chương 344/ 541

Không khí bên trong căn phòng phút chốc trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người ở đây đều bị Vương Siêu dùng chiêu thức Ác Thiết Thành Nê chấn kinh, có thể bóp nát trứng sắt cứng rắn như thế thành bùn, không biết phải trải qua bao nhiêu năm tháng mới luyện thành.

Chuyện này căn bản không thể tưởng tượng được.

Bây giờ những người ở đây nhìn Vương Siêu với con mắt khác hẳn, giống như đang nhìn một cái máy xay sắt nặng vạn tấn. Nếu không phải là một cái máy xay khổng lồ, thì làm sao có thể làm được chuyện này?

Bất quá lúc Vương Siêu tại Nam Dương giết Kỳ Bá dùng Mai Hoa Châm ám sát, một chiêu chụp lấy đầu rồi bóp nát, công phu đó cũng không thua gì Ác Thiết Thành Nê hiện tại. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Nhắc tới Ác Thiết Thành Nê và sự khó khăn của Thủy Tích Thạch Xuyên đã làm chấn động toàn trường. Nếu không thì sao có thể chấn nhiếp những cao thủ Đại Quyển bang ở đây.

"Ta xuất ra trứng sắt, tại khoảng cách ngắn có thể xuyên thủng một lỗ trên tấm thép, không nghĩ ra hắn lại có thể dùng tay đỡ lấy. Hắn có đạt tới trình độ tay không bắt đạn hay không?"

Người khiếp sợ nhất ở đây chính là Thái Đông Dương.

Khi người ta uống nước, nóng lạnh đều tự biết. Hắn biết rất rõ công phu điều khiển trứng sắt vừa rồi của mình.

Hai trứng sắt, bình thường di chuyển ở trong tay hắn, nhưng đến thời điểm mấu chốt có thể bay ra đả thương người. Hắn dùng tay phát lực, đừng nói là con người, ngay cả đầu trâu hay đầu ngựa cũng không chịu được. Đã có nhiều lần hắn dùng trứng sắt xuyên qua áo chống đạn của bộ đội đặc chủng Mỹ, lúc hắn hung hãn ném trứng sắt ra… bất luận là kẻ nào cũng đều không thể chống đỡ, đừng nói đến việc bắt lấy.

Trong võ thuật mặc dù có nhiều võ công chuyên về bắt đồ vật, nhưng Thái Đông Dương tuyệt đối tin rằng trứng sắt của mình giống như đạn vậy, không ai có thể bắt được.

Cho nên lúc Vương Siêu bắt được trứng sắt, hắn đã bắt đầu hoài nghi Vương Siêu có phải hay không có thể tay không bắt được đạn? Người này rốt cuộc là người hay thần tiên?

Mặc dù biết rằng lực xuyên thấu của đạn so với trứng sắt của mình lớn hơn nhiều, không thể so sánh. Có thể tay không bắt được đạn, trên thế giới này sẽ không tồn tại loại người đó. Thái Đông Dương không nhịn được nghĩ đến việc này. Sâu trong tâm, hắn đã đem Vương Siêu trở thành thần tiên.

"Người lãnh đạo Đại Quyển bang, đều là những người võ công tuyệt hảo. Như trứng sắt được Thái Đông Dương điều khiển, nếu ta không dùng công phu Tróc Khảm Điền Ly, nội công ngoại công hai loại trọng kình cùng nhau xuất ra, thì thật là nguy hiểm".

Vương Siêu trong lòng cũng gật đầu, nhận thức đối với người lãnh đạo Đại Quyển bang càng thêm sâu sắc.

"Tuyệt hảo."

Liễu Viên Phi đi đến, trong miệng nói ra hai chữ. Theo sau nói: "Thủy Tích Thạch Xuyên, Ác Thiết Thành Nê. Hai công phu này quả nhiên uy lực vô cùng, sẽ lưu truyền mãi trăm ngàn năm. Người có thể làm được điều này rất ít. Đại Quyển bang chúng ta lần này xem như đã gặp được cao thủ chân chính. Khó trách ngươi có thể một mình một ngựa xông vào Hồng môn nước Mỹ trảm sát Hồng Tú Liên. Ta nghĩ nếu như ngươi động thủ với chúng ta, thì trong đại sảnh này số người sống sót tuyệt đối không nhiều lắm".

"Nếu như Đại Quyển bang trở mặt với ta, thì số người đang ngồi đây có thể sống sót không vượt quá hai người…"

Vương Siêu gật đầu, nói thẳng không hề che giấu.

Đây là một câu có tính uy hiếp. Dựa theo tác phong lấy cứng chọi cứng ban đầu của Đại Quyển bang, chỉ bằng vào câu nói đầu tiên thì có thể đã khơi mào một hồi chiến tranh đẫm máu.

"Nếu như người khác trước mặt Đại Quyển bang chúng ta nói như vậy thì đã chết rồi, nhưng đây là do ngươi nói cho nên chúng ta cảm thấy cũng bình thường. Ngươi có thực lực như vậy, cho nên nội chiến Đường Môn lần này, chỉ cần một ngày còn có ngươi, chúng ta sẽ không nhúng tay vào".

Liễu Viên Phi nói trực tiếp với Vương Siêu, xem ra người này cũng phi thường sảng khoái.

"Chỉ cần một ngày ta vẫn còn là sao?"

Vương Siêu ngạc nhiên cười, Hắn luyện võ công đến cực điểm, cho dù sống thêm hai ba trăm năm cũng không thành vấn đề, cũng không mất đi lực chiến đấu. Mà cho đến lúc đó, thì những người ngồi đây đã chết cả rồi.

Hình như hiểu được ý nghĩ Vương Siêu, Liễu Viên Phi bất động thanh sắc hỏi: "Lần này Hàn Quốc và Nhật bản tổ chức đại hội võ thuật trên toàn thế giới, nghe nói Đường Môn quyền sư và Hồng môn quyền sư đều có người tham gia? Ngươi cũng chuẩn bị tham gia?"

"Không sai" Vương Siêu gật đầu: "Không biết Đại Quyển đối với việc này chuẩn bị như thế nào?"

"Đại Quyển bang chúng ta mặc dù không dựa vào võ quán kiếm tiền. Nhưng lớp trẻ lại có hứng thú với đại hội võ thuật lần này, hiển nhiên muốn tham gia. Ta vừa rồi cũng đã nói, ngươi mặc dù võ công cao cường, nhưng cũng có không ít đối thủ. Quyền pháp Nguyên Nghi còn trên cả ta, năm đó nàng tranh quyền lãnh đạo Đường Môn không thành công, tạo thành mối thù không thể hóa giải với Đường Tử Trần. Hơn nữa gần đây ta cũng biết Triệu Quang Vinh cũng tới hội họp cùng Nguyên Nghi. Theo tin tức đáng tin cậy, thì bọn họ cũng tham gia đại hội võ thuật lần này".

Liễu Viên Phi chậm rãi nói ra ý tứ của mình.

"Vậy thì sao?" Vương Siêu cười cười.

"Nghe nói thân phận trước kia của Vương tiên sinh là thiếu tướng trong nước?" Liễu Viên Phi mỉm cười nói: "Đừng hiểu lầm, chúng ta đều là những người tới từ đại lục. Bất quá thân phận thiếu tướng của ngươi quả thật quá lớn, lần này hình như quốc nội sẽ phái ra cao thủ bắt ngươi về, không biết toàn bộ cơ thể ngươi là sắt hay chỉ có mỗi phần tay?"

"Phái cao thủ tới bắt ta?" Hai mắt Vương Siêu híp lại một chút. Cao thủ quốc nội có thể là Lưu Mộc Bạch, muốn bắt ta? Chỉ cần đến một người, ta đánh một người, không hề có nửa điểm thương lượng.

Cho dù quốc nội muốn bắt một thiếu tướng như mình, phái ra Lưu Mộc Bạch, Triệu Quang Vinh và Nghiêm Nguyên cùng liên thủ, thì mình và Ba Lập Minh cũng không hề sợ. Lấy hai đánh ba, khả năng thắng rất lớn.

Đột nhiên, Vương Siêu phát hiện một vấn đề: "Khó trách Nghiêm Nguyên muốn mượn sức Đại Quyển bang đối phó với ta. Nếu như nàng, Triệu Quang Vinh, Lưu Mộc Bạch, thêm vào Liễu Viên Phi này nữa. Bốn cao thủ bão đan! Đó sẽ là một trận cân sức, nếu ta sơ sẩy thì khả năng bị bọn họ giết cũng có thể lắm! May mắn Đại Quyển bang chỉ lo cho lợi ích của chính mình, không liên thủ với chúng".

Đích xác, Nghiêm Nguyên Nghi, Triệu Quang Vinh, Lưu Mộc Bạch, Liễu Viên Phi bốn người nếu như liên thủ, sau đó tập luyện cách phối hợp cùng nhau một chút để đối phó với mình và Ba Lập Minh. Thì thắng bại mặc dù là năm năm, nhưng như vậy cũng có thể tạo thành uy hiếp rất lớn cho Vương Siêu.

Cao thủ phối hợp với nhau, uy lực tất nhiên vô cùng lớn.

Vương Siêu tại Nam Dương cùng sáu người Lữ Lão Lộc quần chiến. Sáu người này đều tự mình chiến đấu, không phối hợp với nhau. Nếu như sáu người này có một tháng thời gian tập luyện cách phối hợp thì vô luận là tấn công hay phòng thủ, uy lực cũng tăng lên rất nhiều. Như vậy Vương Siêu nếu muốn đánh nhau với họ, thật đúng là có một chút không nắm chắc.

Nghiêm Nguyên Nghi lại là một nhân vật lợi hại, nếu như muốn đối phó với mình, khẳng định trước đó sẽ đề ra một kế hoạch bí mật.

Có thể lấy mạng mình, chẳng khác nào cắt được cánh tay phải của Đường Tử Trần.

Chính mình đi giết người, thì đồng dạng người khác cũng giết người.

"Trung Đông Đường Môn có cao thủ" Liễu Viên Phi thâm ý nói một câu, "Đại Quyển bang chúng ta gần đây nhận được tin tức, rằng Kim Lộc hồ ly đã đến Trung Đông. Có thêm Triệu Quang Vinh chung đường, những người này rất có thể sẽ liên thủ với Nguyên Nghi. Đương nhiên, cho dù bọn họ có gặp nhau, thì thế giới này rộng lớn như vậy, đối phó với ngươi cũng hơi khó khăn. Bất quá nếu ngươi tham gia đại hội võ thuật, thì đã làm cho bọn họ xác định được mục tiêu".

Liễu Viên Phi nói tới đây thì dừng lại một chút: "Cho nên ý của ta ra sao, Vương tiên sinh hẳn đã rõ? Thái độ Đại Quyển bang chúng ta chỉ có hai nguyên tắc… hoặc là không nhúng tay vào, hoặc là sẽ không buông tha".

"Tốt, không can thiệp, không buông tha. Bất quá ta vẫn muốn cảm ơn ngươi vì tin tức này" Vương Siêu hơi mở hai mắt ra một tí.

Lời hứa này của Đại Quyển bang, ý tứ đã rõ ràng.

Chỉ cần mình một ngày vẫn còn, thì Đại Quyển bang sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Đường Môn. Nếu như mình mất đi, thì bọn họ cũng sẽ không buông tha, liền cho người đến xâu xé cắn nuốt Đường Môn như ăn miếng thịt béo.

Bất quá đã ở trong hoàn cảnh này, hơn nữa Liễu Viên Phi vừa mới cung cấp cho một tin tức trọng yếu. Chính là Bắc Mỹ Đường Môn đã liên thủ với Trung Đông Đường Môn. Hơn nữa Nghiêm Nguyên Nghi, Triệu Quang Vinh, có lẽ còn có Lưu Mộc Bạch, sẽ chuẩn bị tại đại hội võ thuật lần này gây bất lợi cho mình.

Nếu Đại Quyển bang biểu lộ thái độ như vậy đã là tốt lắm rồi.

Đối với việc "Không can thiệp, không buông tha" cơ bản Vương Siêu cảm thấy rất phù hợp với tình hình trước mắt. Tối thiểu là Đại Quyển bang đã nhượng bộ, hơn nữa là vì mình mà nhượng bộ.

Nếu không tận mắt chứng kiến công phu Thủy Tích Thạch Xuyên và Ác Thiết Thành Nê, biểu hiện ra thực lực giống thần tiên, thì lấy tính cách của Đại Quyển bang, làm sao có thể buông tha cho miếng thịt béo này? Nhất định họ sẽ liên thủ cùng bọn Nghiêm Nguyên Nghi, đến lúc đó thì sự việc đã trở nên tồi tệ.

Chuyện kế tiếp thì đơn giản, Vương Siêu ăn bữa sáng xong thì Mai Mi lái xe đưa Vương Siêu và Ba Lập Minh đến phi trường, quay trở về Vancouver.

Ra nước ngoài một chuyến thì cũng nên làm việc cho thỏa đáng. Kế tiếp Vương Siêu chuẩn bị quay về Nam Dương bắt tay vào việc chuẩn bị cho đại hội võ thuật.

"Lão Ba, ngươi thấy trong Đại Quyển bang có người quen không?"

Vương Siêu trên đường từ Vancouver quay về Nam Dương, nhìn thấy Ba Lập Minh vẫn như trước nhắm mắt dưỡng thần, thì không khỏi hỏi.

"Không có" Ba Lập Minh nhắm mắt nói: "Cho dù có, thì cũng là cảnh còn người đã mất. Cảnh chiến tranh năm đó đã không còn nữa".

Vương Siêu lắc đầu, đột nhiên cảm giác được Ba Lập Minh thật ra rất tịch mịch. Cũng là do ở trong tù ba mươi năm, lúc đi ra thì thời thế đã thay đổi… Cái hào khí xưa kia, đã biến mất theo thời gian. Mà Ba Lập minh đối với xã hội hiện đại cảm thấy không hợp, giống như bị cô lập.

Bây giờ thứ duy nhất có thể làm Ba Lập Minh hứng thú, có lẽ chính là việc mình "Phá toái hư không, phi thăng thành tiên".

Trong lúc Vương Siêu và Ba Lập Minh quay về Nam Dương, bắt tay vào chuẩn bị cho đại hội võ thuật sắp tới. Thì đồng dạng ở Bắc Kinh, một tổ chức bí mật đang tiến hành thảo luận.

Cuộc thảo luận chỉ có bảy người, Nghiêm Nguyên Nghi, Triệu Quang Vinh, Lưu Mộc Bạch, còn có một người mặc y phục bình thường, dáng vẻ đoan chánh, hai tay đặt lên gối, giống như một học sinh tiểu học đang lắng nghe giảng bài.

Bốn người này cùng một phái… Nhưng ba người khác, một người mặc đồ Tây, mang cà vạt màu vàng. Một người mặc đồ Trung Quốc, người còn lại thì thân thể có màu như sắt thép, gò má cao, mắt lõm, giống như đến từ Ảrập.

"Nguyên Nghi, chúng ta nhiều năm đã không gặp, không nghĩ đến lần này có thể cùng hợp tác".

Đột nhiên trong lúc đó người mặc đồ tây, đeo cà vạt màu vàng nói.

Nam tử này khuôn mặt phi thường đẹp trai. Mũi cao, mắt sáng, lộ ra sức hút kỳ lạ. Trong lúc nói chuyện thì thanh âm lại the thé rất kỳ quái, giống như là tiếng phát ra từ con vẹt.

Nam tử này chính là chưởng môn nhân Bắc Mỹ Đường Môn, có "Thiên Diện Kim Hồ" được xưng là Kim Lộc.

"Ta cũng không nghĩ ra, Kim Lộc, biết sớm như vậy, nếu như lúc đầu ngươi ủng hộ ta làm người lãnh đạo Đường Môn, thì tuyệt đối sẽ không trắng tay giống như bây giờ".

Trong lúc nói chuyện, trên mặt Nghiêm Nghi hiện lên một tia sát khí.

Năm đó nàng cùng Đường Tử Trần tranh đoạt quyền lãnh đạo Đường Môn, thì Kim Lộc đứng về phía Đường Tử Trần chèn ép nàng. Bây giờ không nghĩ đến lại hợp tác với đối phương.

"Ba mươi năm trôi qua, đã ba mươi năm. Nghiêm Nghi, ngươi không nên nói như vậy. Hơn nữa năng lực Đường Tử Trần đích xác xuất sắc hơn so với ngươi. Mấy năm nay mặc dù nàng ta bị ám sát vô số lần, nhưng thủy chung vẫn đứng sừng sững không ngả. Cho dù là ngươi hôm nay với công phu đại thành, cũng chưa chắc có làm được như vậy. Chỉ là hai năm này, nàng ta rất sùng tín Vương Siêu kia" Đột nhiên người mặc quần áo Trung Quốc mở miệng, người này đeo trên tay một chiếc nhẫn đá quý mắt mèo chớp lóe, xuất ra huyễn quang cực kỳ hiếm có.

"Ôn Diệu Kiền, ngươi cũng không nên xem thường tên Vương Siêu kia. Nếu như chúng ta không hợp tác, hắn bóp chết ngươi đơn giản giống như bóp chết con kiến vậy. Ngươi trong Đường Môn, nói về thực lực, vẫn thua kém Triệu Quang Vinh. Tình huống Triệu Quang Vinh lần này, chắc ngươi cũng thấy được" Nghiêm Nguyên Nghi nói chuyện không hề khách khí.

"Lão Triệu rốt cuộc ra làm sao?"

Kim Lộc, Ôn Diệu Kiền cũng nhìn Triệu Quang Vinh.

Bây giờ vẻ mặt Triệu Quang Vinh nghiêm túc, hai mắt vô hồn nhìn thẳng phía trước, vẫn không nhúc nhích.

"Hắn bị mất trí nhớ" Nghiêm Nguyên Nghi khóe miệng lộ ra tia mỉm cười "Bây giờ hắn chỉ còn nghe lời ta nói thôi".

Bình luận





Chi tiết truyện