chương 365/ 541

"Thần thánh? Con người?" Vũ Vận Long tiến lên một bước, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào kẻ cổ quái thân mặc áo tơi, đầu đội đấu lạp (nón trùm mặt), trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường: "Ta luyện võ đã nhiều năm, ba mươi tuổi bước vào đan đạo, cả đời này đã gặp qua vô số cao thủ, thế nhưng tự cho mình là thần tiên, còn kẻ khác là phàm nhân, khỉ thì chưa thấy một ai, rốt cuộc hôm nay cũng được đại khai nhãn giới".

"Bất quá, có người quyền pháp đã chân chính luyện đến mức tột cùng, cũng không cho mình là thần. Có người tu luyện còn chưa tới đỉnh, thì lại tự nhận mình là thần".

Bên trong lời nói của Vũ Vận Long sặc mùi khiêu khích, dù sao đối mặt với mớ lý luận về hầu tử, nhân, thần tiên của tay lãnh tụ tổ chức GOD thần bí này, hắn rất là xem thường, hơn nữa cảm giác được kẻ này thật sự quá cuồng vọng, cuồng vọng đến vô biên vô hạn!

Hắn nói có người quyền pháp chân chính luyện tới mức cực hạn, lại không cho mình là thần, rất hiển nhiên, nói chính là Vương Siêu.

Tuy rằng cùng Vương Siêu là địch nhân, thế nhưng Vũ Vận Long dùng sức của ba cao thủ bão đan vây công một mình Vương Siêu, cũng bị gã đánh gục từng người một, rồi thong dong mà đi. Thân thủ như vậy, vũ kỹ (kỹ năng võ công) như vậy, lực lượng như vậy, dù trong lòng Vũ Vận Long không muốn, nhưng không thừa nhận cũng không được, Vương Siêu thật đúng là kẻ tồn tại ở đỉnh cao.

Tuy nhiên lời nói của Vương Siêu không có cuồng vọng như kẻ thần bí trước mắt này.

Kẻ thần bí trước mắt này, đích thật là rất rất mạnh, Vũ Vận Long cũng nhìn không ra rốt cục trình độ của gã đạt đến mức nào. Nhưng hắn tuyệt đối không tin, trên thế giới này lại còn có kẻ cường đại như Vương Siêu.

Vương Siêu hắn ta thiên hạ vô địch Thủy Trích Thạch Xuyên (Nước rỏ xuyên đá), Ác Thiết Thành Nê (Nắm sắt thành bùn), thần vẫn là thần. Nhưng không nói mình là thần, mà người lại là người phàm, nhà ngươi còn dám khoác lác mà không biết ngượng?

Chính bởi vì hai cái cuộc so sánh (tỉ thí) nước đôi đó, khiến cho trong lòng Vũ Vận Long rất không vui.

"Ngươi nói kẻ mà quyền pháp luyện đã đến mực tột cùng, tên là Vương Siêu, lãnh đạo mới của Nam Dương Đường Môn" Đối mặt với vẻ khiêu khích trong lời nói của Vũ Vận Long, mảy may không hề thèm để ý chút nào, tiếng mưa tí ta tí tạch rơi trên đấu lạp của y, phát ra âm thanh lộp độp rồi nước mưa theo thân thể y rơi xuống, có tiết tấu rung động búng rất nhỏ, điều này dẫn đến hễ có nước mưa rơi vào trên người hắn thì đều bị bắn ngược ra ngoài, mà trên đấu lạp, trên áo tơi cũng không hề có dấu vết thẩm thấu ướt át của nước mưa!

Nghiêm Nguyên Nghi phát giác ra hiện tương này, nhíu mày lại.

Trong đao pháp, có thuyết pháp "Bát Thủy Bất Tiến" (hắt nước không vào), chính là lúc ấy lấy một đường đao vũ động, dù cho kẻ khác có hắt nước cũng không thấm được lên người, chứng tỏ rằng đao pháp liên miên dày đặc rất mạnh.

Thân thể người này khẽ búng, mang theo đao ý "Bát thủy bất tiến", thật sự là loại hành vi tu luyện tới cực điểm.

Nghiêm Nguyên Nghi tuy rằng tự phụ có thể miễn cưỡng làm được điều này, nhưng tuyệt đối không có lòng tin làm được kiểu dễ dàng thoải mái, ung dung thản nhiên giống như kẻ thần bí trước mắt.

"Vương Siêu một tay công phu Thủy Trích Thạch Xuyên làm khiếp sợ Đại Quyển Bang, cũng là công phu búng lực tầng bậc này, cũng không rõ người này có thể làm thạch xuyên (xuyên quá đá) hay không. Nếu như có thể làm được, như vậy cùng Vương Siêu trái lại khác gì liều mạng" Công phu búng giọt nước làm thành "Bát thủy bất tiến" tuy rằng rất khó, nhưng muốn đem tia nước đục được cái chén sứ cứng rắn thì càng là việc khó hơn nhiều.

Trong lòng Nghiêm Nguyên Nghi nghĩ chính là như thế nào để mượn được lực lượng của GOD nhằm đối phó với Vương Siêu.

Mới vừa rồi khi trên đường, đúng lúc nàng nhận được điện thoại của Vương Siêu, khiến tức giận cũng công nhẹ.

Về phần tay thủ lĩnh GOD này, càng mạnh mẽ đối với nàng lại càng tốt, dẫu sao có cường đại nữa thì cũng nằm cả trong lòng bàn tay nàng, đừng nói là nàng mượn sức thế lực quá cường đại, bốn đan kình cao thủ liên hợp lại, cậy nhờ vào lực lượng sau lưng, đủ để có thể tung hoành thiên hạ, xuất quỷ nhập thần, dù là Vương Siêu cũng phải nhượng bộ lui binh.

Đối với tay Vương Siêu này, Nghiêm Nguyên Nghi mặc dù có chút kiêng kị, nhưng sâu trong nội tâm nàng, kiêng kị nhất lại chính là "Thần long kiến thủ bất kiến vĩ" - Đường Tử Trần (Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi). Bất quá trước nhất phải diệt trừ được tay Vương Siêu đã, vậy mới có thể đối phó được với ả đàn bà đã gắt gao treo trên đầu mình suốt cả đời này. nguồn TruyenFull.vn

"Ta biết các ngươi cũng muốn làm tan rã thế lực của Đường Môn. Tổ chức GOD tại Châu Phi của ta cũng bị Đường Môn chèn ép kịch liệt. Ta từng nhiều lần phái người bám theo ả đàn bà kia của Đường Môn, chỉ tiếc vẫn không thành công, bởi vì ả đó cũng như chúng ta là một loại thần, bao trùm phía trên loài người. Thần và thần đấu tranh, nhất định sẽ kéo dài".

Tay thủ lĩnh thần bí nói chuyện vẫn ung dung thản nhiên như cũ, dùng một loại ngữ khí thoải mái, thản nhiên, gột rửa hết thảy tâm tình nóng nảy.

Không thể không nói, tiếng nói, thần thái, khí chất của y cũng đã chân chính có được loại ý cảnh phi nhân loại.

"Vũ Vận Long tiên sinh, trong lòng ông cho rằng ta rất cuồng vọng sao" Kẻ thần bí vẫn như cũ quay lưng về phía mấy người, "Thế nhưng điều ta nói đích thực là sự thật. Từ cổ chí kim, nhân vật đan pháp đại thành, đều ẩn cư nơi rừng núi, phiêu nhiên xuất thế, không cùng người trong thế tục qua lại, tại vì sao, tại vì sâu trong nội tâm bọn họ đã tự cho mình là vị tiên. Tiên không tụ cùng người, long không giao cùng xà".

"Nghe nói rằng, cái khung (nghĩa bóng: sự kiêu ngạo) của Vũ Vận Long tiên sinh rất là lớn, chưa từng bao giờ cùng nhân sĩ giới võ thuật dân gian qua lại, chỉ có cùng người lãnh đạo quốc gia gặp gỡ. Loại hành vi này, nghĩ kĩ mà nói, cũng không phải là chưa từng có ý nghĩ tự coi mình làm thần".

Vũ Vận Long nghe thấy những lời này, trong lòng cấp tốc nhảy dựng lên hai cái, cảm giác được kẻ thần bí trước mắt này thực sự đã thấu triệt lòng người.

Nguyên nhân sự kiêu ngạo của hắn, đích thật là bởi bản thân cảm giác việc cao thủ qua lại cùng dân gian ngoại giới, thật sự cái đó không cần thiết, cũng không phải là không có tư tưởng cao cao tại thượng.

Giống như vậy, Nghiêm Nguyên Nghi, Lưu Mộc Bạch hình như cũng có điều suy tư.

Nhưng thật ra các nàng cũng có cùng dạng suy nghĩ, chỗ của bọn họ, người bên ngoài cũng khó mà chen vào, lấy hai vị lãnh tụ của Đường Môn là Kim Lộc, Ôn Diệu Càn mà nói, thực lực của bọn họ là rất mạnh, cũng có tính hợp tác rất lớn. Thế nhưng Nghiêm Nguyên Nghi, Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch lại thủy chung không xem bọn họ như đối tượng hợp tác công bằng.

Tại vì sao? Cũng là bởi thực lực của chúng ta quá mạnh mẽ, các ngươi chỉ là con người, có tư cách gì mà đòi ngang hàng ngồi với ta?

"Đan đạo quá mạnh mẽ" Do quyền pháp tu luyện nhập vào đan đạo, con người cũng đã bước chân vào con đường của thần. Từ cổ chí kim ai mà chẳng thế, tuy nhiên, đại đa số con người, có thực lực giống như thần, nhưng suy nghĩ lại không như thần. Lấy ví dụ như hai con rồng Đường Toái Vân, Đường Liên Khê, mặc dù là từ huấn luyện doanh của ta mà ra, nhưng với bọn hắn cái gọi là đoàn thể dân tộc, chịu cam tâm vì con người dốc sức, thật sự là điều đáng tiếc nuối.

Bão đan là cái gì? Bão đan chính là tiên, sau khi bão đan, thể lực, linh mẫn, phản ứng của con người đều có một loại thoát thai hoán cốt nhảy vọt. Nhìn người bình thường, thậm chí cả khi luyện tập lực lượng gia đình, đều cảm giác thật bé nhỏ không đáng kể, phủ ngưỡng chúng sanh (phủ ngưỡng: phủ: cúi gầm mặt và ngưỡng: ngẩng cao đầu).

Tay thủ lĩnh thần bí đang nói, đột nhiên khoát tay áo, bộ dáng như kiểu mất hứng, "Được rồi, không nói những cái đó nữa, ta chỉ là cảm thán một lúc thôi, các ngươi muốn đối phó với Đường Môn, ta cũng phải đối phó với Đường Môn, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu của ta. Dĩ nhiên các ngươi đều là đại đan luyện thành địa tiên, có tư cách làm bằng hữu của ta. Còn về phần tay Vương Siêu kia, ta đã tiếp nhận hai tỷ đô la vụ làm ăn ám sát. Vừa mới đây thôi nhận được tin tức, hắn đang ở Pháp, vừa phá rối một số vụ làm ăn khác của ta. Đối phó với người như vậy, ta phải tự mình xuất thủ thôi. Các ngươi hôm nay tới tìm ta cũng là muốn ở chỗ này cùng ta làm một vụ buôn bán?"

Nghiêm Nguyên Nghi cười nhẹ: "Không phải vụ buôn bán, là hợp tác! Chúng ta cũng không có tiền cho ngươi. Ngược lại, không biết ngươi có ý mời thuê bọn chúng ta? Ngươi muốn giết chết được thực lực của gã Vương Siêu đó, nói vậy ngươi cũng rõ ràng. Nhắc tới vị thần chân chính trên thế giới này, hắn mới thực sự là thần. Ta nghĩ ngươi muốn giết hắn, chỉ e rằng không được. Nếu như chúng ta cùng hợp tác, tất nhiên là nắm chắc, bất quá hai tỷ USD đó của Rockefeller Willy, chúng ta muốn một nửa!"

"Ha ha ha ha ha! Rất thú vị… Thì ra các ngươi muốn chia phần một bát canh".

Nghe đi nghe lại, tay thủ lĩnh đột nhiên thay đổi thái độ vốn có, bắt đầu cười ha ha.

"Cái đấy dĩ nhiên" Nghiêm Nguyên Nghi híp mắt: "Đường Môn đã đánh gục con rồng đó của Mỹ, nhưng đã không nhận lấy vài tỷ đô la làm ăn, vậy thì tổn thất lãng phí đến cỡ nào. Chúng ta cũng không có ngu xuẩn và lãng phí như vậy. Dĩ nhiên, ngươi nói hai con rồng đó của Mỹ là đi ra từ trại huấn luyện của ngươi. Nếu như bọn họ chịu nghe lời ngươi, chúng ta dĩ nhiên không nghi ngờ việc các ngươi liên hợp có cơ hội giết Vương Siêu, bất quá giờ đây chỉ dựa vào một mình ngươi, xin thứ cho ta nói thẳng, tính khả thi cực kỳ ít ỏi".

"Cái ấy cũng cần xem xét rồi hẵng nói, đương nhiên, nếu như ta không thành công, sẽ cùng các ngươi hợp tác" Kẻ thần bí mảy may không bị sự khích tướng của Nghiêm Nguyên Nghi, tựa hồ như chưa bao giờ tức giận, không hề có bất cứ suy nghĩ trái chiều nào.

"Chỉ sợ ngươi thất bại thôi, cũng sẽ không còn sau này nữa đâu" Nghiêm Nguyên Nghi nói thẳng.

"Thần có thể bại, nhưng chắc chắn sẽ không chết. Chúng ta giữ liên lạc đi, các ngươi là đối tượng đáng giá để ta hợp tác" Kẻ thần bí nhẹ nhàng nói một câu, đột nhiên cước bộ vừa động, thân hình đã lao về phía trước hơn mười mét, dần dần biến mất trong cơn mưa.

"Ngươi cứ luôn miệng nói ngươi là thần, tại sao vẫn còn nhận vụ làm ăn của phàm nhân? Giúp phàm nhân bán mạng sao?" Đột nhiên Lưu Mộc Bạch lên tiếng hỏi một câu.

Trong màn mưa truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Điều đó chính là sự bi ai của chúng ta, không biết chư vị là có ý gì nếu cùng với ta trên thế giới này, thành lập quốc gia Thần…"

"Chờ ngươi giết được Vương Siêu đã, chúng ta sẽ bàn tiếp" Nghiêm Nguyên Nghi cũng chuyển lời ra ngoài.

Đối phương không nói gì, đã biến mất trong màn mưa, không có lấy một tiếng động.

"Thật là một gã điên!" Vũ Vận Long nhìn thấy kẻ thần bí vừa đi, thở thật dài hộc ra từ trong lồng ngực một nỗi hờn bực dọc.

"Ma không điên, phật không điên. Bất quá các ngươi nghĩ như thế nào về thực lực gã này? Liệu có khả năng giết được Vương Siêu không?" Nghiêm Nguyên Nghi nói.

"Thâm sâu khó lường" Lưu Mộc Bạch tuôn ra bốn chữ: "Chỉ bằng vào một mình gã mà vẫn luôn luôn quay lưng lại phía chúng ta nói chuyện lâu như vậy, có thể hiểu được, thực lực của gã đích xác là kinh khủng".

"Cái đó thì chưa hẳn" Tuy rằng sự kiêu ngạo của Vũ Vận Long rất lớn, nhưng cho tới giờ đều là chiến lược coi rẻ đối thủ, trong thực chiến coi trọng đối thủ, với thực lực của kẻ thần bí nọ, hắn cũng tràn đầy cảm xúc.

Kẻ có thể đưa lưng về phía bốn người đan kình cao thủ nói chuyện hồi lâu như vậy, cứ chậm rãi mà nói như vậy, không từ mà biệt, tố chất trong người, cường hãn đến trình độ nào rồi?

Cao thủ kiêng kị nhất chính là đem không môn của lưng bán cho đối phương.

Không nhảy, không bật, không thấy lưng, đó là ba nguyên tắc đả pháp của quyền pháp, dẫu là cao thủ bão đan, cũng thích hợp. Trừ phi là cái thế cường giả khí huyết đọng lại thật như chì đó của Vương Siêu, mới có thể có trường hợp đặc biệt, qua loa mà làm trái với cái nguyên tắc đó.

"Bất quá muốn nói gã đó có thể giết được Vương Siêu, điều đó không có khả năng. Nếu có cơ hội, bản thân ta muốn coi một chút, cuộc tranh đấu giữa gã và Vương Siêu xem hình dáng ra sao? Bất quá lần này chúng ta đã đi một chuyến uổng công rồi".

Trong lòng Lưu Mộc Bạch cũng rất mong đợi.

"Không phải đến tay không, chí ít chúng ta đã biết được thực lực của thủ lĩnh GOD, còn nữa, gã đó nhất định sẽ không giết được Vương Siêu, khi ấy nhất định sẽ hợp tác cùng chúng ta".

Khuôn mặt Nghiêm Nguyên Nghi không một chút thay đổi: "Hiện tại Vương Siêu đang ở Pháp, chúng ta cũng qua đó. Lần này, nhất định chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ rồi hãy động thủ!"

Ngay lúc khi Nghiêm Nguyên Nghi cùng thủ lĩnh thần bí GOD gặp mặt, Vương Siêu đang trong trang viên của Trương Đồng tại nước Pháp, đồng thời cũng đang cùng Hồng Môn Pháp quốc và một nhóm thủ lĩnh xã đoàn người Hoa khác thương lượng.

"Vương tiên sinh đối với tổ chức ám sát GOD đó thấy thế nào? Vài năm gần đây, chúng ta làm ăn tại nước Pháp cũng không tốt lắm, phải chịu đựng bọn trùm của tổ chức thương nghiệp ám sát đó. Thế nhưng vẫn liên tục chưa tìm ra đối sách. Nghe nói mấy vị lãnh tụ Đường Môn cũng chạm trán qua tổ chức ám sát này, lần này Vương tiên sinh tới, có thể nghĩ ra biện pháp nào đối phó với tổ chức này không?"

Tất cả bên trong phòng, sau khi Vương Siêu và các Đại Lão đã an tọa vào chỗ ngồi, một lão giả tay cầm quải trượng sơn đỏ nói.

Quải trượng của lão giả này có nước sơn màu đỏ tươi, đầu rồng, cứng rắn, đơn giản, so với cái gậy cầm trong tay của hai người Chu Hồng Trí, Hồng Tú Liên thì giống nhau như đúc, hiển nhiên là một nhân vật Đại Lão, là "Hồng côn" của Hồng Môn!

"Ta cũng biết tình hình "nạn bài Hoa" tại nước Pháp, nghiêm trọng nhất trong tất cả các nước châu Âu, Hoa thương tại Pháp thường xuyên gặp phải cảnh bắt cóc, đó là tổ chức GOD, cần phải tích cực dọn dẹp nó. Bất quá Đường Môn chúng ta mặc dù có chút thế lực, nhưng dẫu sao cũng không thể là bá chủ nhất thống giang hồ, giống như trong tổ chức người Hoa của chúng ta, Hồng Môn, Đại Quyển cũng là có địa vị ngang nhau với chúng ta. Chỉ bất quá, hai bên chúng ta lúc đó, đấu đá bên trong quá nghiêm trọng, mới để cho kẻ khác đục nước béo cò, nếu như có thể đoàn kết một lòng. Kết thành một liên minh công thủ, ta tin tưởng, người Hoa hải ngoại như chúng ta cũng chưa chắc đã thua người Do Thái trong việc khống chế thượng tầng nước Mỹ".

Đầu ngón tay Vương Siêu điểm nhẹ vào cạnh ghế sa ***, nói xong lời mở màn nghiêm nghị thở mạnh, mang phong phạm vốn đã là phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (lật mặt như cắt, lấy tay che mưa).

Hắn một mực không thể chịu được việc cứ đợi người ta bất ngờ đến ám sát.

Kể cả Hồng Môn Mỹ quốc, dần dần Vương Siêu bắt đầu lập chút kế hoạch cho bản thân. Liên lạc với Hồng Môn các nơi, tụ hợp Đại Quyển, các xã đoàn người Hoa toàn bộ trên thế giới, tất cả đều liên hợp lại. Không nghi ngờ chút nào, xã đoàn người Hoa trên toàn thế giới, đến hàng ngàn hàng vạn, năm đó hắn và Liêu Tuấn Hoa đã nói qua, phức tạp quá, thâm sâu quá. Tuy nhiên nếu như quả thật có nhân vật cường thế như vậy hợp lại, cái đó đúng là một cỗ lực lượng không thể kháng cự.

Liêu Tuấn Hoa vốn là một kẻ có hùng tâm như thế, trong lòng Nghiêm Nguyên Nghi, tâm tư cũng như thế.

Bình luận





Chi tiết truyện