chương 475/ 541

Khoảng thời gian ba ngày ba đêm.

Trong suốt ba ngày ba đêm Vương Siêu không lúc nào dừng lại, cho dù nghỉ tay một phút cũng không. Ngón tay hắn trước sau vẫn luôn cẩn thận ấn lên não bộ của Nghiêm Nguyên Nghi, tiến hành các loại thủ pháp biến ảo, đồng thời từ khoang bụng yết hầu bạo phát ra chân ngôn chấn động, khi thì như tạc lôi liên hưởng (sấm nổ vang rền liên tục), khi thì lại như xuân tằm nhả tơ, tinh tế chậm rãi, khi thì lại như thiền xướng, như tiếng rồng gào thét, khi thì lại như con ếch trong hồ nước mùa xuân, lúc trầm lúc bổng, sức sống tràn trề.

Động tác ngón tay hắn lúc ấn, lúc xoa, lúc chọc, lúc điểm. Thủ pháp huyền diệu, kình lực đi sâu vào tủy não, điểm đến yếu huyệt.

Tuy nhiên bộ não của con người chính là nơi phức tạp nhất, người luyện công phu khi muốn đem khí huyết lên não cũng phải thật cẩn thận, không dám làm bừa, nhất là trong đó còn có một ít huyệt vị bí ẩn, điểm mẫn cảm, hơn nữa lại không thể đoán trước được hiệu quả cụ thể. Cho dù là cao thủ đan kính cũng không dám tùy tiện đem khí huyết tụ tập một thời gian dài ở não bộ.

Nhưng Vương Siêu cũng đã đả phá hư không, đối với tất cả các bộ phận trong cơ thể người đều nắm rõ trong lòng bàn tay, gần như biết rõ tác dụng của tất cả các bộ phận, vậy nên dù hắn mát xa xoa nắn não bộ cho Nghiêm Nguyên Nghi cũng không sợ cấm kỵ này nọ, bởi vì tất cả đều đã được hắn nắm chắc trong lòng.

Sức mạnh của hắn vô cùng to lớn, dùng sức cũng vô cùng khéo léo, mỗi cái xoa nắn ấn bóp đều không thua gì bác sĩ chuyên khoa não đang mổ đầu làm phẫu thuật não cho người bệnh.

Liên tục ba ngày ba đêm không ăn cơm không uống nước, tay không ngừng không nghỉ, cho dù là cao thủ lợi hại đến đâu cũng phải tiều tụy tâm lực, dẫn đến kiệt sức mà chết, càng không cần nói tới cái gì mà bác sĩ cao siêu, thế nhưng thể lực của Vương Siêu lại có thể kiên cường chịu đựng được.

Bởi vì làm loại thủ pháp kích phát cho não bộ của người hoạt động này căn bản là không được dừng lại, đối phương vốn là người chết, một khi ngừng lại, tất cả sẽ như "kiếm củi ba năm thiêu một giờ".

Mặc dù thể lực của Vương Siêu mạnh mẽ như không có giới hạn, nhưng mà liên tục ba ngày ba đêm tập trung tinh thần cao độ, không ăn cơm không uống nước, liên tục phát ra chân ngôn không ngưng nghỉ, cũng có chút chịu không nổi.

Khả năng chịu đựng của cơ thể Vương Siêu ước chừng so với Tề Lạc Á còn cao hơn gấp bội, nhưng vẫn không tránh khỏi mệt mỏi. Cho nên sau khi dừng tay, hắn ngồi yên vị trên ghế im lặng bất động, tĩnh lặng điều tức.

Sở dĩ dừng tay lại, là vì suốt ba ngày ba đêm Vương Siêu đã dùng tất cả các phương pháp trị liệu mà hắn dự tính trong lòng, đâm ấn đường, chấn tủy não, xoa thái dương, dùng ám kình đánh vào đỉnh đầu để kích thích điểm mẫn cảm ở sâu trong não bộ, vân vân...

Tại thời điểm cuối cùng của ba ngày ba đêm, mặc dù Nghiêm Nguyên Nghi vẫn như cũ không có động tĩnh gì, nhưng Vương Siêu cũng dừng tay lại.

Sau khi Vương Siêu ngừng tay, hắn ngồi ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, rất lâu rất lâu, yên tĩnh bất động, tĩnh lặng, tĩnh lặng.

Ngay lúc này, Nghiêm Nguyên Nghi vốn nằm trên giường tĩnh lặng, ánh mắt lại hơi nháy một chút, giống như muốn tỉnh dậy sau khi ngủ say. Cái nháy mắt này rất nhẹ, trong tình huống toàn thân không còn chút sức sống, đột nhiên lại nháy mắt, người khác căn bản sẽ không phát giác ra được, nhưng với Vương Siêu đang ngồi yên lặng bất động cực kỳ nhạy cảm, tiếng nháy mắt này không kém gì sấm sét bên tai, đánh vào trong lỗ tai của hắn.

Nhưng Vương Siêu cũng không di chuyển, mà chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn.

Bởi vì Nghiêm Nguyên Nghi ngoại trừ nháy mắt, toàn thân vẫn như trước không động đậy chút nào, khiến người ta cảm thấy vừa rồi một cái nháy mắt có lẽ chỉ là ảo giác.

Ánh mắt Vương Siêu lấp lánh, bất động, tiếp tục quan sát thêm. Lại không biết qua bao nhiêu thời gian, trong lòng Vương Siêu bỗng nhiên dâng lên một loại linh cảm, bởi vì ở sâu bên trong đại não của Nghiêm Nguyên Nghi giống như có một loại khí tức bắt đầu dần dần lan tràn, liên tục sinh sôi xuất hiện. Mặc dù loại khí tức này thật sự rất mỏng manh yếu ớt, nhưng trong cảm giác của Vương Siêu có thể thấy được, đây là khí tức của sự sống.

Lại không biết qua bao lâu, khi loại khí tức này tràn đến, huyết mạch, trái tim Nghiêm Nguyên Nghi đều bắt đầu hơi động một chút.

Đây không phải là do bị chân ngôn chấn động mà sinh ra phản ứng với ngoại lực, đây thuần túy chính là sức sống của con người.

Sự chuyển động của huyết mạch và nhịp tim ban đầu từng giọt từng giọt nhỏ giọt như kéo dài hơi tàn, vô cùng chậm chạp, nhưng theo thời gian trôi qua, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, biến thành những dòng chảy nhỏ bé, cuối cùng cuộn trào mãnh liệt!

Huyết mạch, nhịp tim của Nghiêm Nguyên Nghi càng lúc càng có lực, cũng đã có thể hô hấp một cách nặng nhọc.

Tới thời khắc cuối cùng, một tia nắng mặt trời chiếu vào trong phòng, con mắt của Nghiêm Nguyên Nghi dường như không chịu nổi sự hấp dẫn của tia sáng, hướng về phía ánh sáng, lặng lẽ mở ra hoàn toàn.

Ánh mắt đột nhiên mở to, sáng ngời có thần, trong hư không hình như lóe lên một tia chớp.

Hai tay nắm chặt. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Cả người Nghiêm Nguyên Nghi mạnh mẽ ngồi dậy trên giường.

Một cao thủ đan kính đã chết rất lâu rất lâu, sự sống hoàn toàn cắt đứt, một nữ nhân rung trời chuyển đất, cuối cùng xảy ra kỳ tích cải tử hoàn sinh, đã sống lại!

"Ngươi rốt cục cũng tỉnh lại, xem ra cao thủ đan kính tọa hóa cũng không phải là thật sự tử vong, mà là rơi vào trạng thái giữa sự sống và cái chết. Hoạt tử nhân, hoạt tử nhân, từ này thật sự là ảo diệu, ta đến bây giờ mới chính thức lý giải được sự huyền bí của hoạt tử nhân, nhìn thấu được sinh tử, giới hạn giữa sự sống và cái chết quả nhiên không phải rõ ràng như thế."

Vương Siêu thấy tất cả mọi thứ trước mắt, trong lòng không buồn không vui, cũng không có cảm giác kinh ngạc, tựa hồ là một chuyện đương nhiên phải thế, bên trong lời nói toát ra thanh âm thản nhiên.

"Ngươi... Ngươi là... Ta đang ở nơi nào?"

Nghiêm Nguyên Nghi mạnh mẽ nắm chặt tay, sau khi ngồi dậy, ánh mắt trong nháy mắt hiện lên một tia hoang mang, dường như không biết mình bị làm sao vậy, đối với mình đang ở chỗ nào cũng cảm thấy kinh ngạc, cảm tưởng như không biết nên đi con đường nào.

"Vương Siêu!"

Nghiêm Nguyên Nghi tự lẩm bẩm hai lần, dường như không có phản ứng gì với việc vừa mới chuyển đổi giữa sự sống và cái chết.

Nhưng sau khi nàng nghe thấy tiếng nói của Vương Siêu, quay đầu lại dùng ánh mắt sắc bén như điện quang nhìn hắn, rốt cục nhớ lại tất cả mọi chuyện!

Cảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng, chính là thời khắc đánh nhau cuối cùng với Vương Siêu tại tổng hội Hồng Môn, ngón tay của Vương Siêu điểm trên đầu nàng, giết nàng trong nháy mắt!

"Ha ha ha ha, chúng ta lại gặp nhau. Ngay cả ngươi cũng không trốn thoát khỏi sinh tử luân hồi. Ta vốn tưởng rằng ngươi đã đả phá hư không, thì có thể giống như thần vượt ra khỏi sinh tử, nhưng hiện tại là ta sai rồi, không thể tưởng được, sau khi chết lại còn có thể nhìn thấy ngươi, ha ha, võ công luyện được cao tới đâu, cũng vẫn không thoát khỏi sinh tử. Nếu đã như thế này thì chúng ta cũng chẳng có gì khác biệt."

Nghiêm Nguyên Nghi nhìn thấy Vương Siêu, đột nhiên nói một tràng, thanh âm giống như buồn lại như vui, giống như một kẻ mộng du không biết mình đang ở nơi nào.

"Ngươi chưa chết, nơi này cũng không phải thế giới sau khi chết. Nếu ngươi đã chết, không có gì có thể cứu nổi ngươi, thực ra ngươi không phải chết thật, chỉ trở thành hoạt tử nhân thôi. Đây là nhà của ngươi, ta chỉ gọi ngươi tỉnh lại từ trong mộng mà thôi."

Vương Siêu nhìn Nghiêm Nguyên Nghi, thản nhiên nói.

"Ta biết đây là nhà của ta." Nghiêm Nguyên Nghi nhìn Vương Siêu, nghe thấy lời hắn nói thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại dùng ánh mắt nhìn khắp bốn phía, rồi lại nhìn cái giường mà mình đang ngồi, rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở dài nói.

"Sinh tử đúng là một giấc mộng dài, ta hiện tại rốt cuộc còn sống hay đã chết? Có lẽ còn sống, có lẽ là đã chết, có lẽ là ở giữa sự sống và cái chết, thế nào cũng không quan trọng."

"Đúng là không quan trọng, nhìn phản ứng của ngươi, bộ dáng của ngươi, ranh giới giữa sự sống và cái chết cũng không có gì huyền bí, chẳng qua chỉ là một giấc ngủ mà thôi, nếu tỉnh lại sẽ tỉnh lại, không tỉnh lại thì sẽ vĩnh viên không tỉnh lại, hóa thành hạt bụi, chỉ đơn giản như vậy thôi."

Vương Siêu lắc đầu đứng dậy, sự tình trong lúc sinh tử, kể cả là cao thủ, hay đại hiền giả trí tuệ đầy mình cũng không thể hiểu được rốt cục là cái gì. Nhưng hiện tại Vương Siêu thấy được biểu tình của Nghiêm Nguyên Nghi, rốt cuộc chứng thực rằng, sống và chết, chẳng qua chỉ là một giấc ngủ mà thôi, sau khi ngủ, có thể tỉnh lại chính là còn sống, không thể tỉnh lại chính là đã chết, không còn gì cả, chỉ đơn giản như vậy thôi, không có gì huyền diệu cả.

Mà cao thủ khi tọa hóa, cũng không phải chết thật sự, chẳng qua chỉ giống như cả người đóng băng, trở thành hoạt tử nhân mà thôi.

"Chờ đã!"

Nghiêm Nguyên Nghi thấy Vương Siêu đứng dậy muốn đi ra ngoài, vội vàng gọi hắn lại.

"Hiện tại ngươi cũng đã tỉnh, nhưng huyết mạch đã ngừng lại nhiều ngày như vậy, thể lực cũng suy yếu tới cực điểm, nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng mới thực sự hồi phục lại. Hơn nữa trước ta, vị hòa thượng Từ Lạc Á cũng đã niệm "Hoàn Hồn chú" cho ngươi suốt hai ngày hai đêm, khiến cho lỗ chân lông của ngươi nở rộng, tủy xương lại nảy sinh sự sống, giúp ngươi lúc ngươi nguy kịch nhất, bằng không cho dù ngươi có tỉnh lại, chỉ sợ công phu sẽ không mạnh như trước kia. Dù sao hiện tại cũng tốt rồi, thân thể của ngươi cũng không có vấn đề gì nữa, tâm linh cũng đã trải qua sinh tử luân hồi, chắc chắn về sau sẽ bước vào một cảnh giới mới. Ngày đó ngươi từng nói muốn chân chính đứng ở trước mặt ta, ta hiện tại đã cho ngươi cơ hội rồi, gặp nhau ở đại hội võ thuật đi."

Vương Siêu nhìn Nghiêm Nguyên Nghi, lẳng lặng nói.

"Không được." Cảm xúc của Nghiêm Nguyên Nghi hình như đã hoàn toàn khôi phục bình thường, đột nhiên hờ hững thở dài: "Ngày đó khoảnh khắc ngươi giúp ta lau đi nước mắt, vốn trong lòng ta đã không còn chút địch ý nào. Cái gì mà ranh giới hay không ranh giới, đều cũng không còn quan trọng nữa. Sinh tử chẳng qua chỉ là một giấc ngủ, vì cái gì mà phải cố gắng tranh đấu? Chúng ta tới trăm tuổi cũng đều ngủ một giấc thật sự, không tỉnh lại nữa."

Nghiêm Nguyên Nghi suy tư, lông mi thẳng đứng lên, "Tại thời khắc ta chết đi, hình ảnh dừng lại trong đầu ta, chính là lúc ngươi giúp ta lau đi nước mắt. Trước kia ta chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể thực sự giết chết ta, nhưng hiện tại ta đã nếm thử hương vị này rồi."

"Trải qua sinh tử mới khám phá được ý nghĩa bên trong sinh tử. Nếu đã như thế này, ngươi cứ tiếp tục cuộc sống của ngươi đi, ân oán giữa chúng ta cùng lắm chỉ như một khúc nhạc đệm mà thôi. Phụ thân và mẫu thân của ngươi, còn có vị hôn phu đều đang chờ ở bên ngoài."

Vương Siêu xoay người đi.

"Khoan đã."

Nghiêm Nguyên Nghi lại vội vàng nói.

"Sao?" Vương Siêu chắp tay sau lưng, thân hình dừng lại.

"Ta tuy rằng đã nhìn thấu sinh tử, nhưng vẫn có một thứ nhìn không thấu, sự sống chính là như vậy, cái chết cũng là như vậy, nhưng khi còn sống đã từng phấn khích, loại phấn khích này, về sau nhìn thấu được, mới là vĩnh hằng." Nghiêm Nguyên Nghi cười cười nói: "Điều phấn khích nhìn không thấu này, chính là ngươi, Vương Siêu."

Bình luận





Chi tiết truyện