chương 104/ 541

"Thế nào, anh bạn trẻ?" Thấy Vương Siêu ngồi yên không đáp, Trần Lập Ba cũng không thúc giục, bộ dạng hết sức tự đắc như hắn đã là đồ chơi trong tay mình.

"Tư liệu về anh, ta có đủ. Tại tỉnh S Đại lục anh có một công ty mạng rất phát đạt, cách đây không lâu từng đấu võ với Đại quyền sư nổi tiếng Quảng Đông là Trương Uy, thắng cược tập đoàn Ức Khoa 100 triệu. Chính lần đấu võ ấy anh đã quen huynh muội Ngãi Dương, ta nói không sai chứ?"

Vương Siêu lúc đó mới điềm đạm lắc đầu: "Không sai! Có điều xem ra tôi mang hảo tâm đi tương trợ bạn bè nhưng lại bị ông hiểu lầm, cho rằng tôi đến có mục đích nào đó, thật quá hoang đường! Nếu ông nghi ngờ thì tôi có thể đi ngay lập tức, cảm giác lòng tốt bị hiểu thành mưu đồ, không phải ai cũng chịu được đâu!"

"Ha hà... Tầm phào!" Trần Lập Ba bật mấy tiếng cười nhạt, ngón tay không ngừng gõ gõ trên mặt bàn: "Anh bạn trẻ, anh quá xem thường lão già này rồi! Những gì ta nói chỉ là mấy chuyện bên ngoài... Ngay trong đêm kết oán với Từ Chấn trong Quảng Đông Tam Hổ, anh đã gọi lính đánh thuê diệt cả một xưởng sửa xe ở ngoại ô của Tập đoàn Đại Hưng, cái này không sai chứ?"

Trần Lập Ba tiếp tục thao thao, như thể một cảnh sát đã điều tra xong đang kết tội phạm nhân: "Năm nay anh mới hơn hai mươi một chút phải không? Hôm qua ta cũng đã điều tra, anh không phải con cái dòng dõi thế gia gì, trước năm mười tám vẫn không xu dính túi. Thế mà vẻn vẹn hai năm đã thành đại phú hào trăm triệu, khuất tất trong đó chỉ e không hề đơn giản...!"

"Mấy ngày trước Ngãi Dương bị một cao thủ EU đánh trọng thương, còn ta hôm qua đã nói chuyện với Ngô Dĩnh Đạt, Thiếu gia Tập đoàn Ức Khoa. Hắn cho ta biết anh rất có khả năng là gián điệp của EU, thế nào? Các người nhằm vào Trần gia đúng là hết lần này đến lần khác, đáng tiếc Trần Lập Ba ta còn chưa chết, gia nghiệp của họ Trần này, đừng hòng người ngoài can dự vào!"

Nghe những lời của Trần Lập Ba, Vương Siêu ngoài mặt tuy không mảy may biểu hiện song trong lòng mỗi lúc một mơ hồ.

"Cái gì mà EU với EC?" Từ ngày theo Tử Hồng, Miêu Chính gia nhập Tổ chức, tuyên thệ vào Đảng, hai lần lập công lĩnh thưởng, trở thành cán bộ Nhà nước đeo quân hàm thiếu tá, hắn không hề có chút dính dáng đến mấy nước tư bản phương Tây.

"Ngô Dĩnh Đạt điều tra thế nào mà ra vậy? Chẳng phải là vu khống trắng trợn sao?" Vương Siêu đúng là không hiểu nổi. Có điều mấy lời của Trần Lập Ba rất có lớp lang, hắn cũng không biết phản bác thế nào cho phải.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Siêu thấy tốt nhất không nên phí lời với lão già đa nghi này, dứt khoát vào thẳng đề tài: "Những lời ông nói, tôi không hiểu. Có điều ông bày trận thế này, rốt cuộc là muốn gì?"

"Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là để anh tự chui đầu vào rọ thôi!" Sắc mặt Trần Lập Ba trầm xuống: "Người không phạm ta, ta không phạm người. Ta biết gần đây tình hình Đông Nam Á căng thẳng, mấy thế lực châu Âu muốn nhúng tay vào, nhưng Trần thị là tâm huyết một đời Trần Lập Ba này, cả khi ta chết ta cũng quyết không để rơi vào tay kẻ khác họ!"

"Anh bạn trẻ, thẳng thắn đi, sau lưng anh rốt cuộc là có âm mưu gì đối phó với Trần thị? Nếu anh không nói, cũng đừng trách lão này không khách sáo! Mãnh long đất lạ chưa chắc nuốt nổi tiểu xà đất quen, dù gì đây cũng là Singapore, ít nhất trên cái dải đất con con này, ta muốn giết ai cũng chỉ cần một câu nói... Dù anh có là cỡ bự của Mỹ, Âu hay Trung Quốc, cũng thế cả thôi!" Những ngón tay gõ trên mặt bàn chậm dần, rồi dừng hẳn lại.

Vương Siêu nghe mà không khỏi chau mày. Vốn dĩ đến chỉ vì một mối ân tình, nhưng lão già Trần Lập Ba này cứ khăng khăng là hắn có âm mưu, còn lôi ra một đống chứng cứ, phân tích đâu ra đấy. Trong lòng Vương Siêu bất chợt cảm thấy hết sức lố bịch.

"Trần lão gia, tôi không muốn lôi thôi. Ông cho rằng dựa vào sáu con ma đen này mà bảo tôi tự chui đầu vào rọ sao?" Mí mắt Vương Siêu khẽ khép lại, chỉ để lộ một khe nhỏ nhìn về phía Trần Lập Ba.

"Ha ha ha ha!" Trần Lập Ba phá lên cười khoái trá: "Đúng là trẻ con không biết trời cao đất dày! Họ là những chiến sĩ ưu tú nhất của sư đoàn đánh thuê Manba châu Phi, thân thủ ai nấy đều nhanh như báo, bắn trăm phát trăm trúng. Dù võ công của anh cao đến đâu ta cũng dám đảm bảo, chỉ cần anh động đậy một ngón tay, chưa đầy một giây người anh sẽ có thêm sáu cái lỗ...!"

Hai tên da đen đứng cạnh cửa, bốn tên đứng trước bàn Trần Lập Ba, cả sáu vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt chẳng khác mắt thần chết.

"Trần lão gia, nói như vậy ông ăn chắc tôi rồi?" Vương Siêu cười khẩy vẻ không chút bận tâm: "Ông không phải người luyện võ, sao dám chắc về võ công quá vậy? Ông ngồi cách tôi chỉ tám mét, tốc độ chạy một trăm mét của quán quân thế giới hiện nay là hơn chín giây, có nghĩa là chạy hết tốc lực mười mét chỉ cần chưa đầy một giây. Có điều tôi có thể cho ông biết, khoảng cách tám mét này nếu tôi động tâm ý, chỉ cần một phần ba giây là có thể giết ông hai lần. Đảm bảo đến một nửa mệnh lệnh, ông cũng đừng hòng nói ra được!"

"Vậy sao?" Nghe mấy lời của Vương Siêu, những nếp da khô khốc trên khuôn mặt già nua của Trần Lập Ba khẽ rung lên, ánh mắt hằm hằm nhìn thẳng vào mắt hắn.

Những lời này của Vương Siêu không hề giả. Với thân thủ đã đạt đến cảnh giới gân cốt cộng hưởng, lôi âm đồng phát như hiện tại, một khi Vương Siêu bất ngờ bộc phát, tốc độ tuyệt đối có thể đạt đến cực hạn, không kém mãnh báo lúc săn mồi. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Dù có mấy tay súng thiện xạ ở đây thì khoảng cách giữa Trần Lập Ba và Vương Siêu quả thực quá gần... Tám mét, chỉ tương đương với một cú hổ vồ!

Một khi Vương Siêu ra tay, chắc chắn Trần Lập Ba kêu cũng không kịp kêu đã toi mạng, tất nhiên sau đó hắn cũng khó tránh khỏi bị sáu tay súng da đen kia hạ sát.

Nếu là người từng luyện võ, Trần Lập Ba tất sẽ không sợ uy hiếp của Vương Siêu, bởi dù hắn có toàn lực lao đến thì nhất thời cũng khó giết ngay được. Nhưng Trần Lập Ba không biết võ công, lại thêm lúc này đã là một lão già, căn bản không thể tránh khỏi một cú hổ vồ của Vương Siêu.

"Trần lão gia, chắc hẳn ông đang nghĩ, bốn con ma đen kia sẽ đỡ cho ông phải không?" Vương Siêu nhìn thẳng vào mắt Trần Lập Ba, thản nhiên nói không chút kiêng nể: "Đáng tiếc, bọn chúng tuy cơ bắp có mạnh một chút, thân hình có to con một chút, song cả xương sống cũng còn chưa luyện đến. Đối với tôi, động tác của chúng không nhanh hơn ốc sên bao nhiêu..."

Đã nhiều lần trải sinh tử quyết đấu, không ít khi rơi vào tình cảnh nguy hiểm, trận thế mà Trần Lập Ba bày ra không mảy may có tác động đến tâm lý Vương Siêu.

"Trần Lập Ba, nếu không tin ông có thể gọi điện, nói thẳng chuyện này với Trần Ngãi Dương sư phụ. Anh ta biết rõ thân thủ của tôi, sẽ nói với ông có chỗ nào phóng đại quá không. Hoặc giả ông có thể lệnh ngay cho mấy con ma đen kia nổ súng, xem tôi có thể hạ ông trước khi họng ông phát ra tiếng không?"

Vương Siêu vừa nói, hai mắt vừa nhìn chằm chằm vào cổ họng Trần Lập Ba. Chỉ cần lão có biểu hiện manh động, lập tức hắn sẽ ra ngay đòn chí mạng.

Hai mắt Trần Lập Ba cũng dán vào Vương Siêu, sắc mặt hoang mang bất định. Mấy ngày trước thấy rõ cảnh Trần Ngãi Dương đấu võ bị thua, sức mạnh không thể tả nổi của kẻ thách đấu ấy đã in sâu trong tâm khảm lão, giờ nghe Vương Siêu nói vậy, quả thực Trần Lập Ba đã có chút không dám chắc.

Điều khiến lão càng kinh ngạc là, Vương Siêu tuy trẻ tuổi song rõ ràng là người đã từng trải rất nhiều nghịch cảnh, trận thế Trần Lập Ba đích thân bố trí không hề dọa được hắn.

Sự việc đến nước này, cục diện có vẻ như đã tắc nghẽn.

Cuối cùng, Trần Lập Ba dồn sức điều hòa hơi thở, đột nhiên cười lớn hai tiếng, khoát khoát tay: "Vừa rồi chỉ là đùa một chút thử cậu thôi, ta biết Bân Bân không nhìn lầm người đâu!"

***********

"Các người lui cả ra đi!"

Nhận khẩu lệnh của Trần Lập Ba, sáu gã da đen không nói một lời, theo nhau bước ra, đóng cửa. Khoảnh khắc cả gian phòng khách thênh thang chỉ còn lại một trẻ một già.

Chuyện này Trần Lập Ba cũng chẳng còn cách nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không cần Vương Siêu ra tay lão cũng đã bỏ mạng.

Thấy rõ lão già giở mặt còn nhanh hơn cả giở sách, hơn nữa còn không một chút gượng gạo, Vương Siêu trong lòng không khỏi cười thầm, cũng thán phục tài khống chế tình thế của gia chủ tập đoàn họ Trần.

"Chà chà, già rồi khó tránh khỏi nghi thần ngờ quỷ..." Trần Lập Ba lấy từ ngăn kéo một lọ thuốc, dốc ra một viên bỏ vào miệng, uống một cốc nước, nghỉ một lát mới lấy lại được tinh thần.

"Vừa rồi chẳng qua chỉ là hiểu lầm. Cậu muốn gặp Ngãi Dương hả? Ta để nó đến là được rồi chứ gì?" Lão cầm điện thoại lên, nói ngay: "Trần Lập Ba đây, bảo Trần Ngãi Dương đến tổng bộ gặp ta!"

Vương Siêu cười cười, vẫn không nói gì.

"Anh bạn trẻ, chúng ta làm một cuộc trao đổi được không?" Trần Lập Ba lại cười, những nếp nhăn trên mặt càng dồn lại thành những đường ngang dọc như tấm vải kẻ.

"Trao đổi gì?" Vương Siêu giọng hết sức thản nhiên.

"Mắt ta không nhìn lầm đâu, hàm dưỡng cậu rất tốt, thân thủ lại hơn người, tương lai sau này sẽ là một đại nhân vật. Tiếc là những thứ phía sau trói buộc cậu nhiều quá..."

Lão cố ý thở dài một tiếng: "Ta già rồi, chẳng sống được bao lâu nữa. Gia nghiệp này sớm muộn cũng phải có người kế thừa, mà hiện giờ trong gia tộc người có thể gánh vác trọng trách này chỉ có Trần Ngãi Dương. Mấy đứa cháu khác tuy có thể giữ được sản nghiệp, nhưng muốn tiếp tục phát triển thì rất khó. Hơn nữa Ngãi Dương và chúng trước đây có oán thù, một khi ta chết đi, Ngãi Dương làm chủ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện thanh toán lẫn nhau. Nếu không để Ngãi Dương làm chủ, những người khác cũng sẽ dồn nó vào đường chết..."

"Tiểu tử Ngãi Dương này ta rất hiểu, không những võ công nổi nhất Trần gia chúng ta mà tâm tính cũng thâm trầm, không dễ gì để người ta chèn ép. Ta thật không muốn nội bộ Trần gia xảy ra đấu đá, để người ngoài thừa cơ trục lợi..."

Vương Siêu lúc này mới lên tiếng: "Trần sư phụ tôi cũng biết, đúng là có thể gánh vác được Tập đoàn Trần thị. Ông giao gia nghiệp cho Trần sư phụ, chắc chắn Trần thị sẽ mỗi lúc một phát triển. Có điều rốt cuộc ông định nói gì?"

Mấy phút trước còn lăm lăm đao kiếm, chỉ trong nháy mắt đã như đem cả gan ruột ra thổ lộ, đúng là hết sức kỳ lạ.

Quan hệ giữa người với người thật chẳng khác đấu đá sinh tử trên võ đài, thiên biến vạn hóa chỉ trong tích tắc.

Trần Lập Ba cười nhẹ: "Anh bạn trẻ, đừng có sốt ruột. Thực ra lần này Bân Bân gọi cậu đến đấu võ cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Đấu võ chẳng qua chỉ là cách bất đắc dĩ để giải quyết mâu thuẫn, nghề vận tải viễn dương chúng ta, xung đột với Hoa Hưng Hội cũng không phải chuyện một hai ngày mới đây. Lúc trước vì tranh đoạt làm ăn, hai bên từng đánh nhau trên biển không biết bao nhiêu lần, cuối cùng khi cả hai đều không thể chịu nổi nữa lại không muốn thoả hiệp, mới sinh ra trò đấu võ đại diện. Kỳ thực lần này họ khiêu chiến, ta hoàn toàn có thể không cần tiếp nhận, thuê người đánh một trận trên biển coi như xong... Anh bạn trẻ, hẳn cậu đã hiểu ý những lời vừa rồi của ta?"

Vương Siêu gõ gõ mấy ngón tay: "Võ công giờ đã lạc hậu rồi, đây là sự thực bất kỳ ai cũng không thể phủ nhận, điều này tôi cũng hiểu. Làm ăn tất nhiên vẫn phải dựa vào thực lực tổng hợp, không phải cứ nói đánh là đánh được."

"Quả nhiên là tuổi trẻ đã thông hiểu sự đời!" Trần Lập Ba gật gù, lại uống một ngụm nước: "Người ngay không nói lời ám muội, ta sẽ ra một điều kiện, cậu có dám nhận lời không?"

"Điều kiện gì?" Vương Siêu hỏi.

"Ta biết cậu có chỗ dựa vững chắc Châu Âu, nhưng làm nô bộc cho người khác chẳng bao giờ thoải mái bằng tự mình làm chủ. Chỉ cần cậu từ bỏ Tổ chức sau lưng về với ta, ta sẽ cho cậu ba mươi phần trăm cổ phần Trần thị, để cậu và Ngãi Dương cùng đứng ra làm chủ. Thế nào?" Sắc mặt Trần Lập Ba hết sức nghiêm túc.

"Không phải ông đang nói đùa đấy chứ?"

Đối với con cáo già Trần Lập Ba, bất cứ lời nào thốt ra từ miệng lão, Vương Siêu cũng không thể tin được.

"Cậu trông ta có vẻ đang đùa sao?" Trần Lập Ba càng nghiêm trang: "Ta đã già rồi, tình thế hiện giờ lại bức bách, không thể không đánh cược một ván. Sau khi ta cho cậu cổ phần cậu cũng phải nhận với ta một việc, đó là không được để Ngãi Dương bức hại những tử đệ khác của Trần gia. Chuyện này chỉ cần một năm là ta sẽ giải quyết ổn thoả, tuy vậy cậu cũng phải trở thành người của Trần gia chúng ta."

"Ông nói vậy có ý gì?"

"Ta thấy Bân Bân rất... có thiện cảm với cậu, ta tin cậu cũng sẽ không từ chối nó. Hai người kết hôn, một hai năm sinh con đẻ cái, tự nhiên cậu sẽ là người của Trần gia, ta cũng yên tâm mọi mặt. Thế nào? Cậu và Ngãi Dương hợp tác, tương lai Trần thị ta không có gì lo lắng. Thân già này còn gắng gượng sống hai ba năm nữa, chỉ cần cậu sinh con với Bân Bân là ta có thể thanh thản ra đi..."

"Sao hả, điều kiện của ta đâu có tệ, tặng tiền lại tặng cả người? Chỉ cần một hai năm, tập đoàn Trần thị ít nhất sẽ là của cậu một nửa. Nói thật, thế lực Châu Âu đằng sau cậu ta không còn tinh lực ứng phó nổi. Cậu quen biết họ, có thể làm tốt hơn ta... Anh bạn trẻ, vẫn câu nói đó, làm nô bộc cho người chi bằng tự mình làm chủ chính mình...?"

Bình luận





Chi tiết truyện