chương 482/ 541

"Là gạo hay là châu, đều tỏa sáng rực rỡ..." Người trung niên nghe Vương Siêu nói như vậy, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng sắc mặt lại xuất hiện một tia tức giận mãnh liệt không dễ dàng nhận thấy được, loại tức giận này cao thủ bình thường cũng không dễ dàng cảm giác được, nhưng Vương Siêu lại hiểu rõ chân tơ kẽ tóc, mặc dù tích thủy bất lậu (che dấu không để lộ ra), nhưng "nghe" thấy máu ở dưới làn da của người trung niên đang chậm rãi tích tụ lại, đó là trạng thái trước khi tức giận bắt đầu sôi trào, sau khi đạt tới cực điểm sẽ bùng nổ.

"Người trẻ tuổi, ta thừa nhận đúng là đã xem nhẹ ngươi, nhưng không nghĩ tới ngươi lại cuồng vọng tới mức như vậy. Ta là gạo hay là châu sao?"

Lúc người trung niên nói chuyện, roi sắt trong tay hơi hơi rung rung có quy luật, đầu roi giống như một cái bút lông cực đại, tại không trung liên tiếp vẽ ra những quỹ đạo, giống như là vẽ bùa.

Dấu hiệu như vậy cũng đủ để cho thấy, hắn đang chuẩn bị xuất thủ một tiên pháp tuyệt thế.

Người trung niên là cao thủ tuyệt đỉnh, cao nhân ẩn tàng, thuộc loại khổ tu giả. Những người kiểu này, tuy rằng bình thường không nhập thế, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ đã mất đi tất cả xảo quyệt, ngược lại chính là, bọn họ không nhập thế nguyên nhân là bởi vì chính mình tài trí hơn người, cảm giác không có hứng thú giao tiếp với phàm nhân.

Ẩn sĩ như vậy, cao nhân thế ngoại, xương cốt lại cực kì cứng rắn, tính tình một khi bùng nổ cũng sẽ mãnh liệt tới cực điểm.

Hiện tại lời nói của Vương Siêu đã chọc giận rất sâu người trung niên quyền pháp cao thâm, tiên pháp thông thần này.

"Không sai, chính là ý này, gạo hay châu, cũng tỏa sáng rực rỡ... Đúng, chính là tám chữ này, cũng là hình tượng. Thế nhưng mà, ngươi chẳng phải là cao nhân ẩn sĩ sao? Không vì vật bên ngoài mà giận dữ, mặc cho người cười đùa mắng chửi, ta cứ bình chân như vại. Nhưng mà ta lại cảm giác được cảm xúc phẫn nộ mãnh liệt của ngươi."

Vương Siêu nhìn người trung niên nhìn như bất động thanh sắc ở trước mặt này, tiếp tục chậm rãi nói: "Xem ra cái sự không nổi giận của cao nhân ẩn sĩ, chẳng qua là nhằm vào người thường thôi, gặp phải người mạnh hơn, vẫn phải có cảm xúc."

"Ai cũng đều có vui mừng buồn giận, Phật Thích Ca cũng không phải ngoại lệ." Người trung niên buông tay đang nắm lấy đồ đệ Dư Phong của mình xuống, một tay xoa xoa trán của mình, đem tầng tầng bạch bố đang quấn quanh trán từng vòng từng vòng tháo xuống, sau đó hiển lộ ra đầu của chính mình.

Tóc ở trên đầu hắn hơi dài một chút, nhưng lại không rủ xuống, mà sau khi cởi bạch bố quấn quanh xuống, thẳng tắp như một cây cương châm hướng lên trời.

Giải thoát bạch bố bao quanh đỉnh đầu, người trung niên đứng thẳng lưng, cả người thoáng cái cao lên rất nhiều, khí chất trên người đột nhiên biến đổi! Vương Siêu nhất thời cũng cảm giác được một cỗ uy thế lạnh thấu xương cuồn cuộn đập vào mặt mà đến.

Nếu như nói hắn khi quấn bạch bố trên đầu, làm cho người ta cảm giác là một vị cao nhân ẩn sĩ, khổ hạnh tu luyện giả, thì như hắn hiện tại, tóc như kích, cầm trong tay Đại Thiết Tiên lại giống như một pho tượng đại Kim cang vương Bồ Tát.

"Người trẻ tuổi, ngươi rất cường đại, nhưng mà ngươi lại rất kiêu ngạo. Ta để cho ngươi nếm thử chút võ công chân chính mà ta đã ẩn cư khổ công suốt mười năm qua đi. Nhưng mà đối mặt với cường giả như ngươi, ta cũng muốn đem tính danh nói cho ngươi nghe một chút, ta đã từng lấy một danh tự Trung Quốc, để tính chu thiên là Chu, nhật nguyệt kết hợp là Minh (Nhật 日 + Nguyệt 月 = Minh 明), danh tự tiếng Trung của ta gọi là Chu Minh, ngươi có thể nhớ kỹ cái tên này.

Sau khi cao thủ tuyệt đỉnh tự xưng là Chu Minh nói xong, roi trong tay quét ngang ra ngoài, rồi lại thẳng tắp xuống dưới một lóng tay, động tác này của hắn, dù toàn thân không hề động, nhưng đột nhiên trong lúc đó bùn đất dưới chân hắn giống như đạn pháo nổ tung, bùn đất ở dưới chân vốn nhẵn như gương, cứng như sắt lúc này mãnh liệt quay cuồng, chấn động.

"Kim Cang Đảo Chùy? Đại Kim Cang Vương Tiên Pháp?"

Ngay khi Chu Minh quét roi, xuống dưới một lóng tay, bùn đất ở dưới chân điên cuồng bay loạn về phía trước, Vương Siêu cũng đã nhận thấy được, tất cả huyết dịch trên người hắn, giống như đập nước Tam Hiệp khi mở cửa đập, kịch liệt tràn xuống dưới thân về phía chân, rồi tới lòng bàn chân. Sau khi ngưng tụ thành hai quả cầu nhỏ, đột nhiên bàn chân chấn động, lại bắn trở về, lập tức tản ra toàn thân tới từng ngõ ngách.

Đồng thời, gân cốt của hắn mở rộng ra, khí huyết bành trướng cơ bắp, tất cả lỗ chân lông toàn thân trong nháy mắt nở ra, bốc ra hơi nước màu trắng giống như thoát ra từ nồi hơi đốt, nhiệt khí bức nhân.

Đó là tình huống dữ dằn phát lực khi máu toàn thân dâng lên tới cực điểm, sôi trào ra ngoài cơ thể.

Vận lực như vậy, sẽ tiêu hao thể lực vô cùng kịch liệt, nhưng sự cương mãnh hàng đầu là không thể nghi ngờ.

Vương Siêu liếc mắt một cái là nhìn ra, Chu Minh thi triển cái này chính là một bộ tiên thuật cổ xưa "Đại Kim Cang Vương Tiên Pháp", môn công phu này, ở trong bí tịch "Thiếu Lâm khán gia quyền" của Ba Lập Minh từng nhắc qua một chút.

Chiêu thứ nhất "Kim Cang Đảo Chùy" của thức Thái Cực Trường Quyền cổ xưa, cùng với "Đan Tiên" tiếp sau đó chính là thuộc loại tiên pháp thoát thai trong truyền thuyết này.

Chỉ có điều bộ tiên pháp này rất tiêu hao khí lực, người thi triển thường bị thoát lực mà chết. Ờ thời kỳ đầu, một vị cao thủ của Thiếu Lâm tự đại chiến với Hồng Cân quân, chính là dùng côn thi triển ra bộ tiên pháp này, sau khi đánh đuổi công kích của Hồng Cân quân thì lập tức thoát lực tử vong, sau này được tôn là "Khẩn Na La Vương".

Có thể tưởng tượng được, môn tiên pháp này tiêu hao nhiều thể lực đến mức nào.

Hiện tại người trung niên gọi là Chu Minh này thi triển ra đây, chính là muốn triệt để đánh Vương Siêu một chiêu mạnh mẽ, không để cho đối thủ có một chút cơ hội hoàn thủ.

Một vị cao thủ tuyệt đỉnh như Chu Minh đương nhiên cũng biết Vương Siêu lợi hại đến thế nào, nhưng hắn đang cầm roi sắt trong tay, có sự lợi hại của vũ khí, không e ngại gì đối thủ, cho dù là người như Vương Siêu, hắn cũng có mười phần tin tưởng liều mạng một phen. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Ầm ầm, ầm ầm!

Chu Minh một cước làm chấn động gân cốt, huyết mô toàn thân, sau đó chính là một roi phủ đầu, hướng Vương Siêu mạnh mẽ đánh tới.

Một roi này, không phải đánh ngang, cũng không phải đâm, mà là giống như đánh thẳng từ trên xuống dưới.

Hơn nữa lần phát uy này của Chu Minh, ước chừng còn hung mãnh gấp đôi so với vừa rồi, toàn thân dụng sức tới cực điểm, mồ hôi bốc hơi như sương mù, nhiệt khí bức nhân, một chiêu bạt tới, giống như thực sự hóa thân thành Đại Kim Cang Vương Bồ Tát, roi sắt trong tay phẫn nộ bỏ qua mọi chuẩn mực, đánh vào yêu ma trong nhân gian.

Vương Siêu đối mặt với một roi như vậy, tay cũng không động, mà là bước một bước về phía sau, thong dong tới mức chỉ như là tản bộ, né tránh được một thế roi hung mãnh.

Đảo Thải Liên Hoa!

Vương Siêu né tránh thế roi hung mãnh, giống như Phật trên hoa sen hành tẩu.

Một roi này của Chu Minh bay tới, bị Vương Siêu dùng một thức "Đảo Thải Liên Hoa" tránh được, nhưng vẫn không dừng tay. Hắn như là dán mắt vào thân thể của Vương Siêu, từ cổ họng bạo phát ra một tiếng rống to, chấn động tới mức khiến cho rừng cây xung quanh bị một trận lay động! Tiếng lá cây rào rào vang lên.

"Khẩn Na La!"

Trong tiếng rống của Chu Minh, như là phát âm của tiếng Phạn cổ xưa, rồi lại giống như là hô hoán danh tự của thần linh.

Một tiếng rống to hô hoán này, thân thể hắn dường như lại uy mãnh thêm vài phần, tiên thế càng nhanh hơn, tiên lực cũng càng thêm hung mãnh. Đánh cho không khí ban đầu như bị xé rách, sau đó luân phiên nổ mạnh, roi sắt ma xát với không khí, cũng kịch liệt nóng lên, cả bãi đều tanh mùi sắt bị đốt cháy, giống như ngay lập tức sẽ bùng cháy lên.

Roi sắt cực nóng mang theo tia sáng màu đen, đánh tới ngực của Vương Siêu.

Vương Siêu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ngón chân bấu chặt vào đất, hai tay vẫn bất động như cũ, chuyển thân sang bên trái, bày ra ba động tác, làm cho đòn đánh của roi lại thất bại!

Chuyển Thân Bãi Liên.

Đối mặt với hai chiêu roi sắt hung mãnh, Vương Siêu trước sau cũng không hề động thủ, chỉ là thân thể di động tùy ý.

"Khổng Tước Vương!"

Một roi này qua đi, Chu Minh lại rống to lên một tiếng, phát ra phát âm của tiếng Phạn cổ, thân thể lại tăng thêm một phần uy mãnh, cũng bành trướng ra thêm một phần.

Tình cảnh như vậy, thật giống như là đang hô hoán thần linh. Mỗi lần rống to hô hoán, thật giống như thần linh được kêu gọi nhập vào thân thể hắn vậy.

Nhưng Vương Siêu lại biết rõ, tại thời điểm hắn phát ra tiếng, hoàn toàn thúc dục tiềm lực, tất cả thể lực của chính hắn.

Theo sự trợ uy của phát âm, roi sắt của hắn thi triển, xoạt xoạt xoạt xoạt! Giống như một cái quạt khổng lồ đột nhiên mở rộng, tiên ảnh bạo phát, bài sơn đảo hải. Đột nhiên có chút tương tự với "Khổng Tước Khai Bình"của Âm Phù Thương.

Nhưng là Chu Minh lấy roi sắt thi triển "Khổng Tước Khai Bình", so với đại thương lại càng thêm cổ xưa uy mãnh.

Cùng lúc đó, lỗ chân lông toàn thân Chu Minh đều đỏ như máu, như được bôi lên một tầng chu sa, đỏ tới tiên diễm, đỏ tới dọa người! Nhìn qua cứ tưởng như là toàn bộ máu đều tràn đầy vào gân mạch dưới da, cho nên tạo nên lực lượng vô cùng lớn.

Tiên ảnh điên cuồng dữ dội tràn đầy bốn phương tám hướng, đem Vương Siêu bao phủ hoàn toàn ở bên trong, mỗi khi một đường tiên ảnh đập xuống, đều liên tiếp bắn ra những đốm lửa lấp lánh.

Cùng lúc đó, Dư Phong thậm chí còn không nhìn thấy người nào, không nghe được thanh âm của tiên phong.

Đây không là do roi không tạo ra thanh âm, mà là thanh âm của roi chấn bạo khiến cho lỗ tai như bị chấn điếc.

Đối mặt với tiên pháp hung mãnh như vậy, Vương Siêu sắc mặt vẫn như trước không có chút biến hóa, chỉ là hai tay đã động, nhẹ nhàng giương ra.

"A!"

"A!"

Hai tiếng thét dài bén nhọn bộc phát ra, cùng với đó là từ trong miệng phun ra hai dòng khí lưu bạch sắc dài như thanh kiếm, hung hăng đánh lên tiên ảnh giống như "Khổng tước xòe đuôi" kia.

Ầm ầm!

Những tia lửa rực rỡ cự đại từ trong tiên ảnh tung tóe ra, nhìn giống như bắn pháo hoa, đúc thép đang nóng chảy.

Đó là thổ khí Vương Siêu phát âm ra cùng với roi sắt kịch liệt va chạm ở cùng một chỗ tóe ra.

Nhưng dù sao roi sắt vẫn là roi sắt, dòng khí lưu cũng không thể so sánh được. Chỉ trong một cái vung tay, liền đánh nát lưỡng đạo khí lưu này, dư thế vẫn như trước không giảm đè ép tới.

"Kình lực đã tan một chút".

Tuy rằng tiên thế của Đại Thiết Tiên vẫn hung mãnh như trước, nhưng chỉ trong một sát na, Vương Siêu vẫn nhìn ra một điểm hơi chút suy nhược của kình lực. Đó là bởi vì va chạm với thanh âm thổ khí của chính mình.

Tới lần này, hắn đột nhiên ra tay.

Xuất thủ chính là "Phiên Thiên ấn", thủ chưởng chống ra, to lớn vô bỉ, đập ngang lên trên thân roi.

Bịch bịch bịch bịch bịch!

Tay của Vương Siêu, lại cứng rắn cứng rắn tiếp xúc một chỗ với roi sắt, liên tục va đập hơn mười chiêu.

Hợp rồi lại phân!

Sau khi tay và roi liên tục va chạm, tiên thế của Chu Minh phải thu lại!

"Quyền pháp của người này, thực sự là khủng bố."

Vào thời điểm Chu Minh thu roi lại, liền thấy trên thân roi sắt của mình có vài dấu ấn ký rõ ràng của bàn tay vân tay.

Đó là vừa mới rồi tay của Vương Siêu đánh lên thân roi mới xuất hiện ra.

Nếu không phải là Chu Minh dùng roi bạo liệt, toàn lực của Vương Siêu không hạ tới được mặt trên, chỉ sợ một cái đại tiên này cũng đã bị đập tan!

"Chỉ có thời điểm ta toàn lực chấn động roi, lúc ấy mới không dám đón đỡ, nếu hơi chút buông lỏng lơi là, tay của người này ngay lập tức sẽ đập lên."

Chu Minh trong lòng sáng như tuyết, quyền pháp gân cốt của Vương Siêu đều khủng bố vượt quá sức tưởng tượng của hắn, lại có thể lấy tay đón đỡ roi sắt, hắn cũng biết rằng, không phải cách dùng roi của hắn chưa đủ tinh diệu, nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ cái roi sắt này đã bị phá hỏng rồi.

Một tiếng thét dài!

Chu Minh sau khi ý niệm đó hiện lên trong đầu, không hề dừng lại, mà đột nhiên miệng lại bạo phát ra một vài âm tiết, vài âm tiết này, lanh lảnh thẳng tới trời cao, giống như là kim điêu cự đại ở trên trời phát ra tiếng kêu dài vang vọng.

Tiếng thét dài của hắn bùng nổ thẳng tới trời xanh, khiến sắt đá rạn nứt, hai khối cơ bắp sau lưng cao cao gồ lên. Xoạch một tiếng, đột nhiên căng ra làm rách cả y phục! Cứ như là hai cái cánh khổng lồ mới mọc lên vậy.

Hắn biến hóa hình tượng trong nháy mắt, tựa hồ như tức khắc biến thành một con chim đại bàng.

Tuyệt đỉnh thân pháp trong Đại Kim Cang tiên pháp, "Đại bàng Triển Sí"! So với "Bạch Hạc Lưỡng Sí" của Thái Cực quyền còn mãnh liệt hơn thập bội!

Chu Minh vận kình một cái, tốc độ tức khắc đại tăng, roi trong nháy mắt đánh ra chín roi. Chín roi này, mỗi roi đều mau lẹ tuyệt luân, biến pháp quỷ dị, đã thay đổi không còn khí thế hung mãnh như vừa rồi, mà lại giống như là cây kim khâu, đâm tới mi tâm, hai mắt, hai tai, hai bên ngực, hai bên eo chín bộ vị trên người Vương Siêu.

Những công kích liên tiếp này, làm cho Vương Siêu hơi hơi bước lui về phía sau vài bước.

Trong nháy mắt sau khi đâm xong, Chu Minh lại không tiếp tục công kích, mà lúc đó thân thể đột nhiên bất ngờ lui lại, thật sự giống như đại bàng giương cánh, bay một cái là đi được chín ngàn dặm!

Thân thể Chu Minh trượt lui về phía sau khoảng cách ước chừng năm mươi thước.

Điều không ngờ tới là, Chu Minh vừa mới lui, Vương Siêu cũng không thừa thế truy kích, hắn cũng hơi hơi lui về sau mấy bước, thẳng tới lúc một cái cây có rễ thô ráp to bằng đùi người ở sau lưng ngăn cản đường lui, hắn mới dừng bước.

Lưng của hắn dựa lên gốc cây này, một cánh tay quấn ra đằng sau, giống như một con đại mãng xà hoàn toàn quấn quanh cái gốc cây này.

Mà Chu Minh sau khi lui lại năm mươi thước, tiếng thét dài giống như đại bàng ngừng lại, đột nhiên lại bạo phát ra bốn chữ "Ba La Mật Đa".

Ý tứ của bốn chữ này chính là "Tới miền cực lạc".

Một roi này của hắn, là muốn đưa Vương Siêu tới miền cực lạc.

Bốn chữ này vừa bộc phát ra, trên làn da toàn thân vốn đỏ như máu của Chu Minh đột nhiên xuất ra từng giọt từng giọt huyết châu, toàn thân nhất thời đỏ như máu! Giống như bị người ta rót lên người một bầu máu tươi, khủng bố tới mức biến thành một huyết nhân.

Đây là biểu hiện của việc đem tất cả sinh mệnh lực bùng nổ tới cực hạn tối cao!

Vào thời điểm thủ lĩnh GOD đánh thắng Ba Lập Minh, trên lông mi cũng xuất ra một giọt huyết châu, có điều hắn là nhân vật đã đả phá hư không, chỉ có phóng khai ở vị trí lông mi. Mà Chu Minh lại chưa tới được cái trình độ đó, vào thời điểm sinh mệnh lực bùng nổ tới cực hạn, huyết dịch toàn thân đều từ trong lỗ chân lông ào ào chảy ra.

Nhưng điều không thể nghi ngờ đó là, lần phát kình này, mãnh liệt hung bạo tới một trình độ không thể tưởng tượng được.

Giậm chân, chấn động bàn chân.

Chu Minh lại ra một roi, như bạch hồng quán nhật kích đánh hướng tới Vương Siêu.

Một roi này, cơ hồ vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người đối với quyền pháp võ công, thân thể của Chu Minh bên trong không khí giống như là xuất ra những đạo tàn ảnh, rồi lại giống như không có, làm cho tầm mắt của người ta căn bản là không có biện pháp suy xét. Đồng thời, Đại Thiết tiên của hắn lại giống như đã hoàn toàn ẩn tàng đi, một cái bóng dáng của roi cũng không thấy được.

Toàn bộ sinh mệnh lực của một tuyệt đỉnh cao thủ bùng nổ, sẽ oanh liệt đến mức nào? Chính là tình huống trước mắt.

Sắc mặt Vương Siêu vẫn như trước bình tĩnh thập phần, không một chút dao động, chỉ có điều hoàn cảnh xung quanh hắn đã xảy ra biến hóa kịch liệt.

Bịch bịch bịch bịch bịch! Vào thời điểm Chu Minh lui thân, gốc đại thụ ở sau lưng Vương Siêu vỏ cây từng mảnh từng mảnh liên tục rạn nứt, bùn trên mặt đất từng mảng lớn bị lật lên, giống như là có một con đại long muốn chui từ dưới đất lên, chỉ trong nháy mắt, bùn đất, rễ cây thô to trồi lên mặt đất đều bị đánh bay lên trời! Toàn bộ một cây đại thụ có rễ to bằng đùi người đã bị người nhổ lên.

Không sai.

Tay của Vương Siêu như một con trăn lớn quấn lên cây đại thụ ở phía sau người, dùng sức xiết vào, lập tức khiến cho vỏ cây đại thụ bị xiết chặt, đồng thời, tay của hắn nhấc lên trên, mạnh mẽ rút một cây đại thụ từ trong bùn đất lên!

Một cây đại thụ bị nhổ mạnh lên, cảnh tượng đó rung động biết bao nhiêu.

Bộ rễ phát triển của đại thụ, toàn bộ giống như ma trảo rời khỏi mặt đất bay lượn.

Sau khi cây đại thụ rễ to bằng đùi người bị nhổ lên, hai tay Vương Siêu trong nháy mắt xoay tròn, ôm lấy đại thụ, mãnh liệt xoay một cái, cây đại thụ thô to vừa vặn chuyển tới hướng Chu Minh vừa quét vừa áp!

Song phương vừa động thủ, đều chỉ vì chuẩn bị cho một cái tiểu hội, lại phát xuất ra một kích tối cường.

Chu Minh kiêu ngạo nghĩ rằng một kích này, Vương Siêu lấy phần huyết nhục trên cơ thể căn bản là không thể ngăn cản, nhưng vào thời điểm đang mãnh liệt hướng tới, trước mắt tối sầm, mặt đất chấn động, bùn đất trồi lên từ dưới, một thân cây thật lớn vừa lúc quét ngang lại đây.

Đại thụ tuy rằng cồng kềnh, nhưng mà Vương Siêu quét ngang một cái, lại mau lẹ tuyệt luân, hơn nữa lại vừa vặn đập tới tiên thế của hắn.

Roạt roạt!

Tiên thế của hắn thoáng cái mạnh mẽ cắm vào trong thân cây.

Cánh tay hắn chấn động, lại kéo một cái, định dùng sức rút roi sắt từ trong thân cây ra, nhưng không hề trì hoãn, Vương Siêu xoay tròn cây đại thụ, mạnh mẽ phục chế.

Phịch!

Đại thụ cự đại rơi xuống, mạnh mẽ đập lên người hắn ngã xuống đất, đè lên khiến hắn nằm úp sấp xuống!

Răng rắc! Đại thụ thoáng cái đã đập lên người Chu Minh, tuy rằng đập cho hắn nằm úp sấp xuống, nhưng là cây đại thụ cũng bị gãy một chút.

Thân cây đại thụ này mặc dù thô ráp xù xì, nhưng cũng chỉ tương đương với một cây dừa, chất gỗ cũng không phải cứng rắn như thế, chỉ là bởi vì uy thế của Vương Siêu lúc xoay mãnh liệt phi thường. Nhưng mà thân thể Chu Minh cứng rắn, một cây gỗ to còn chưa đủ đập chết hắn.

Hống!

Chu Minh toàn thân là máu, sau khi hắn bị đại thụ đập lên người, toàn thân lập tức mãnh liệt quay cuồng, thoáng cái bật nhảy lên, giống như một con vượn lớn hoảng sợ, sau khi bật dậy, bắt lấy một nhánh cây đại thụ ở rừng cây bên cạnh, xoay người một cái, trèo lên cây, chạy trốn như bay.

Hắn đã bắt đầu sợ hãi, ngay cả đồ đệ cũng không thèm ngoảnh lại.

Vương Siêu tiện tay ra một quyền, đánh gãy một nhánh cây nhỏ cỡ cánh tay bên người, một chân đá lên, cứ như là mãnh liệt ném lao vậy.

Xoạt!

Thân cây thô cỡ cánh tay như nỏ tiễn xuyên mây, lóe lên bay tới, thẳng tới sau lưng Chu Minh.

Chu Minh đánh một roi ra sau, bốp, vừa vặn đập lên thân cây, khiến thân cây gãy làm hai đoạn. Nhưng là cú ném này của Vương Siêu dụng lực quá lớn, hắn cũng bị ảnh hưởng kịch liệt, hắn đánh gãy một cành cây, thân thể cũng mãnh liệt rơi xuống đất.

Vương Siêu mỉm cười, đột nhiên từng bước bước tới, thân thể đã tới dưới tàng cây.

Hây!

Chu Minh sau khi hạ xuống, lập tức đứng vững, liền thấy trước mặt có một cái bóng chợt lóe, biết Vương Siêu đã đuổi tới đây, lại đánh một roi ra đằng sau.

Vương Siêu lật bàn tay, lòng bàn tay hung hăng bắt được Đại Thiết tiên, một tay kia lật lên đánh một quyền về phía trước, vừa vặn đánh trúng lên thân roi.

Rắc, rắc, rắc!

Cả một cái Đại Thiết tiên tức khắc bị một quyền của Vương Siêu đánh gãy thành bốn đoạn.

Nỏ mạnh hết đà, thế không thể xuyên qua vải lụa. Chu Minh vừa mới tiêu hao quá nhiều thể lực, lại từ trên cây ngã xuống, cái uy của một roi, so ra không thể mãnh liệt như vừa rồi, Vương Siêu làm gì còn phải cố kỵ? Bắt một cái là được.

Roi sắt bị phế, khuỷu tay Chu Minh đột nhiên xoay ngang, hung hăng đánh về phía ngực của Vương Siêu.

Vương Siêu dựng thẳng nắm tay ở trước ngực, để chặn khuỷu tay của Chu Minh, rồi chuyển tay một thức "Hổ Ma Xoa Bột" nắm lấy cổ của gã cao thủ này, mạnh mẽ nhấc lên không trung.

"Ngươi, ngươi, ngươi..." Chu Minh giãy dụa kịch liệt, nhưng Vương Siêu bóp rất gắt gao, làm sao mà giãy dụa thoát được?

Sau khi Vương Siêu một tay nhấc Chu Minh lên, cũng không để ý hắn đang giãy dụa, thân thể đột nhiên quay lại, lại đi về hướng quảng trường.

Dư Phong thấy sư phó của mình cũng bị bắt, dù cho thần kinh hắn cứng cỏi, cũng sững sờ một chút, sau đó thay đổi trở nên bi phẫn dữ dội, đột nhiên thét một tiếng dài, mạnh mẽ nhảy lên cây, chuẩn bị đào tẩu.

Chỉ có điều tốc độ của hắn quá chậm, Vương Siêu chỉ chợt lóe, ngay lúc hắn nhảy lên không trung, cũng mạnh mẽ nắm lấy cổ của hắn, thoáng cái bắt xuống dưới.

"Ta chỉ muốn mời các ngươi làm khách, cũng không phải muốn giết các ngươi, các ngươi không hợp tác, còn phỉ báng ta, phải có một chút trừng phạt nho nhỏ. Theo ta đi!"

Vương Siêu xách cổ hai thầy trò này, mỗi tay một người, từng bước đi vào trong rừng cây.

Sau nửa giờ, Liễu Viên Phi, Mai Thiên Vận thấy Vương Siêu xách theo hai người đi ra rừng cây, kinh ngạc tới ngây dại.

Liễu Viên Phi rốt cục đã hiểu được, Vương Siêu vị lão đại hùng bá thiên hạ, vô địch đã lâu này cường đại tới mức nào.

Bình luận





Chi tiết truyện