-Em điên rồi à?
Từ Thành Luân dồn em gái
vào trong góc tường. Trên người Niệm Kiều vẫn là chiếc áo cưới màu trắng tinh khôi. Cô sẽ hạnh phúc. Vậy mà chỉ mới đây, chính tay cô đã hủy đi
hạnh phúc của mình. Chính cô…
Khi ông Nguyễn dắt tay Niệm Kiều bước vào lễ đường, đột ngột vang lên một
đoạn đối thoại thay cho bản nhạc chúc mừng. Là giọng của Trình Vân đang
nói chuyện cùng ai đó. Ý định rõ ràng “Tôi sẽ cho cô ta đau khổ cả đời
vì dám làm hại Nhất Vũ. Cô ta…”
Là Niệm Kiều.
Lễ đường ồ lên. Cha xứ cũng đứng yên tại chỗ, quên mất nghi lễ sắp diễn ra.
Niệm Kiều vén mạng che mặt của áo cưới, lạnh lùng:
-Tôi không đồng ý gả cho anh ta. Không…đồng…ý!
Từ Thành Luân không đến
dự một cách chính thức. Anh phải đội nón sụp xuống, nấp trong một góc
giáo đường, mong sẽ được chứng kiến cảnh em gái lộng lẫy mỉm cười hạnh
phúc. Ai ngờ…Niệm Kiều lại gọi tên anh:
-Người tôi yêu…chỉ có anh ấy…Anh Luân…Anh đâu rồi…Em xin lỗi…Em yêu anh…Anh Luân ơi!
Từ vị trí cô dâu bị hại, Niệm Kiều bỗng trở thành kẻ hai lòng. Trình Vân mắt đỏ ngầu, chụp lấy tay cô:
-Cô nói gì? Cô nói lại đi…Cô nói gì…
Lực tay của anh ta rất
mạnh. Từ Thành Luân hoảng hốt lao ra. Chậm hơn nữa, anh sợ gã đàn ông
đang điên tình ấy sẽ bóp chết em gái mình.
Vở kịch tiếp diễn trong
hỗn loạn. Từ Thành Luân vội vàng nắm tay Niệm Kiều chạy khỏi giáo đường. Chậm vài phút, anh sợ vai diễn cô dâu chạy trốn vì tình yêu chưa kịp
diễn thì Niệm Kiều đã bỏ xác ở đó rồi.
Giờ anh mới có thể
hỏi…Niệm Kiều rõ ràng cũng đã yêu Trình Vân, đã cảm động, đã hạnh phúc
vì được làm cô dâu của hắn. Sao lại đến nổi này…
-Anh hai!
Cô dâu nức nở. Bây giờ cô mới có thể khóc nấc lên.
Từ Thành Luân ôm lấy em gái, giọng dịu đi:
-Ngoan…Nói cho anh hai nghe, có chuyện gì? Tại sao?
…Tấm ảnh chụp và đoạn ghi âm. Từ Thành Luân giận run người. Trước đêm đám cưới, cô tiểu thư tên Hải Kỳ đã đến gặp Niệm Kiều.
Cô ta chụp được ảnh hai
anh em ôm nhau. Lại có đoạn đối thoại trước hôn lễ. Đề cập tới chuyện
cưỡng bức hoàn toàn là một màn kịch của hai người…. Niệm Kiều không sợ
Trình Vân biết chuyện. Cô chỉ lo lắng. Nếu đoạn ghi âm này công khai,
anh trai cô ở Từ gia sẽ gặp nguy hiểm đến dường nào.
Niệm Kiều chọn anh trai.
Cô làm theo yêu cầu của Hải Kỳ. Cô ta sắp xếp luôn cả đoạn băng thu lại
đối thoại của Trình Vân và Trần Kiến Bình về ý định trả thù Niệm Kiều
cho Nhất Vũ…Bất chấp hạnh phúc, bất chấp tương lai của chính mình.
-Em có biết, làm mất mặt Trình gia trước mặt bao nhiêu người như thế, hậu quả sẽ là gì không? Em và Trình Vân…
-Em biết….Em biết- Niệm Kiều cắn môi- Nhưng em không có cách nào khác. Em sợ…anh hai….Anh hai ơi…Em…
-Em là đồ ngốc nghếch
nhất mà anh từng thấy- Từ Thành Luân chợt hét lên- Em có một đêm, sao
không bàn bạc với anh. Em tự ý quyết định. Em cho đó là hy sinh cho anh
à? Em cho đó là điều mình phải làm vì anh hai hả? Con ngốc này…
-Anh hai…
-Em có biết…Hiện giờ em
đã chọc giận không chỉ Trình Vân mà còn cả Trình gia. Họ hận anh, nhắm
vào Từ thị, tiếp tục phá hoại là điều tốt. Nhưng em làm tổn thương từ
đứa con nhỏ tới đứa con lớn…Em nghĩ Trình gia sẽ để một con bé ngốc
nghếch như em yên ổn hay sao?
Niệm Kiều khựng lại. Lần đầu cô thấy anh trai nổi giận. Đôi mắt Từ Thành Luân thật lạnh lùng:
-Trước đây, anh chỉ có
một Từ thị, một ông Từ để đối phó. Nay em kéo thêm cho anh một Trình
Vân, một Trình thị hùng mạnh. Em xem anh trai của em là siêu nhân phải
không Tiểu Kiều? Em nghĩ anh tài giỏi lắm sao?
Niệm Kiều hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó. Cô chỉ không muốn anh trai gặp chuyện. Dù rất đau
lòng. Ánh mắt Trình Vân nhìn cô đầy phẫn hận. Đau khổ….Rất đau…
-Em luôn là một con bé
ngốc nghếch Tiểu Kiều ạ. Anh đã tưởng, em lấy Trình Vân, từ nay sẽ bớt
đi một nỗi lo cho anh. Anh sẽ toàn tâm toàn ý đối phó với ông ta. Đằng
này em tạo ra một rắc rối còn lớn hơn nữa. Anh không nỡ để em gặp
chuyện. Anh hai còn phải coi chừng cả em nữa. Lúc đó chỉ cần một sơ suất nhỏ, mọi cố gắng đều là công cốc. Anh hai sẽ chết một cách thê thảm
nhất. Em hiểu không em gái ngốc?
-Anh hai…
Niệm Kiều run rẩy. Chỉ là một con nhóc 23 tuổi. Thành Luân thở dài, kéo cô vào lòng:
-Từ nay ngoan ngoãn nhìn anh hai làm việc. Có chuyện gì phải nói với anh hai. Không được giấu anh hai có hiểu không?
Nhưng anh hai sẽ giấu em
nhiều chuyện. Từ Thành Luân vẫn vuốt nhẹ tóc em gái. Người đáng sợ nhất
không phải là kẻ mưu toan thâm hiểm mà là những kẻ liều mạng. Trình Vân
là dạng người không tính toán sâu độc. Cách hắn ra tay luôn trực tiếp.
Từ Thành Luân sợ…Anh chưa kịp đưa ra cách đối phó đã bị kẻ “nghĩ gì làm
đó” như hắn cho xuống mộ mất rồi.
Ngoài ra còn có một mối
đe dọa nữa. Cuốn băng ghi âm có nhắc tới chuyện hai anh em lại ở trong
tay một đứa con gái ngu ngốc còn hơn em gái của anh nữa. Ngu ngốc cộng
thêm tình yêu mù quáng càng nguy hiểm. Đành phải ra tay từ cô ta trước
vậy. Hải Kỳ…
Em gái anh hoàn toàn không biết. Từ Thành Luân hiền lành nho nhã, thực ra là một kẻ tàn nhẫn nhất trong những kẻ nhẫn tâm….
Bình luận
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1