức vô biên.

Ngay từ đầu thủ lĩnh God phát lực, lông mi đã ngưng kết huyết châu, rất hiển nhiên là hắn hạ quyết tâm, ngay từ đầu động thủ liền lập tức lấy thế 'lôi đình vạn quân' giết chết Trần Ngả Dương một cách chớp nhoáng, không cho Trần Ngả Dương một chút cơ hội nào.

Vào thời khắc mà thủ lĩnh God vận kình, Trần Ngả Dương cũng cảm nhận được áp lực vô hình đang phô thiên cái địa ép tới mình, trong trí não cảm nhận được cỗ áp lực vô hình này một cách hết sức rõ ràng. Trần Ngả Dương cảm thấy rằng: Thủ lĩnh God vốn chỉ có chiều cao trung bình, nhưng giờ đây bản thân mình giống như một người lùn đúng trước một đại hán cường tráng thân cao hai thước.

Loại cảm giác này, từ trong tâm lý của hắn tự nhiên nảy sinh, không thể nào kháng lại.

Trần Ngả Dương cũng cảm nhận rõ ràng tâm tình này của mình.

"Cao thủ đối chiến, nhân tố biến hóa tâm lý, chính là trong thời khắc này đây! Nhìn bề ngoài thì rất cường đại, tâm linh không thể phá vỡ, dưới áp lực cường đại, rất dễ dàng xuất hiện khe hở, nhưng mà không ở dưới áp lực thì không ai có thể phát hiện được sơ hở của mình ở chỗ nào. Tâm linh của ta cũng xuất hiện khe hởi này, nhưng mà đã xuất hiện thì cũng không cần sợ hãi. Không hiểu rõ bản thân mới là đáng sợ nhất, giờ đây ta biết mình có sơ hở, ngược lại là một việc rất đáng mừng". Trần Ngả Dương cảm thụ được áp lực cường đại lên tâm linh của mình, trong lòng thầm lẩm bẩm.

"À... Ta có một vấn đề, hi vọng trước khi đối chiến được ngươi giải đáp". Trong thời gian đếm ngược, Trần Ngả Dương đột nhiên nói chuyện.

"Vấn đề gì?" Lông mi của thủ lĩnh God óng ánh một giọt huyết châu, giống như giọt nướt ướt át. Nhưng mà khi hắn nói chuyện cũng không làm huyết châu nhỏ trên mặt đất, giống như nó vốn nằm sẵn ở đó rồi vậy.

"Tên thật của ngươi là gì? Chẳng lẽ gọi là Thần sao?"

Ai cũng không ngờ rằng, vào thời khắc mấu chốt chuẩn bị đối chiến Trần Ngả Dương lại hỏi một câu như vậy.

"Tên của ta thì ta cũng đã sớm quên, bản thân ta cũng không nhớ rõ. Thần chính là ta, ta chính là thần. Thái sơn hữu thần, với đạo cùng tồn tại, đạo chính là thần". Lúc này, thủ lĩnh God cười ha hả.

Lời của hắn vừa buống xuống thì tiếng chuông đột ngột vang lên. Giọt huyết dịch trên lông mi cũng rơi xuống đất, nước tóe ra thành hình một bông hoa đào nhỏ, tươi đẹp rực rỡ.

Mà mười hai chữ cuối cùng hắn trả lời, ầm ầm như lôi, giống như từ thiên không vọng xuống, vang vọng khắp sân vận động.

Khoảng cách ba mươi thước, với cước bộ của hắn căn bản là có như không, giống như là thuấn di, ánh mắt người không kịp quan sát, thủ lĩnh God đã xuất hiện trước mặt Trần Ngả Dương, song quyền quyền giao nhau giống như 'hỏa diễm lóe lên hoa sen mới nở', đâm thẳng tới lồng ngực của Trần Ngả Dương.

Đây chính là sát chiêu Hỏa Lý Tài Liên (Trong lửa trồng sen). Quả nhiên thủ lĩnh God không hề nói dối, hắn ra tay không chút lưu tình.

Con mắt của Trần Ngả Dương đã hoàn toàn không có cách nào nắm bắt bất kỳ chiêu thức nào của đối thủ cường đại như vậy. Tất cả hoạt động chỉ dựa và tâm linh mà phản xạ theo bản năng.

Xoạt!

Lúc này đột nhiên hắn hơi công lưng, tâm tạng co lại, chân lui bước, sau đó đột nhiên vòng lại tung ra một thức Phi Yến Hồi Sào( chim yến bay về tổ).

Ầm ầm!

Hai tiếng bạo tạc truyền ra.

Trên thân Trần Ngả Dương, quần áo như bị kéo cắt đi, từng sợi vải vờn quanh. Đồng thời trên lồng ngực của hắn xuất hiện một quyền ấn hình hoa sen, trên đó còn in dấu vân tay.

Đây là do kình phong từ quyền kình của thủ lĩnh God gây ra.

Vừa rồi tuy Trần Ngả Dương tránh thoát được chiêu thức đó, nhưng cũng chỉ cách lồng ngực nửa tấc. Một nửa tấc, quyền phong mãnh liệt, kình phong đánh lên lồng ngực hắn, xé rách y phục của hắn, xuất hiện dấu vân tay thật sâu.

Nhưng mà với sự cường đại của Trần Ngả Dương, kình phong của quyền kình cũng chưa đủ gây tổn thương tới hắn.

Hít vào một hơi, quyền ấn trên lòng ngực theo khí huyết mạnh mẽ tuần hoàn mà biến mất.

(1)Bách xích can đầu, canh tiến nhất bộ'; ("Dù đã lên tới đầu cây sào cao trăm thước, nhưng vẫn cố tiến thêm một bước nữa"). Ý nói: Có tài cao, nhưng không lấy làm tự mãn, vẫn cố gắng để tiến bộ thêm. Thành ngữ "bách xích can đầu" chỉ người có tài năng, đạo đức ở đỉnh cao.

Bình luận





Chi tiết truyện