chương 13/ 97

Trong căn phòng dành cho hai người, Thiệu Tường Phong ngồi trên giường đọc báo, chỉ khẽ ngẩng lên khi Lạc Ân bước vào:

-Ngủ rồi à?

-Tiểu Hằng đóng cửa, gọi thì nói là để cho con ngủ.

Tuy nhiên, Lạc Ân không buồn vì thái độ vẫn còn đầy vẻ đề phòng ấy. Ở chung một thời gian ngắn nhưng cô nhận thấy, Thiên Hằng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Chỉ cần lý giải phù hợp, có tình có lý, nhất định cậu bé sẽ không bài xích. Hơn nữa, từ nhỏ Thiên Hằng đã được đối xử như một “thiên tài” nhỏ, có rất nhiều chuyện bên ngoài cậu bé không hề biết. Để cho Thiên Hằng từ từ tiếp xúc với cuộc sống này, Lạc Ân có lòng tin sẽ làm cho cậu bé lạnh lùng, cô độc kia buông dần chiếc mặt nạ, dần sống một cuộc sống bình thường.

-Em có vẻ rất vui thì phải.

-Vâng…

Thì ra trong suy nghĩ của Lạc Ân, Thiên Hằng lại quan trọng tới vậy. Nhận ra “tín hiệu khả quan” từ cậu bé, mọi nỗi buồn phiền trong lòng cô như tan biến. Kể cả chuyện của Thái Tân.

Thái Tân.

Suy nghĩ của Lạc Ân lại bị cắt đứt. Tường Phong đã kéo cô vào lòng, bàn tay chậm rãi luồn vào bên trong, vuốt ve da thịt Lạc Ân.

-Em nói tối nay không phải là thời kỳ an toàn của em.

-Vâng…

-Vậy chúng ta làm đi….

Đèn vẫn sáng. Lạc Ân vẫn không quen khi từng chi tiết trên cơ thể đàn ông hiện ra rành mạch dưới mắt cô.

-Tắt đèn đi mà -Lạc Ân thều thào lúc Tường Phong xoay người đè cô dưới thân, thúc mạnh- Tôi…

Bóng đêm trùm lên căn phòng nhỏ. Chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng va chạm của hai thân thể. Trước mặt Lạc Ân là gương mặt thanh tú của Thiên Hằng…Ánh mắt cậu bé nhìn cô như đang trách móc. Tại sao lại phải sinh một đứa trẻ khác bất hạnh như cậu chứ? Tại sao?

Sẽ không bất hạnh…Sẽ không như con đã sống những ngày tháng trước đây…Mẹ hứa…Hứa mà….

Mẹ hứa với con mà.

Từng chữ, từng chữ trong câu nói của Lạc Ân cứ lập đi lập lại trong đầu Thiên Hằng. Hôm nay người phụ nữ được gọi là “mẹ” ấy đã nói với Thiên Hằng là sẽ không bỏ rơi cậu cô đơn một mình, không bao giờ để Thiên Hằng phải sống như thời gian qua nữa. Thật sao? Có nên tin là thật không?

Thiên Hằng bất giác sờ tay lên má…Đôi má vẫn còn mềm mịn. Sự mềm mại này là từ da thịt trẻ con.

Mình là một đứa trẻ…Một đứa trẻ mà.

Tại sao mình lại là một đứa bé chứ? Con nít không phải sẽ được tươi cười vui vẻ. Con nít không phải là luôn vô tư lự. Con nít phải luôn được yêu thương…

Sao chỉ có mình? Mình có điểm gì như một đứa bé nhỉ? Có gì…?

Không…

Chỉ có sự lạnh lùng và cay nghiệt. Chỉ có ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Trong gương là một Thiệu Thiên Hằng 8 tuổi nhưng đôi mắt, không phải là tia nhìn ngây thơ trong trẻo. Trong mắt chỉ tồn tại cảm giác xa cách, trong mắt Thiên Hằng chỉ là nghi ngờ, oán hận. Đầu óc luôn nghĩ tới những câu độc địa, rồi đến một lúc nào không nhớ chúng tự động tuôn ra từ đầu lưỡi, như một thứ bản năng…

Thiệu Thiên Hằng…

Bên căn phòng sát vách, Tường Phong đã kết thúc lần thứ nhất. Đầu Lạc Ân hơi ngả ra sau, chân mở rộng hơn một chút để luồng tinh dịch trắng đục chảy tràn, xâm nhập sâu thêm vào tử cung mình.

-Em mệt không? Nghỉ một chút đi.

Tường Phong vẫn không rút khỏi người cô, chỉ hơi dịch người ra, giảm đi sức nặng trên người Lạc Ân…Cô bỗng ôm lấy thắt lưng anh, đôi mắt trong trẻo rất giống Thiên Hằng nhìn thẳng, không chớp mắt vào mặt Tường Phong:

-Tôi….tôi sợ lắm…

-Sợ gì?

-Chúng ta có thể tạo ra một đứa trẻ khỏe mạnh không? Tôi…tôi sẽ không bỏ rơi con nữa. Dù kết quả thế nào thì tôi….tôi, Thiên Hằng và đứa nhỏ sẽ không rời nhau nữa. Nhưng ba mẹ anh lại…Tôi sợ…

-Không cần sợ- Tường Phong bất ngờ thúc vào một cú mạnh, sau đó lại chồm lên người Lạc Ân, để mồ hôi trên người chảy xuống thân thể bé nhỏ của cô -Chỉ cần em sinh con, mọi chuyện tôi sẽ giải quyết. Lần này, em không cần xa Tiểu Hằng và đứa con sau của chúng ta đâu.

Lạc Ân nửa tin nửa ngờ, nhìn anh ta chăm chú. Nhưng Tường Phong đã lật người cô lại, áp sát, nhanh chóng tiến vào từ phía sau:

-A!

Lạc Ân không kiềm được, khẽ rên lên. Tư thế khó chịu này khiến cô đau đớn không ít…Mãi tới khi quen dần thì anh đã chìm sâu vào trong thân thể, tay xoa nắn ngực cô nhồn nhột.Ở nơi tiếp xúc của hai thân thể, tiểu huynh đệ của anh như được tưới thêm một dòng nước ấm càng xoắn chặt, quấn quýt, phun trào vào người Lạc Ân nhiều tinh hoa mạnh mẽ hơn.

Ngày mai sẽ có mặt trời lên từ sau chân trời cao rộng. Ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay. Nhất định sẽ tốt hơn.

Lần đầu tiên trong lòng Tường Phong xuất hiện một cái gì đó như là kỳ vọng….Anh ôm lấy Lạc Ân thân thể đã rã rời đi vào giấc ngủ. Đâu đó là một giấc mơ ngây thơ thời thơ ấu. Thiệu Tường Phong sẽ tự tay thiết kế, làm nên một ngôi nhà hạnh phúc cho cả gia đình nhỏ thuộc về anh.

* 15 com, 40 like

Bộ Ma cũng có tình và những truyện ít com đều sẽ tạm ngưng.

Bình luận





Chi tiết truyện