chương 210/ 541

"Lần này đã giải quyết được một phiền toái lớn. Đường Khê Liên lúc trước dùng tên giả, giả mạo võ sư của Hợp khí đạo đạo tràng, cùng quyền sư người Hoa ta ở Bắc Mỹ luận võ, hơn mười quyền sư nổi tiếng chết dưới tay hắn. Ta chỉ đạo điều tra lai lịch của hắn, nhưng cũng không nghĩ đến hắn là tướng quân trong quân đội Mỹ, châm ngòi sự mâu thuẫn trong giới võ thuật Trung – Nhật".

Trình Sơn Minh ha hả cười to, chòm râu tung bay, rất là đắc ý, hắn đưa tay chụp lấy một bát rượu lớn lên, thật giống như là mèo đang chụp chuột vậy.

Bốn đại tông sư ăn uống rất đơn giản, chỉ là mấy dĩa rau ngâm dấm, đuôi hươu sốt cay, thịt heo nướng hành, thịt nạc xào tiêu, canh cá chưng quế hoa, cuối cùng là rượu Mao Đài lâu năm, đã có màu hổ phách, dùng đũa cơ hồ có thể kéo thành sợi tơ.

Bữa cơm này, mặc dù đang tha hương ở nước ngoài, nhưng vẫn nồng đậm hương vị Trung Quốc.

Càng là người Hoa ở nước ngoài, càng cảm thấy quý trọng cuộc sống ở trong nước.

Trình Sơn Minh uống rượu chỉ dùng chén lớn, rất là hào sảng, phối hợp với khuôn mặt của hắn, giống như là hảo hán trong truyện Thủy Hử chi thích ăn thịt miếng lớn, uống rượu chén lớn.

Vương Siêu cùng Trần Ngả Dương trong cuộc sống đều rất trọng chi tiết, bảo dưỡng thân thể, rất ít uống rượu, cho nên chỉ dùng ly nhỏ để uống.

Chẳng qua trước mặt Đường Tử Trần cũng là bát lớn giống như Trình Sơn Minh, rượu cũng cạn chén, hương khí tràn ngậpm cả căn phòng.

Có Trình Tiểu Huệ, Trần Bân hai cô gái ở bên cạnh lấy đũa lấy chén, bận rộn trong nhà bếp.

"Còn có chuyện như vậy sao? Chẳng qua công phu Hợp khí đạo của võ đạo Nhật Bản là Đại đông lưu nhu thuật cùng Thái Cực quyền kết hợp mà ra, với võ công của Đường Khê Liên so với Thực Chi Thịnh Bình cũng không phân cao thấp, giả mạo võ sự Hợp khí đạo đạo tràng cũng rất thích hợp. Đến đây, Trình sư phụ, ta kính ngài một chén, không có kỹ thuật bắn súng công tham tạo hóa của ngài, cho dù ta tự thân ra tay giết chết Đường Khê Liên, cũng khẳng định sẽ để hắn chạy trốn".

Đường Tử Trần tay khẽ chấn động, một Bát quái nhu công chấn lên trên bàn. Toàn bộ rượu trong chén lớn lập tức bị đẩy bắn lên, hình thành một viên nước hình tròn, màu vàng lấp lánh, như trứng đà điểu vậy, thật giống như một viên kim đan, lọt vào miệng theo yết hầu mà đi xuống.

"Ngưu thiệt chưởng! Hay! Quả nhiên là cảnh giới tối cao, ta tự thẹn không bằng, không dám múa rườu qua mắt thợ!" Trình Sơn Minh thấy một đòn của Đường Tử Trần, liền thành thành thật thật bưng bát rượu lên, ừng ực mà uống xuống.

Hắn tuy là truyền nhân Bát quái chưởng chính tông, nhưng trước Bát quái của Đường Tử Trần, thấy không ra tay là tốt nhất.

"Hai người các ngươi, uống rượu mà cứ ôn ôn nhu như, đổi chén lớn, đổi chén lớn. Đặc biệt là Vương sư phụ ngươi. Quyền pháp của ngươi cương mãnh nhất nhì trong thiên hạ. Sao lại uống rượu như vậy?" Trình Sơn Minh giống như uống vào nổi hứng, nhìn thấy Vương Siêu cùng Trần Ngả Dương trước mặt hai người là chén nhỏ, dùng sức vỗ lên bàn.

"Ngươi xem Đường cô nương… Đường sư phụ, so với các ngươi hào phóng hơn nhiều. Đến đây, hôm nay cao hứng, đổi chén lớn đổi chén lớn! Tiểu Huệ! Lấy hai cái chén lớn đến đây!"

"Cũng được, ta hôm nay cũng liều xả thân mà bồi quân tử" Vương Siêu thấy Trình Sơn Minh hào sảng vô cùng, trong lòng cũng kích khởi hào khí giang hồ, ha hả cười to hai tiếng, từ trong tay Trần Bân tiếp nhận cái chén lớn, ngửa đầu ừng ực uống sạch.

Trần Ngả Dương ôn nhuận cười một chút, cũng thay đổi chén lớn. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Bốn người uống rượu rất là tận hứng.

"Chúng ta sau khi uống rượu thì đánh bài đi" Trình Sơn Minh uống nổi hứng, ha hả cười to.

"Hay đấy" Đường Tử Trần mỉm cười gật gật đầu, Trần Ngả Dương cũng đồng ý, Vương Siêu nói: "Ta không biết đánh bài".

"Có ai vừa sinh ra là biết đánh đâu? Còn không chịu học chơi Mạt Chược nữa" Trình Sơn Minh cánh tay vung lên, bảo Trình Tiểu Huệ nhanh chóng dọn bàn.

"Bân Bân, lấy bộ Mạt Chược ra đây" Trần Ngả Dương bảo Trần Bân lấy ra một bộ Mạt Chược, màu trắng ngà, nhẵn nhụi mềm mại.

"Tốt, bằng ngà voi, thì ra Trần sư phụ cũng thích chơi bài" Trình Sơn Minh sờ sờ quân bài.

"Chúng ta luyện quyền, bình thường cũng không thể chân chính dùng nó để kiếm cơm, sao lại không nhân dịp tay chân mau lẹ mà học một chút thiên thuật phát tài để kiếm sống?" Trần Ngả Dương cùng Trình Sơn Minh cười cười, tựa hồ có chung một cách nói.

"Chúng ta đều là người luyện quyền, hay là dựa theo quy củ của người luyện quyền đi. Không dựa theo cách đánh bình thường, một bộ Mạt Chược, mỗi chữ đều có một hàng, để xem ai được nhiều hơn" Đường Tử Trần tựa hồ đối với bài bạc cũng rất tinh thông.

Trong ba người này, tựa hồ chỉ có Vương Siêu đối với đánh bạc là một chút cũng không thông.

"Một phiên bao nhiêu tiền?" Trình Sơn Minh nói.

"Gần đây Mỹ gặp khủng hoảng, đôla mất giá, chúng ta dùng đôla để chơi đi. Năm vạn một phiên" Trần Ngả Dương cũng cười to tựa hồ quên mất hình hài.

"Vương Siêu, đánh Mạt Chược này, chính là chính là dựa vào nhãn lực và nhanh tay. Anh lấy đông tay nam bắc ba chữ phong, có thể hợp thành đại tứ hỉ".

Trần Bân đi tới, thần sắc rất là phức tạp, rỉ tai cho Vương Siêu một ít quy luật cơ bản.

Đường Tử Trần liếc nhìn Trần Bân, khóe miệng mỉm cười, cũng không nói lời nào.

"Nhưng trên người ta không…" Vương Siêu đột nhiên nhớ ra, trên người hắn hiện tại ngay cả một đồng cũng không có. Hắn vốn có tư sản rất lớn, nhưng đều bị phong tỏa. Vừa mới muốn nói mình không có tiền, đột nhiên dừng lại, trong lòng thầm nghĩ: "Một nam tử hán, cũng không thể mượn tiền tỷ tỷ để đánh bài. Được rồi, một khi đã là tranh bài, với thủ pháp của ta, cũng sẽ không thua".

Vương Siêu ý niêm chuyển qua trong đầu, rồi gật gật đầu: "Đánh bài thì đánh bài".

"Tốt! Ta xào bài!" Đường Tử Trần vỗ vào bàn một cái, các quân bài Mạt Chược trên bàn đều dựng đứng lên xoay vòng giống như là ảo thuật vậy. Nàng vung tay một cái, một trăm lẻ tám quân bài Mạt Chược nhất thời đồng loạt đổi thành thế trường thành.

Thủ pháp xào bài đổi thế bài này quả thực xuất thần nhập hóa, cứ như là Đổ thần trong phim ảnh vậy, làm cho các quân bài Mạt Chược trong tay giống như trở nên có sinh mệnh vậy.

Vương Siêu nhìn không chuyển mắt, cùng với hắn còn có Trình Sơn Minh và Trần Ngả Dương. Hai võ học đại sư này, một Bát quái, một Thái Cực trông bộ dáng thực giống như là con ma cờ bạc.

Đường Tử Trần vừa hợp vừa đẩy, các quân bài trên bàn liền đổi thành thế trường thành, người thường căn bản xem không rõ ràng, nhưng Vương Siêu, Trần Ngả Dương, Trình Sơn Minh đều là cao thủ hóa kình, ánh mắt linh mẫn vô cùng, các vị trí của các quân bài đều tựa hồ ghi tạc trong lòng.

"Tốt lắm! Mọi người lấy bài đi!" Đường Tử Trần sau khi xào bài, hai tay đưa ra mời.

Vương Siêu thủy chung mấy lời của Trần Bân vẫn ở bên tai, nghe thấy Đường Tử Trần vừa nói dứt, lập tức vung tay ra, hai ngón tay thành thế Hùng ưng nhiếp trảo, chộp về vị trí đông tây nam bắc.

Nhưng!

Ưng trảo của hắn lập tức đã bị ngăn trở.

Phành! Trần Ngả Dương ngón tay thành hình hoa lan, chuẩn xác vỗ vào trên cổ tay của Vương Siêu. Theo kình đẩy đi, trảo của Vương Siêu bị đẩy sang một bên.

"Vương lão đệ, trên sòng bạc không có cha con, ngươi muốn lấy đại tứ hỉ một màu, ta không thể không ngăn cản ngươi một chút".

"Hay! Thái Cực Vân thủ nã lan" Vương Siêu ánh mắt chợt lóe, tay cường ngạnh hồi lại, một thức Hình thân đầu, Xà hình điêu thủ, hung hăng bấu lấy ngón tay của Trần Ngả Dương, Trần Ngả Dương trên mặt thần thái lập tức ngưng trọng, thân thể đang ngồi lập tức ngả về phía sau, xương sống sau lưng điều chỉnh lại giống như cả thân thể muốn bay ra sau vậy.

Ngón tay của hắn bay ra sau né qua cú chộp xé của Vương Siêu, một tay khác ở sau lưng, giống như một cây roi thật lớn quất ra.

Vương Siêu biết chiêu thức đó của hắn là "Thối bộ khố hổ" trong Thái Cực quyền, lui ra phía sau né tránh tụ lực, tích tụ khí lực giống như dưới chân có một con hổ vậy, sau khi tiếp được đòn thì tiên thủ "hổ vĩ tiên" vung ra, cương kình có lực, rất là khó đỡ.

Chẳng qua Vương Siêu hiện tại quyền thuật đã tiến vào cảnh giới thâm ảo khó lường, thủ thế tung ra, "Diệp để khai hoa" Pháo thủ tạc kình, như suối nguồn phun thẳng lên trời, nhanh như tia chớp đập vào cánh tay Trần Ngả Dương đang né tránh.

Trần Ngả Dương trúng một đòn, kình lực toàn thân khẽ tán, hổ vĩ tiên phải tung ra, bị Vương Siêu vung ngang tay ngăn đón, hóa thành "Đảo tài bi" trong Bát quái đại suất bi đánh ngược lại.

Phành! Trần Ngả Dương vừa mới cướp được ba tấm Yêu kê trước mặt bị Vương Siêu đánh nát, phấn trắng bay tán loạn.

"Àì! Trình lão sư phụ, ngài không cần thừa cơ đoạt bài như vậy chứ!"

Trong khi Vương Siêu cùng Trần Ngả Dương như tia chớp giao thủ một chút, Trình Sơn Minh cũng ra tay, hắn một tay phòng Đường Tử Trần, một tay kia quơ hai nhát, nhất thời bảy tám khối Mạt Chược đã bị hắn thu vào trong tay áo.

Động tác này đã bị Vương Siêu phát hiện, lại là một "Phiên chưởng bàn ma" đánh xoắn tới, Trình Sơn Minh hừm một tiếng, dùng cánh tay ngăn đón, tay trái từ trong tay áo đánh ra, lấy khoái chủy phản công.

Chủy chưởng giao nhau, Trình Sơn Minh toàn thân đại chấn, ghế dựa phát ra thanh âm kèn kẹt, cuối cùng rắc một tiếng mà nghiêng hẳn đi.

Vương Siêu công phu ma chưởng, cứ như là một hòn đá mài lớn xoay chuyển, Trình Sơn Minh tuy đã đi vào hóa kình, nhưng rốt cuộc do tu luyện kỹ thuật bắn súng mà phân tâm, công phu cương mãnh cũng không phải là đối thủ của Vương Siêu.

Khi kình lực chấn động tan đi, tay áo đã bị Vương Siêu phá tan, toàn bộ chữ phong bên trong đã bị đánh rơi.

Trong lúc này! Đường Tử Trần đã ra tay.

Trong bốn người, vô luận là Trần Ngả Dương, hay là Trình Sơn Minh, đều biết võ công của nàng cao thâm khó lường nhất. Lúc bắt đầu, đại bộ phận sự chú ý đều đặt ở trên người nàng. Bởi vậy mới bị Vương Siêu đánh lui.

Trong luận võ chính quy, Vương Siêu lấy một đánh hai người bọn họ, muốn thoải mái chiến thắng chỉ sợ là không thể. Dù sao vây công khác hẳn với xa luân chiến.

Đường Tử Trần vừa ra tay, chính là công phu Bát quái ngưu thiệt miên chưởng chí nhu, xẹt qua trên mặt bàn, toàn bộ chữ phong từ trong tay áo của Trình Sơn Minh rơi xuống đã bị nàng cuốn vào trong tay.

Vương Siêu bất động thanh sắc, các đốt xương vai, cùi chỏ, ngón tay đột nhiên chấn động nổ mạnh, không có phát ra âm thanh, nhưng từ ba vị trí này không khí như bùng nổ một chút.

Hắn dùng chính là Điểu thai tai hình, các đốt xương thốn kình bùng nổ chụp bắt.

Điểu thai tai hình của Vương Siêu chính là cảnh giới phát kình vô hình làm cho người ta nghe nói tới mà sợ hãi. Dùng thuật ngữ đan đạo mà nói, chính là Tiên thiên cương khí.

Mấy ngày nay, võ công của hắn tinh tiến đến cảnh giới như những vì sao huyền bí trên bầu trời.

Hiện tại trên mặt bàn tỷ đệ hai người, tranh đoạt quân bài Mạt Chược, đều muốn thành đại tứ hỉ một màu.

Đại tứ hỉ là tám mươi tám phiên, một phiên mười vạn đôla, chính là đã gần năm trăm vạn đôla. Chẳng qua Vương Siêu tâm tư cũng không đặt trên ván bài, hắn đang muốn từ trên người tỷ tỷ, để kiểm tra minh chứng một chút, võ công của mình rốt cuộc còn chênh lệch với Đường Tử Trần bao nhiêu nữa, có thể tranh đấu hay không?

Lần trước hai tỷ đệ tỷ thí, bởi vì Vương Siêu tâm viên ý mã, muốn làm trò quỷ hôn mà không được. Hiện tại Vương Siêu thu liễm tâm thần, thực muốn cùng Đường Tử Trần ấn chứng võ công.

Bình luận





Chi tiết truyện