chương 431/ 541

"Luồng bạch tuyến vừa rồi anh phun ra để ngăn cản Ngân mãng kích của tôi là công phu gì vậy? Không ngờ có thể khiến cho đao thế của tôi phải dừng lại? Đao thế của tôi một khi triển khai, cho dù là thác nước cường liệt đổ xuống cũng vững như bàn thạch, không có nửa điểm ba động. Trong truyền thuyết công phu của kiếm tiên, có thể phun kiếm giết người, anh phải chăng đã luyện thành thủ đoạn này rồi?"

Thu Thiền lúc này đã biết Vương Siêu sẽ không làm gì cô ta, tâm tư không khỏi trở nên linh hoạt, đảo mặt lia lịa rồi thay đổi đề tài, không ngờ lại hỏi một số vấn đề khó hiểu trong cuộc đả đấu vừa rồi.

Vừa rồi cùng Vương Siêu đối quyết, cô ta quán chú toàn bộ tinh thần, lực lượng vào trong thân đao, sinh mệnh lực đạt tới đỉnh phong trước giờ chưa từng có, lờ mờ cảm thấy đã có được tiến bộ, tựa hồ như một loại kích thích từ lâu chưa có đã quay lại trong thân thể của mình.

Đúng vậy, cùng giao thủ với loại cao thủ vô địch, hùng bá thiên hạ như Vương Siêu, Thu Thiền chỉ cần không chết, bất kể là như thế nào cũng nhận được lợi ích rất lớn.

Biện pháp tốt nhất để đề thăng kinh nghiêm, công phu trong giới võ thuật chính là cùng cao thủ thực chiến, như vậy có thể thăng cấp cực nhanh, chẳng khác nào ngồi trên hỏa tiễn mà phi. Cái này cũng giống như là thi đấu thể thao, nhưng có một điều, nguy hiểm cũng quá lớn, động một chút là cái mạng nhỏ đi tong, chứ không giống như các cuộc thi đấu thể thao khác, thua rồi thì có thể thi lại.

Thu Thiền đã không chết, hiện tại lại biết rằng Vương Siêu sẽ không giết cô ta, cũng sẽ không phế cô ta. Thế là lập tức tận dụng mọi thứ, hi vọng có thể hỏi ra mấy thứ hữu dụng.

Người có thể lãnh giáo như Vương Siêu không nhiều, cho nên cô ta không nguyện ý bỏ qua cơ hội này.

"Công phu kiếm tiên cái gì? Phun kiếm giết người ư? Chỉ chẳng qua là một môn kỹ xảo phát kình, vận kình phun khí mà thôi." Vương Siêu mỉm cười, "Đợi khi cô tiến vào Đan đạo rồi, tất nhiên có thể minh bạch dạng phát kình này kỳ thực không phải là thần kỳ lắm đâu. Đúng rồi, bức tranh Giang sơn như thử đa kiều treo trên tường ở tổng hội Hồng môn là do cô vẽ có phải không?"

Vừa rồi trong lúc đả đấu. Vương Siêu đã nhìn ra, Thu Thiền vận đao như bút, trong lúc vung dao, phi thường tương tự với bút phong trên bức họa Giang sơn như thử đa kiều.

"Là thủ bút của tôi, đao pháp, quyền pháp của tôi đều dung nhập trong đó, có điều có thể nhìn ra điều này trên thế giới cũng không có mấy ai. Đương nhiên, nhãn quan của anh nhìn ra thì cũng không có gì bất ngờ cả." Thu Thiền gật đầu.

"Được rồi, các người đi đi." Vương Siêu xua tay.

Thu Thiền lại không động đậy, mà tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.

"Ấy! Sao cô còn chưa đi? Chẳng lẽ là vẫn muốn cùng tôi giao thủ tiếp. Nhưng mà lần này tôi sẽ không lưu tình đâu." Vương Siêu nhướn mày.

"Không phải vậy." Mặt Thu Thiền chợt lóe sáng, lộ ra nét cười, "tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề, không biết có được không?"

"Hỏi mấy vấn đề?" Vương Siêu xua xua tay, "về vấn đề quyền pháp thì thôi đi, tôi không có tâm tư để giải đáp cho cô đâu. Nếu như là chuyện về phương diện sinh ý và hướng đi của tổng hội Hồng môn thì tôi có thể nghe."

"Ồ, chuyện về phương diện sinh ý ư, tôi cũng không hiểu lắm. Hơn nữa sinh ý của tổng hội Hồng môn tôi không quản lý. Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút vấn đề về quyền pháp thôi. Anh cho tôi cơ hội khiêu chiến lần này, cũng không hạ sát thủ mà lại vô cùng rộng lượng, không hổ là khí phách và lòng dạ của cao thủ đệ nhất thiên hạ. Tôi cũng biết anh không sợ bất kỳ ai có đột phá rồi khiêu chiến với anh, ngược lại càng nhiều người khiêu chiến anh thì anh càng cảm thấy không tĩnh mịch." Thu Thiền vẫn cười nói rất tươi. Cô ta chỉ là muốn thỉnh giáo Vương Siêu một số trở ngại về vấn đề quyền pháp, cũng muốn Vương Siêu chỉ điểm mấy chiêu đao vừa rồi của mình có chỗ nào cần chú ý, không ngờ lại bị Vương Siêu cự tuyệt luôn. Thế là trong lòng liền có chút không cam tâm.

"Đừng cho tôi uống mê hồn thang." Vương Siêu cười mà như không cười: "Hồng môn các người hiện tại là địch nhân của tôi, mà cô sau này có thể tạo thành uy hiếp nhất dịnh đối với Hồng môn chúng tôi, tôi mà chỉ điểm quyền pháp thêm cho cô, để cô đề thăng rồi, lại tới đối phó Đường môn của tôi? Đây không phải là rộng lượng mà là ngớ ngẩn. Giới hãn giữa rộng lượng và ngớ ngẩn, cô nếu nắm rõ, chắc chắn không thể đưa ra một yêu cầu ngu xuẩn như vậy chứ."

"Cái này..." giọng nói của Thu Thiền đột nhiên hạ thấp.

"Hừ, tôi vốn cho rằng Vương Siêu anh là thần cao cao tại thượng, hiện tại xem ra cũng chẳng khác gì người thường. Anh quả thật là cố kỵ tiềm lực của chúng tôi, sợ chúng tôi sẽ vượt qua anh."

Đột nhiên, cậu con trai trẻ tuổi kia hừ một tiếng, mặt mang theo nụ cười khích tướng.

"Hả?"

Vương Siêu vừa nghe thấy câu này, lỗ tai dựng đứng lên, mắt lạnh lùng nhìn cậu con cai đó.

Bầu không khí trong ghế lô đột nhiên lạnh toát, trầm tịch đến dọa người.

Thu Thiền nhíu chặt mày, cô ta đã nhìn ra, một câu khích tướng của em mình đã gây ra chuyện rồi, Tình huống hình như không ổn...

Ba!

Ánh đao chợt lóe!

Thu Thiền đột nhiên xuất đao trong bầu không khí trầm muộn này, bởi vì cô ta cảm thấy rằng, Vương Siêu bị một câu nói của em mình chọc giận rồi. Cao thủ đệ nhất thiên hạ, không thích bị khích tướng, cô ta cũng cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, cho nên xuất đao ngay.

Có điều một đao này của cô ta không phải là chém về phía Vương Siêu, mà thật bất ngờ, cô ta lại chém vào tay của em mình!

A!

Ánh đao lóe lên, không lưu lại vết tích, nhưng hoa máu lại bắn ra, một ngón tay rơi xuống đất! Đồng thời, cậu trai trẻ của Hồng môn hét lớn một tiếng, ôm lấy tay mình, mắt nhìn cô chị Thu Thiền của mình, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.

"Xin lỗi, Vương Siêu sư phụ, em tôi không hiểu chừng mực. Tôi thay nó nhận lỗi với anh. Ngón tay này, là trừng phạt nó vừa rồi đã thất ngôn." Thu Thiền không để ý đến ánh mắt phẫn nộ, chấn kinh và bất khả tư nghị của em mình, cũng không nhìn ngón tay rơi xuống đất, mà mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào vết máu đang chầm chậm chảy xuống trên thân đao, bên trong mắt rất bình tĩnh, cũng không biết là đang vui hay đang buồn.

Cô ta trong phút giây này, quyết định rất nhanh, không ngờ lại chém rụng ngón tay của em mình!

Người trẻ tuổi này bị chém đứt ngón út của bàn tay trái, ngón tay bị cắt đứt rơi xuống đất, trông giống như một con giun bị bị cắt lìa, hơi nảy lên, nhìn mà khiến người ta tê dại.

"Được được được, quyết định rất nhanh, cô là một nhân vật. Một đao vừa rồi của cô rất hay, trong chém lại mang theo lực móc, từ khớp xương móc ngón tay của hắn ra. Như vậy không làm bị thương cốt tủy, còn có bảy mươi phần trăm hi vọng có thể trị khỏi. Thu Thiền, xem ra vừa rồi tôi đã xem nhẹ cô rồi."

Vương Siêu nhìn ngón út hơi nảy lên trên mặt đất, lại nhìn người trẻ tuổi ánh mắt me man không hiểu, tay ôm chặt lấy ngón út bị đứt, cắn chặt môi đến nỗi ứa máu.

Lắc lắc đầu, Vương Siêu cũng nhìn ra, Thu Thiền này đương nhiên là không đơn giản.

"Mắt anh sáng như điện, chút thủ đoạn nhỏ này không giấu được anh." Khi Thu Thiền đợi máu từ mũi đao chảy hết xuống đất, nhẹ nhàng giấu đao ra sau cánh tay, một chút ánh đao cũng không nhìn thấy, nhẹ nhàng thở dài: " Chúng tôi có thể đi chưa?"

"Đi đi, đi đi." Vương Siêu lại lắc lắc đầu. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Thu Thiền nghe thấy câu này, cúi người xuống, nhặt ngón tay bị chém đứt của đệ đệ lên, sau đó xé một mảnh áo, bọc ngón tay lại, kéo em của mình ra khỏi cửa, thoáng sau đã không thấy bóng dáng.

Vương Siêu nhìn bóng lưng của Thu Thiền, "Linh nhi, cô thấy Thu Thiền thế nào? Cô sau này trên đại hội Võ đạo phải chú ý đấy. Người hiện tại đều là những nhân vật thiên tài. Tôi đứng tới đỉnh phong rồi, mới phát hiện trên thế giới này, thực sự có nhiều người tài. Trước đây sao không phát hiện ra nhỉ?"

"Sư phụ người đứng trên đỉnh phong cao nhất, nhãn giới tất nhiên là phóng khoáng hơn, cũng nhìn thấy nhiều điều hơn, tất nhiên có thể phát hiện nhân tài xuất sắc trên thế giới này giống như là cá diếc quá sông, hơn nữa văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, ai mà không muốn có được vị trí này của sư phụ chứ!"

Khi Vương Siêu lên tiếng, một thiếu nữ từ cửa ghế lô phía bên kia bước vào, chính là Hoắc Linh Nhi.

"Cũng là đạo lý này." Vương Siêu gật đầu: "Nếu trên đại hội Võ đạo cô chạm trán cô ta, có mấy phần nắm chắc?"

"Ba thành, hoặc có lẽ là năm thành, đao pháp của cô ta tinh diệu, quyền pháp nhất định không tinh thâm bằng đao pháp, quá ỷ lại vào binh khí cũng không phải là điều hay." Hoắc Linh Nhi nhìn về hướng đi của Thu Thiền, suy nghĩ một lát rồi mới đưa ra một kết luận: "Tôi và Vũ Vân nhất chiến, lĩnh hộ được không ít thứ, tính cách của Vũ Văn này cũng có chút tương tự như Thu Thiền, chỉ có điều là hơi nhỏ nhen một chút. Thu Thiền này quyết định nhanh chóng, ngoại nhu nội cương, lại rất có tâm kế, nắm vững nhân tình thế thái, phi thường có chừng mực, dạng tính cách này dùng tới vê nặn khí huyết, cũng rất khủng bố, chỉ là không biết cô ta có thể bước vào Đan kình hay không? Nếu so sánh, cậu em đó của cô ta còn chưa nắm bắt được nhân tình thế thái, thực sự là quá ngu ngốc. Có điều trong Hồng môn, nghe sư phụ người nói là chưa có cao thủ Đan kình chân chính, theo tôi thấy, cho dù không có, nhưng có dạng nhân tài như thế này cũng rất đáng giá rồi."

Hoắc Linh Nhi vừa rồi đứng ở trong góc hành lang, cũng nhìn rất rõ tình cảnh Vương Siêu và Thu Thiền động thủ. Đây cũng là do trước khi Vương Siêu tới, đã bảo Hoắc Linh Nhi phải chú ý.

Hoắc Linh nhi đánh giá cô gái Thu Thiền này rất cao, cũng rất coi trọng.

Dạng nhân vật quyết đoán nhanh nhạy như thế này, không có ai dám xem thường cả.

"Lời nói và hành vi của cô ta cũng giống như là đao của cô ta vậy, nắm bắt rất chuẩn. Được rồi, nói chung cô phải đến ý đến cô gái này nhiều hơn, cô ta tuy chưa có tư cách khiêu chiến tôi, nhưng lại là một chướng ngại vật trên con đường phía trước của cô đấy." Vương Siêu đứng dậy, không đàm luận về Thu Thiền nữa, mà lại chuyển đề tài: "Hôm nay Liêu Tuấn Hoa sẽ tới, tôi cũng phải đi xem rốt cuộc là có chuyện gì."

Lời nói dừng lại rất đúng lúc, tựa hồ cô gái Thu Thiền này chỉ đáng để Vương Siêu dùng từng đó câu để đàm luận mà thôi.

"Ừ, sư phụ đi đi, tôi một mình đi dạo ở bờ biển một lúc, suy nghĩ về cuộc giao thủ vừa rồi giữa người và Thu Thiền."

Hoắc Linh Nhi gật gật đầu, trong lòng cũng sáng tỏ, biết con đường khiêu chiến Đường Tử Trần sau này tuyệt đối không thuận lợi, cô ta hiện tại cũng chưa có tư cách đứng trước mặt Đường Tử Trần. Cô gái Thu Thiền này có lẽ là một bậc thang của cô ta, có điều có bò lên được không thì trong lòng cô ta cũng đang phải tính toán.

"Vì sao lại chém đứt ngón tay của em..."

Lúc này, người trẻ tuổi của Hồng môn đang phẫn nọ hỏi cô chị Thu Thiền của mình.

"Thu Điệp, khinh nghiệm của em quá kém. Nếu chị không chém đứt ngón tay của em, hiện tại em đã thành một cỗ tử thi rồi đấy." Thu Thiền ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu em của mình: "Em cho rằng Vương Siêu là nhân vật chịu để bị khích tướng ư? Nhờ hai câu khích tướng của em là hắn sẽ giận dỗi, truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm võ công của mình cho chị ư, sau đó để chị tới tìm hắn khiêu chiến? Sự hiểu biết về nhân tình thế thái của em quá ít đấy... Nhân tình như đao, thế thái như quyền, nắm bắt nhân tình thế thái không tốt, làm sao có thể nắm bắt được khí huyết của mình?"

"Nhưng..." Thu Điệp mở miệng tựa hồ định tranh biện gì đó, nhưng lại bị Thu Thiền hoành đao ngăn lại.

"Em cũng đừng có đi tìm Vương Siêu báo thù, chuyện đó không thực tế chút nào đâu, hắn bóp chết em cũng đơn giản như bóp chết một con kiến thôi. Có điều chính bởi vì như vậy, chị mới có động lực khiêu chiến hắn. Hiện tại chúng ta về thôi, ngón tay của em để Trường Tín thúc nối lại cho, qua năm ba năm là khôi phục thôi. Còn chị phải bế quan một đoạn thời gian. Em ngàn vạn lần đúng có gây chia rẽ trước mặt thúc thúc bá bá, muốn bọn họ trút giận hộ em, nếu để chị biết, chị sẽ giết em đó."

Bình luận





Chi tiết truyện