chương 499/ 541

"Không thể tưởng được trận chến lại có thể kết thúc nhanh như vậy? Quyền pháp và kinh nghiệm của người tên là Bắc Thần Am kia cũng không hề dưới Chu Hồng Trí, hơn nữa chỉ có mạnh hơn chứ không hề thua kém, lại có thể thất bại trong một tích tắc tiến và lùi? Thật sự là làm cho người ta không tưởng được". Trận đầu của trận đấu kết thúc nhanh như vậy, quả thực là chuyện tình đại đa số võ thuật gia trong tràng không nghĩ tới.

Thanh âm nghị luận ầm ầm vang lên. Nhưng mà những âm thanh nghị luận đều là của những cao thủ từ Hóa kình trở xuống. Cao thủ chân chính đều nhìn ra căn nguyên ở trong đó.

"Đánh giá cao thủ vốn là tốc độ, kinh nghiệm của bản thân, công phu, nhân tố thể lực chỉ chiếm 50%, mặt khác một nửa phải chờ vào vận khí. Trạng thái thi đấu thiên biến vạn hóa, không ai có thể chính thức nắm chắc rằng một chút lầm lỗi cũng không xảy ra. Lần này Chu Hồng Trí cùng Bắc Thần Am giao thủ chính là như vậy. Nếu như Bắc Thần Am không lập tức tiến lên công kích, như vậy nói về thể lực thì Chu Hồng Trí chỉ sợ sẽ rất có hại, nhưng mà thắng bại vẫn chưa có thể nói trước. Tuy Chu Hồng Trí già rồi, nhưng hắn đã từng uy danh hiển hách vài thập niên, thời kỳ đó cũng không có mấy sát thủ có thể vượt qua lão. Hiển nhiên Bắc Thần Am cũng đã nghĩ tới điều này, cho nên dùng thế lôi đình vạn quân để chiếm thế thượng phong, để đề phòng sát chiêu của Chu Hồng Trí đánh tới, đấu pháp của hắn thực sự không có sai". Có hai người nhỏ giọng bàn bạc, là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Nam tử trẻ tuổi kia là Trần Tiểu Tuyền của võ thuật thế gia Trần Gia Câu, mà cô gái kia chính là cao thủ thần bí mang theo cái bọc vải kia. Là nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất nhất về Nhạc thức tán thủ trong gia tộc, được Nhạc Bằng gọi là Tiểu Lan Đình.

Hai người này một hỏi một đáp, hỏi chính là Trần Tiểu Tuyền, mà trả lời chính là Tiểu Lan Đình.

HIển nhiên, cảnh giới võ học của Tiểu Lan Đình so với Trần Tiểu Tuyền cao hơn rất nhiều.

"Đấu pháp của Bắc Thần Am không có sai lầm, nếu như ta là Bắc Thần Am, ta khẳng định sẽ đánh như vậy. Loại người như Chu Hồng Trí đã dám xuất tràng. Trong tay hẳn là có chuẩn bị ám chiêu, so với việc phòng thủ vững chắc thì không bằng trực tiếp tấn công khiến cho đối phương không có cơ hội thi triển sát chiêu". Nhạc Tây Quy cau mày, tiếp lời.

"Đấu pháp của hắn không có sau lầm, nhưng tính toán thì sai lầm rồi. Hắn mãnh liệt tiến công là muốn chiếm thế thượng phong, không bị Chu Hồng Trí phản công, hắn chỉ muốn toàn thắng. Hắn không có muốn chiếm ưu thế áp đảo mà lại muốn toàn thắng, đây là tư tưởng sai lầm của hắn, khiến cho hắn bị mất đi tính mệnh. Khi luận võ, nên nhớ một điều là không thể quá mức lạc quan. Nhưng cũng không thể quá mức cẩn thận. Ài, nhưng mà trong tích tắc chính thức giao thủ, các loại đấu pháp, tâm tính biến hóa giống như là màn ảnh trong nháy mắt biến đổi. Trong sát na thời gian này muốn có một lựa chọn chuẩn xác thì quả thật là không thật sự tồn tại. Cũng chỉ có Phật tâm mới có năng lực như vậy. Cho dù ba vị lão thúc công của chúng ta cũng chưa đạt tới cảnh giới như vậy". Trên mặt Tiểu Lan Đình không lộ ra chút biểu tình nào, thản nhiên cất lời.

"Linh nhi, nữ nhân kia nếu như trong đại hội võ đạo lần này không ngã xuống mà đối mặt với các ngươi. Thì nàng là một kình địch trọng yếu của ngươi. Nữ nhân này cùng Thu Thiền là những người trẻ tuổi cùng cấp bậc. Đều là những nhân tài trẻ tuổi. Sau này trên vũ đài của những tuyệt đỉnh cao thủ nhất định các nàng mỗi người sẽ chiếm giữ một vị trí". Lỗ tai Vương Siêu giật giật, nói với Hoắc Linh Nhi đang lẳng lặng ngồi bên cạnh.

Ánh mắt Hoắc Linh Nhi lóe lên, con mắt xạ thẳng tới Tiểu Lan Đình đang ngồi cách đó rất xa. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Khi ánh mắt Hoắc Linh Nhi phóng tới trên người Tiểu Lan Đình thì Tiểu Lan Đình cũng cảm ứng được. Cũng xạ ánh mắt về phía Hoắc Linh Nhi.

Cách xa nhau trọn vẹn mấy ngàn mét, trong ngàn vạn người, ánh mắt của ánh mắt hai người va chạm nhau, trong lúc đó tựa hồ cọ xát mà phát ra tia lửa.

Sau khi đối nhãn, Tiểu Lan Đình mỉm cười, thu hồi ánh mắt của mình. Ngón tay của Hoắc Linh Nhi khua một vòng, lẩm bẩm: "Quả nhiên là đối thủ của ta".

Lúc này ở trong sân, thành viên của ban tổ chức tiến vào trường, một đám nhân viên nhân viên đưa cáng khiêng Bắc Thần Am ra ngoài. Nhưng mà Bắc Thần Am đã bị Băng quyền nửa thước đánh nát tiểu phúc. Chẳng những là ruột đã đứt gãy, hơn nữa bàng quang, bồn cốt đều bị đánh nát, đã là nửa chết nửa sống, có muốn cứu cũng cứu không nổi. Đưa đi cấp cứu cũng chỉ là làm cho có mà thôi.

Trận đầu chấm dứt. Mười phút sau màn hình lớn của máy tính lại kịch liệt lóe lên. Vô số cái tên lại tiếp tục chạy với tốc độ rất nhanh.

Lần lựa chọn thứ hai của máy tính đã bắt đầu.

Đại hội võ đạo lần này, thuần túy là lên sân khấu một chọi một. Cũng chẳng phân thành rất nhiều lôi đài, nhiều sân bãi đồng thời tỷ thí.

Nói cách khác, lần này trong năm sáu ngàn người ở đây, mỗi người đều có một lần chính thức được đứng ở trong sân, có cơ hội tiếp nhận ánh mắt của vạn người nhìn vào mình.

Làm như vậy để tỏ rõ đại hội võ đạo lần này thực sự đúng luật lệ và rất nghiêm túc.

Khi một võ giả luận võ, đều là dưới sự chăm chú quan sát của muôn người, phóng ra sinh mệnh lực của mình. Trước tất cả mọi người mà thiêu đốt bản thân mình. Làm từng bước như vậy tuy rất lãng phí thời gian, nhưng là việc nên làm.

Nhưng mà, thời gian tổ chức đại hội võ đạo lần này là một tháng, còn có thể kéo dài hơn nữa. Chính vì như thế, ngàn vạn võ giả tụ tập một nơi, trọn vẹn mộ tháng thời gian, không biết sẽ phát sinh ra bao nhiêu sự tình không thể đoán trước? Nhất là tình huống của đại hội võ đạo phức tạp như vậy, gián điệp của các quốc gia, cao thủ quân đội đều lẫn vào trong này, với những mục đích riêng của bọn họ. Muốn gây ra sóng gió.

Một tháng thời gian, tình huống phức tạp, đây là hai nhân tố trí mạng. Hai nước Nhật- Hàn cũng muốn tổ chức, nhưng trải qua thương lượng nhận ra phải lo lắng trên rất nhiều phương diện cho nên mới buông tha cho việc này.

" Quan sát trận đánh kịch liệt như vậy, ta mới phát hiện, cái gì mà quân đội đặc chủng huấn luyện cực kỳ kịch liệt, quyền vương Kim Yêu Đái tranh đoạt thi đấu..v..v.v đều không đáng giá nhắc tới". Ở trong ghế lô bí ẩn ở vị trí cao nhất, tổng thống Nga Putin hai tay đang xoa vào nhau, thâng sắc hết sức hưng phấn.

"Ngài xoa tay như vậy có phải là muốn lên vũ đài quan sát những người này một lúc?" Gia gia của Tiểu Bảo cũng mỉm cười cất lời nói giỡn.

"Cũng không cần". Putin xoa tay xong lại buông thõng xuống, lắc đầu, lại cầm một cái kính viễn vọng quân sự có bội số lớn nhìn về sân thi đấu. Tuy trong ghế lô có màn hình khổng lồ phát sóng rất rõ ràng, nhưng vị Sa Hoàng si mê võ thuật này vẫn muốn xem tận mặt trận quyết đấu trong sân.

Màn hình lớn nhấp nháy vài lần rồi hai cái tên hiện ra.

Phía trên bề mặt là tính danh của hai người, trong đó cũng không có võ thuật gia của người Hoa. Mà là một cái tên võ thuật gia của thế giới Ả Rập Trung Đông, còn có một cái tên mang vị đạo Âu Châu cổ điển.

Hai cái tên hiện lên trên màn hình lớn là:

Hassan Huobo.

Rad, Frederick.

Sau khi trên màn hình lớn hiện lên hai cái tên này, thanh âm toàn trường xì xào bàn tán nổi lên. Giống như là hai cái tên người kia, đại biểu cho cái gì đó.

Nhưng mà những người xì xào bàn tán đại đa số đều là những cao thủ võ thuật của tín đồ đạo Hồi Trung Đông, còn có cách đấu gia Châu Âu ở Phương Tây, cùng với một vài nhân vật thần bí khác, họ khoắc trường bào, áo choàng, đeo giá chữ thập, hình như là người của Thần Phụ Cơ Đốc Giáo.

Mà người Hoa, người Nhật Bản, người Hàn Quốc, giới Quyền Thái giới yô-ga lại không rõ tình huống như thế nào. Vì sao hai cái tên này lại khiến những kẻ kia xì xào bàn tán.

Thế là, người ở chỗ này đều nhìn chằm chằm về phía trung tâm sân thi đấu.

Lúc này, bên trong một đoàn võ thuật gia tín đồ đạo Hồi đang tụ ở một nơi phát ra thanh âm "khặc khặc!", tiếng cười làm cho người cốt tủy đều muốn đông lại, một bóng người đứng dậy, tiến tới hai bước. Đột nhiên liên tiếp bước nhanh, thân thể giống như một mũi tên đi động tới trung tâm sân thi đấu. Từ chỗ ngồi ở trên cao đến trung tâm sân thi đấu là một khoảng cách khá xa, nhưng người này lại tốn một thời gian rất ngắn. Tốc độ của hắn so với người đạt giải quán quân chạy nước rút một trăm mét trong thế vận hội, khoảng chừng gấp đôi.

Thể lực, sức bật, thoáng thể hiện ra, làm cho chín phần cao thủ ở đây trên người đều nổi gai ốc.

Mà những tuyệt đỉnh cao thủ còn lại, đều ngạc nhiên vô cùng.

Bởi vì người có thể biểu hiện thực lực như vậy, thì tức là đã bước vào Đan kình! Làm sao mà người ta không khiếp sợ được cơ chứ?

Tiến vào trong sân, bóng người này hơi lắc lư. SAu đó vững vàng dừng bước, đó là một người mặc áo bào trắng rộng thùng thình, trên đầu quấn vải trắng, mũi to nhìn tựa như mỏ ưng, hai tròng mắt óng ánh như kim tinh, chính là một Iman ( thủ lĩnh Hồi giáo) giáo phái đạo Hồi.

Khí chất của giáo sĩ Hồi giáo này khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ âm lãnh, u ám, âm hàn tới mức cốt tủy muốn đông lại.

Bình luận





Chi tiết truyện