chương 258/ 541

Câu hỏi 'Vậy chị có ghen không' khi Vương Siêu cất tiếng như đang vui đùa nhưng Đường Tử Trần nhìn thấy rất rõ trong mắt hắn có sự chờ mong vô cùng.

Hình như Đường Tử Trần vừa mới ngủ dậy nên còn chưa trang diêm, mái tóc để xõa tự nhiên sau đầu. từng sợi từng sợi thăng tắp.

Nàng mặc một bộ quần áo màu tím nhạt phối hợp với những đường cong kinh tâm động phách. Nhất là bên dưới lộ ra đôi chân trắng nõn như được tạo ra từ ngọc, có vẻ thánh khiết vô cùng.

Đột nhiên Vương Siêu phát hiện Đường Tử Trần hôm nay, có hương vị phụ nữ mà bình thường nàng không có.

Bình thường Đường Tử Trần luôn cao cao tại thượng, uy lâm tứ phương. Mặc dù nàng là một phụ nữ nhưng khi vừa ngồi xuống, mỗi tiếng nói cử động đều có ý cảnh như long như hổ.

Long khơi vân triều dũng. Hổ động tinh phong cuồng. Không ai có thể làm càn trước mặt nàng.

Nàng nắm giữ Đường Môn giết người vô số, quyền pháp cao thâm, có thể không nghe không thấy mà tránh khỏi nguy hiểm, như là thần không ai có thể mạo phạm được.

Cho dù là nhà tư bản như ba của Hoắc Linh Nhi gặp qua vô số trường diện quỉ dị, nhưng đối với phụ nữ như vậy cũng kiêng kỵ rất sâu. Có lê trên đời này chỉ có một mình Vương Siêu mới thoải mái trước mặt nàng thôi.

Đương nhiên, Vương Siêu dám thoải mái trước mặt nàng là do hắn có tư cách này.

Quyền pháp võ học, cảnh giới tu hành của Vương Siêu đã đạt đến độ khó tin. Không nói đến cảnh loại cảnh giới tinh thần chí thành chi đạo có thể tiên tri, chỉ là thân thể hắn đã tu luyện gần đạt đến trình độ không bị hủy. Mỗi một cước một quyền tung ra đều có quyền phong cương khí tùy thân, đại thánh chí thần, kình lực hàm súc chuyên khí trí nhu, lực bộc phát như một đứa bé vừa rời khỏi bụng mẹ.

Thể lực lực bộc phát, tố chất thân thể đạt đến trình độ không bị hủy, nếu bây giờ Vương Siêu cùng với Đường Tử Trần cùng chạy, thì thậm chí hắn hơn nàng một chút.

"Em đang nói cái gì?" Đường Tử Trần không trả lời, ý cười trong đôi mắt dần dần thu liễm.

"Đương nhiên em hỏi chị có ghen hay không?" Vương Siêu nhéo nhéo đầu ngón tay đang đặt trên đầu gối. Ở trước mặt Đường Tử Trần chưa bao giờ hắn che giấu tình cảm yêu thương của mình.

"Tiểu đệ ngốc" Đường Tử Trần thờ dài một tiếng thật sâu, đột nhiên nhớ lại chuyện cũ: "Sáu năm trước có một tên thiếu niên ngu ngốc mỗi buổi sáng đều đến xem ta luyện quyền. Vì hứng thú nhất thời nhưng thật không ngờ lại có thể tạo ra một tiểu đệ quốc thuật đại tông sư. Chuyện trong cuộc sống thật sự là điên đảo mê ly, không thể đoán trước. Ai có thể biết trước sau này sê xảy ra chuyện gì!"

Vương Siêu yên lặng lắng nghe, hắn nhớ lại cuộc sống khi vừa mới tập quyền mà trong lòng xuất hiện một sự ấm áp như dòng suối chảy qua.

"Thật ra tài phú địa vị Đường Môn tỷ tỷ đều không để ý đến. Tiểu đệ, ta tin tưểng trên thế giới này, chi có đệ mới hiểu được tỷ mà thôi".

"Um, đệ hiểu" Vương Siêu gật gật đầu: "Tài phú, địa vị, thế lực của Đường Môn chi là một đoạn trong thời gian sinh hoạt của con người bình thường mà thôi. Thật ra tỷ muốn sớm siêu thoát sinh tử, bước một bước cuối cùng kia, muốn xem thử nó có dạng gì. về phần bước cuối cùng có thể siêu thoát hay là chết đi, thì tỷ không quan tâm đến kết quả ".

"Không. Tiêu đệ, tỷ quan tâm chứ. Tỷ sợ sự tịch mịch vĩnh hằng sau khi hoàn thành một bước kia. Thật ra trong lòng tỷ có lo lắng. nếu không tỷ sớm đã thử nghiệm nó rồi. Thật ra tỷ muốn trên đường đi bước cuối cùng kia có đệ làm bạn mới là tốt nhất" Đường Tử Trần bĩnh tĩnh nói.

"Đệ sẽ theo tỷ. Vô luận là tỷ đi đâu đệ cũng đi theo. Không để tỷ phải tịch mịch" Vương Siêu trả lời.

"Không" Đường Tử Trần lại lắc đầu: "Tiểu đệ, đệ có cuộc sống của đệ. Cuộc sống đó vừa mới bắt đầu thôi. Kinh nghiệm sống trên thế gian này rất nhiều. Trong lòng tỷ muốn cho đệ sống tốt. Bốn năm trước khi tỷ tách rời khỏi đệ ờ trong nước. chính là hi vọng đệ không vào cuộc sống của tỷ. Bình yên không lo không sầu sống đến già. Nhưng hiện đệ vẫn tiến vào".

"Cuộc sống không có tỷ thì có ý nghĩa gì?" Vương Siêu nhìn chằm chằm Đường Tử Trần.

"Trong lòng tỷ cũng biết" Đường Tử Trần nói: "Chi vì vậy mà tỷ rất mâu thuẫn. Tỷ muốn đệ theo tỷ đi một bước cuối cùng kia. cùng nhau chia sẽ kinh nghiệm ấy bởi vì đệ đã có tư cách này rồi. Nhưng về phương diện khác tỷ lại không muốn đệ theo tỷ. Một người tỷ tỷ như vậy có phải quá ích kỷ không? trong lòng đệ có phải muốn tỷ bỏ đi ý nghĩ đó? Trở thành người phụ nữ có thể sống bên đệ cả đời?"

"Đệ rất ưu tú. Phụ nữ trong thiên hạ có thể xứng đôi với đệ lại càng ít. Sâu trong nội tâm của đệ cũng có kiêu ngạo. có tín ngưỡng, cũng muốn tỷ sống cùng đệ. Nhưng ở trước mặt tỷ. đệ luôn thu hồi sự kiêu ngạo lại, tất cả mọi chuyện đều theo ý tỷ mà không cần lý do, không ngại phản bội tổ chức quân đội trong nước. mang danh nghĩa phản quốc mà không hối tiếc. Hơn nữa tỷ biết, nếu như tỷ hiện tại đi bước cuối cùng kia. Bảo đan tọa hóa thì đệ cũng đi theo tỷ. Cho dù đi đến một nơi chưa từng đến, nhưng đệ cũng không một chút do dự".

"Tất cả những điều đệ có, đều là do tỷ cấp cho..." Vương Siêu lắc đầu muốn nói tiếp nhưng lại bị Đường Tử Trần khoát tay chặn lại.

"Tiểu đệ ngốc, đệ có thể buông tha hết thảy, tất cả kiêu ngạo. tín ngưỡng và cả sinh tử đều theo tỷ, ủng hộ tỷ, nhưng tỷ lại không thể buông tha cắt đứt với đệ, muốn cho đệ cùng đi với tỷ tìm cái chết. Đây là do tỷ không tốt. Lấy tâm giao tâm. tỷ rất ích kỷ".

Nhìn thấy Vương Siêu còn muốn nói Đường Tử Trần liền thở dài: "Đệ không cần nói gì. Qua ngồi bên cạnh tỷ đi".

Vương Siêu gật gật đầu đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng.

Đường Tử Trần nắm tay Vương Siêu, thân thể hơi nghiêng dựa vào bờ vai hắn mà nhắm mắt lại, để cho Vương Siêu cảm giác được sự ôn hòa mềm mại của thân thể nàng.

"Ai, trên đường đi nhất định rất tịch mịch. Cảm giác của tỷ nói cho tỷ biết đó chính là sự tịch mịch vĩnh hằng. Không có đệ làm bạn thì con đường kinh khủng ấy tỷ không dám đi một mình. Trên thế gian này chuyện gì tỷ cũng dám làm nhưng chỉ có chuyện này tỷ vẫn do dự. Nhưng trăm năm sau, khi dung nhan của tỷ mất đi, thân thể già yếu rồi rời khỏi trần đời. Đã vậy thì tỷ chọn bây giờ đi vậy. Để trong lòng đệ vĩnh viễn lưu lại dung nhan vĩnh hằng của tỷ. Tịch mịch!"

Vương Siêu nắm tay Đường Tử Trần, nghe nàng nói xong thì đôi mi phập phồng như có hô hấp.

Vương Siêu cũng nhắm hai mắt lại, cảm nhận tâm tình phân tán ấy.

Đường Tử Trần lớn hơn Vương Siêu mười tuổi nhưng tạp chất trong huyết mạch đều được tẩy sạch, da tay bóng loáng thật mềm mại. Dung mạo còn muốn đẹp cô gái hai mươi rất nhiều. Hơn nữa Vương Siêu biết võ công luyện đến cảnh giới này. Cho dù trải qua mười hai mươi năm đi nữa thì dung mạo của Đường Tử Trần không hề biến hóa chút nào. Nhưng mà ba mươi bốn mươi năm sau thì sao?

So với dung nhan dần phai nhạt thì tốt hơn hết nên chọn thời gian xinh đẹp nhất để buông tay, bảo trì dung nhan xinh đẹp ấy vĩnh viễn trong trí nhớ. Nàng là người như vậy, Vô luận là thân thể hay là dung vĩnh viễn đứng ở đỉnh cao. Nhưng trong lòng nàng có sự phiền não và tịch mịch mà người thường không hề có.

Tử Trần đã biểu lộ tâm tư của nàng thông qua những câu nói vừa qua. Nàng biết một khi mình buông tay thì cuộc sống của Vương Siêu không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa. Đồng thời nàng cảm giác sự tịch mịch khi đó nên muốn Vương Siêu làm bạn cùng nàng, nhưng lại cảm thấy làm như vậy rất ích kỷ.

Dù nàng rất cường đại nhưng cũng có chuyện không thể lựa chọn được.

Đường Tử Trần cứ ngồi dựa vào thân thể Vương Siêu như đang tiến vào giấc ngủ. Hô hấp. Trống ngực dần dần giảm đi giống như một con gấu đang ngủ đông. Đến cuối cùng chi có một tia rất yếu, căn bản không thể cảm giác.

Trong chốc lát Vương Siêu hiểu rõ tình huống của Đường Tử Trần, đột nhiên trong lòng cảm thấy căng thăng vô cùng. Đôi mắt mở lớn toát ra tinh quang nhìn thẳng và gương mặt Đường Tử Trần. nguồn TruyenFull.vn

Vốn dưới ánh mắt của Vương Siêu, với sự mẫn cảm Đường Tử Trần sẽ tỉnh lại nhưng nàng không chút phản ứng nào, tiếp tục duy trì giấc ngủ đó.

Vương Siêu chần chờ một chút liền vươn tay ra muốn lay tỉnh Đường Tử Trần nhưng lại do dự. bàn tay vươn ra nhưng không đụng vào nàng.

Cứ lẳng lặng ngồi đợi như vậy, hắn tôn trọng quyết định của Đường Tử Trần. Thời gian trôi qua, mãi đến khi một tia nắng xuyên qua cửa sổ tiến vào trong. Trời đã sáng rồi nhưng Vương Siêu vẫn ngồi yên lặng nhìn Đường Tử Trần.

Đúng lúc này đôi mắt Đường Tử Trần khẽ mở ra, mạch đập như có như không, hô hấp trái tim đều khôi phục lại bình thường.

Nàng mở mắt ra liền thấy ánh mắt của Vương Siêu, khóe miệng lộ ra một nụ cười như hoa nở: "Sao đệ không ngăn cản tỷ!"

"Việc tỷ muốn làm. đệ chỉ biết trợ giúp thôi chứ không ngăn cản. Đệ sẽ không làm vướng bận tỷ" Vương Siêu thở dài một hơi như thả xuống một khối đá trong lòng.

Nói thật bộ dáng này của Đường Tử Trần làm cho hắn sợ nàng sẽ tọa hóa đi. Nhưng hắn vẫn khắc chế bản thân không quấy nhiễu nàng. Lúc này thần kinh căng thẳng mới bình tĩnh trở lại.

"Đúng vậy! Đệ không làm vướng bận tỷ" Đường Tử Trần đứng lên: "Đến giúp tỷ trang điểm rồi đi gặp ba của Hoắc Linh Nhi. Hoắc Linh Nhi cùng với tiểu tử ngu ngốc này không làm cho rõ ràng thì không tốt a. Để cho ba nàng dẫn nàng đi thôi".

Bình luận





Chi tiết truyện