chương 227/ 541

Lá gan của đệ càng lúc càng lớn rồi!"

Đường Tử Trần đột nhiên lắc mạnh đầu thoát khỏi miệng của Vương Siêu, tiếp đó cả thân thể phát lực đẩy Vương Siêu lui ra hai ba bước, loạng choạng mới đứng vững.

Dù sao nàng cũng là tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ, mặc dù nhất thời thất thần không thể ngưng tụ khí huyết, bị Vương Siêu chiếm thượng phong nhưng sau một lúc tâm thần đã nhanh chóng ổn định được, rốt cục có thể ngưng tụ khí huyết xuống đan điền, nội liễm nhất điểm thành đan bộc phát lực lượng, đem tên đệ đệ đang chìm đắm và không thể tự kềm chế này đẩy ra ngoài.

"Tỷ" Mặc dù Vương Siêu bị đẩy văng ra nhưng tâm tình vẫn còn có chút say mê, đang thưởng thức tư vị do hành động liều lĩnh mang tới.

Cảm giác vừa rồi thật tốt, trong cả đời hắn chưa từng thử qua cảm giác như thế.

Có cái gì khác so được với nỗi đau khổ tương tư, được ôm người trong tim ngày đêm mơ tưởng, nếu không điên đảo, say mê mới là chuyện lạ?

"Tiểu đệ, ngươi thật có lá gan. Học xong công phu của ta, bây giờ thành tựu rồi quay lại khi dễ ta" Sau khi Đường Tử Trần đẩy Vương Siêu ra, mặt vẫn rất bình tĩnh, không thể nhìn ra là vui hay buồn mà nói. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trong khoảng khắc, Vương Siêu nhìn sắc mặt của Đường Tử Trần cũng không hiểu được lòng nàng đang nghĩ gì.

Hắn vừa mới lớn mật chủ động phá vỡ lằn ranh ngăn cách mỏng manh giữa hai người, việc này cũng giống như mở ra chiếc hộp Pandora ma quái, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì kế tiếp.

Đường Tử Trần vừa nói chuyện, vừa đưa ánh mắt hung dữ nhìn thẳng người tiểu đệ, ánh mắt đã không còn một tia dịu dàng nào, chỉ thấy lạnh như băng mà thôi.

Hành động của Vương Siêu cũng phá vỡ luôn cảm tình tỷ đệ ấm áp trước kia, cho nên Đường Tử Trần liền trở mặt.

Nếu người khác bị ánh mắt lạnh như băng của Đường Tử Trần nhìn vào, khẳng định tay chân họ sẽ luống cuống và sinh ra cảm giác kinh hãi. Tuy nhiên, Vương Siêu lại không, đồng thời cũng dùng ánh mắt nhìn đăm đăm vào người tỷ tỷ vừa bị hắn hôn này.

Mặc dù đều là sử dụng ánh mắt nhưng ánh mắt của Đường Tử Trần thì lạnh như băng như đao, giống như một mũi nhọn thép bắn ra.

Còn ánh mắt của Vương Siêu phát ra thì nhu hòa như nước, ấm áp như ngọc.

Một người dương cương, một người âm nhu.

Hai người đối mặt nhau một lúc lâu, trong mắt của Vương Siêu không hề có ý thối lui, ánh mắt nhu hòa như nước như ngọc ẩn chứa sự mềm dẻo và kiên định.

"Cho dù tỷ tỷ có thật là thần tiên và đã siêu thoát đi nữa thì đệ cũng sẽ kéo tỷ trở lại trần thế này, vĩnh viễn sống cùng bên nhau" Mặc dù đối mặt, Vương Siêu không nói gì nhưng ánh mắt hắn đã biểu đạt ra ý tứ kiên định như vậy.

Đường Tử Trần mặc dù không hiểu nhưng cũng biết tâm tính của người đệ đệ này, việc hắn muốn làm thì cho dù trời có sụp đổ hắn cũng không quan tâm, nếu không như vậy thì làm sao giải thích trong khoảng thời gian năm sáu năm ngắn ngủi, võ công của hắn lại luyện đến bực này.

"Ài! Tiểu đệ, đệ thật sự là tâm ma trong đời ta" Rốt cuộc dưới ánh mắt nhu hòa và cứng cỏi của Vương Siêu, Đường Tử Trần có chút hạ hỏa, thở dài: "Sau này nếu không được phép thì không thể làm ra chuyện như vầy nữa. Bằng không, tỷ thật sự sẽ ra tay đánh đệ đó".

"Ừm" Vương Siêu gật mạnh đầu.

"Tỷ còn nhiều vấn đề phải giải quyết nữa, đệ giết chết Suha Erni nên quân đội Indonesia gần đây đã có hành động lớn. Trong vòng một tháng tới, lúc nào chúng ta cũng có thể phải giao chiến với quân của chính phủ" Đường Tử Trần dường như đã quên hết chuyện vừa rồi, nói với Vương Siêu: "Tiểu đệ, trước hết ta đi sắp xếp mọi chuyện, còn đệ hãy cùng Tạ Lỵ thương lượng một chút đi, ngày mai chúng đến Sishui".

"Cùng chính phủ giao chiến với quy mô lớn! Nhanh vậy sao! Đệ cũng muốn xem, giao chiến quy mô lớn rốt cục là hình dáng gì?" Vương Siêu hắn mặc dù quyền pháp cao thâm, giết tư lệnh quân đội Indonesia như giết một con gà nhưng khi nghe được tin này từ miệng của Đường Tử Trần, hắn liền ngưng thần, tự hỏi.

Thân pháp của Vương Siêu mặc dù có thể né tránh đạn nhưng chỉ giới hạn là tầm bắn của súng lục thôi, nhưng đối với lưu đạn, súng bazooka và mấy chục loại hỏa lực lớn khác nữa thì hắn cũng giống người bình thường thôi, đụng vào là chết.

Càng huống chi lần này lại là chiến tranh hiện đại quy mô lớn!

Vương Siêu đã từng làm giáo quan cho Học viện quân đội dã chiến ở tây nam, và đã xem qua hơn trăm người đối chiến diễn luyện, trên tay ai cũng đều cầm súng tự động, tình hình súng máy và bom nổ oanh kích hắn đều chứng kiến rõ ràng, đầy trời đều là đạn và mảnh đạn.

Chỉ diễn luyện thôi đã như vậy thì trên chiến trường thật sự sẽ thế nào? Cho dù võ công có cao tới đâu thì cũng chỉ có thể trốn ở trong hầm và lô cốt mà thôi, hỏa lực của hai bên bắn ra, bên nào yếu thế thì tất nhiên sẽ bại.

Chỉ là mấy trăm người diễn luyện thôi mà nơi diễn luyện cũng đã giống địa ngục rồi, có thể sống sót hay không thì toàn bộ chỉ dựa vào vận may mà thôi.

Bất quá thì đó cũng chỉ là diễn luyện, cũng không phải chiến trường thật sự, ngươi chết ta sống. Huống hồ Vương Siêu chỉ đứng nhìn và không có tham gia, mà bây giờ hắn sẽ chính thức tham gia chiến tranh.

Trong lòng hắn đang suy nghĩ, đó là thân thủ của hắn có thể có tác dụng gì trong cuộc chiến tranh này?

Ngay lúc hắn đang trầm tư, Đường Tử Trần đã đi xuống lầu.

Vương Siêu nhìn theo bóng lưng của nàng, ánh mắt vẫn nhu hòa như trước, cho đến khi bóng lưng của nàng biến mất.

Vương Siêu liền quay trở lại phòng.

Trong căn phòng nhỏ, Hoắc Linh Nhi và Chu Giai ai cũng đều có tâm tư của riêng họ. Hoắc Linh Nhi đang ngơ ngác ngồi đó, hai tay chống cằm. Còn Chu Giai thì đang đi qua đi lại trong phòng, miệng ngậm điếu thuốc, tiếp đó ho vài tiếng làm cho tàn thuốc văng đi.

Tạ Lỵ đang ngồi ở một bên, bất động thanh sắc, còn Đàm Văn Đông cũng không thấy đâu.

Đàm Văn Đông là người trẻ tuổi dã tâm bừng bừng, người đến dự buổi tiệc đêm nay, đều là ngươi Hoa tại Indonesia này, hắn tự nhiên muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu rõ rõ tình huống.

Vương Siêu vừa bước vào phòng, Chu Giai và Hoắc Linh Nhi cũng đồng thời ngẩng đầu lên.

Lúc bước vào, trong lòng Vương Siêu cũng đã có quyết định, đem chuyện tình cảm nói rõ ràng.

"Ái chà, bên ngoài còn có một số công việc quan trọng chờ tôi giải quyết, tôi phải đi rồi" Sắc mặt của Chu Giai thật không tốt, chờ Vương Siêu vừa bước vào, đã cười cười xin lỗi, vội giơ cổ tay lên nhìn vào đồng hồ, miễn cưỡng nói: "Siêu Siêu, lúc rãnh phải nhớ liên lạc tôi, số điện thoại của tôi vẫn như cũ, tôi ra nước ngoài hơn năm anh cũng không có chủ động gọi cho tôi gì cả, chỉ có tôi gọi cho anh thôi. Còn nữa, nếu có thay đổi phương thức liên lạc phải lập tức báo cho tôi biết đó!"

Không đợi Vương Siêu mở miệng, nàng lại vội vàng nói: "Tôi có việc gấp thật sự phải đi. Sẽ liên lạc sau!"

Lời vừa dứt thì nàng cũng vội vàng chạy ra ngoài, dường như sợ Vương Siêu mở miệng.

Vừa đi tới cửa, hai mắt của nàng đã đỏ lên, nước mắt đã chảy ra, hai tay nàng bụm miệng dùng hết sức chạy xuống lầu.

Nàng thật sự sợ Vương Siêu mở miệng, bởi vì mới vừa rồi mọi việc Vương Siêu làm với Đường Tử Trần, nàng đã trốn một bên nhìn thấy tất cả.

Chu Giai là một phóng viên, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, nên nàng vừa rồi đã lén bám theo và núp tại một góc theo dõi, và đã chứng kiến được tất cả mọi chuyện, và nàng cũng cảm giác được tim của nàng đang đau nhói. Khi Vương Siêu trở lại phòng, nàng đã biết Vương Siêu sẽ nói với nàng về chuyện từ chối tình cảm nên nàng lập tức bỏ đi ngay, nàng không muốn nghe những lời từ chối đó.

Thiếu niên kia từng bảo vệ nàng, đã vì nàng mà dùng súng bắn người và đã trốn đi. Nàng vẫn đau khổ theo đuổi người thiếu niên kia nhưng hắn lại ôm một người phụ nữ khác mà hôn. Mặc dù nàng là phóng viên, biểu hiện vẻ mặt cũng rất khá nhưng cũng sợ không thể chịu nổi nên đành khóc hận bỏ đi.

Nhìn Chu Giai chạy đi, trong lòng Vương Siêu liền thở dài, hắn biết hắn đã làm trái tim của một người con gái bị thương tổn, nhưng đây là chuyện không có cách giải quyết nào khác.

"Sư phụ, công phu của con còn chưa giỏi, bây giờ người có thể tiếp tục dạy con không?" Hoắc Linh Nhi đột nhiên mở miệng, "Con sẽ theo người học một năm nữa, sau một năm con sẽ rời đi".

Vương Siêu do dự một chút, rồi mềm lòng gật đầu: "Gọi Văn Đông đến đây luôn đi, hắn đi theo ta vẫn chưa học được gì cả, bây giờ có cơ hội này, ta cũng sẽ chỉ dạy cho hắn một chút".

Minh Luân Đường, một căn phòng bí mật trong trường học.

Ngoại trừ Vương Siêu và Đường Tử Trần đang ngồi còn có Tạ Lỵ, Dịch Chân, Lý Lãnh Đan, Hướng Ngưng, Hoàng Ngữ Thanh đứng ở bên. Ánh mắt của bảy người đều nhìn về bản đồ trên màn hình tinh thể lỏng.

Cùng lúc đó, phía dưới màn hình đang có một người ngoại quốc vóc dáng cao gầy, tóc vàng và quăn đang điều khiển máy vi tính.

"Căn cứ vào vệ tinh gián điệp truyền tới hình ảnh vào ngày hôm qua từ Liên minh Châu Âu, thì quân đội Indonesia đóng tại Sishui đang có dấu hiệu điều động với quy mô lớn. Theo tôi phân tích về dấu hiệu điều động lần này, thì tám chín phần mười là đang nhắm vào căn cứ bí mật của chúng ta tại Sishui tiến hành bao vây và tiêu diệt".

Người ngoại quốc này nói tiếng Trung rất lưu loát, vừa nói vừa chỉ ảnh chụp vệ tinh trên màn hình.

"Tên của hắn là Norman, là chiến sĩ cộng sản Canada. Ông nội của hắn đã từng cùng Bạch Cầu Ân đến Trung Quốc trợ giúp kháng chiến. Hắn là chuyên gia phân tích về tình hình quân sự qua vệ tinh, cũng là chiến sĩ trung thành nhất của chúng ta. Tiểu đệ, nhiệm vụ của đệ là phải bảo vệ hắn được an toàn trên chiến trường để cho hắn có thể phân tích ra tình huống của quân đội Indonesia cùng với việc phụ trách hậu cần".

Đường Tử Trần giới thiệu với Vương Siêu về người ngoại quốc.

"Indonesia không có vệ tinh quân sự, chỉ có vệ tinh TV truyền thông cùng với Nga hợp tác chế tạo thôi, căn bản không có công năng tác chiến. Lần này bọn họ muốn bí mật bao vây tiêu diệt căn cứ của chúng ta, thật là giống như người mù lại đi đánh người mắt sáng vậy" Tạ Lỵ nói.

"Đây là vệ tinh quân sự gián điệp của Liên Minh Châu Âu sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ lại có thế lực lớn đến thế, có thể khống chế luôn cơ cấu quân sự của Liên minh Châu Âu? Đây chính là bí mật quân sự tối cao mà?"

Vương Siêu kinh ngạc.

"Tỷ không có thế lực lớn đến thế đâu, bất quá bất cứ tổ chức nào cũng đều có sơ hở của nó, tỷ chỉ là mua chuộc một ít người và lợi dụng một ít sơ hở, bí mật truyền tin tức tình báo lại đây thôi" Đường Tử Trần nói: "Bất quá theo tỷ đoán thì lần này quân đội chính phủ Indonesia sẽ lấy danh diễn tập quân sự, sau đó âm thầm tiến hành tập kích chúng ta. Bất luận là phương diện hỏa lực hay là nhân số, họ đều chiếm ưu thế, chúng ta phải cẩn thận ứng phó".

Bình luận





Chi tiết truyện