chương 28/ 97

-Anh ơi…Anh! Mấy đứa bé sáng sớm đã gọi inh ỏi ngoài cửa. Thiên Hằng mang giày đép, bước ra ngoài:

-Chuyện gì vậy mấy em?

-Đi bắt ốc buổi sáng không anh? -Cô bé con nhà chủ cười tươi tắn- Gần đây thôi.

Trong mắt chúng, cái anh đến từ thành phố này rất tốt. Anh chịu dạy cho bọn nó học. Anh biết rất nhiều chuyện. Nhưng anh cũng rất ngộ. Anh không biết con ốc là gì. Thấy sứa biển tấp vào bờ, anh ngây người mà ngó. Anh không chịu tắm biển.Anh…

-Anh…

-Đi đi anh -Đứa bé trai chơi chung hôm trước kéo tay Thiên Hằng- Bắt ốc vui lắm. Đi anh…

Khi Lạc Ân thức dậy, cô chỉ còn một mình trong căn phòng trọ thì phải. Thiên Hằng không thấy. Thiệu Tường Phong cũng chẳng ở cạnh bên.

Song Lạc Ân lại không cảm thấy lạc lõng hay lo lắng. Cô linh cảm…Hai người họ đang ở gần, rất gần mình.

-Mẹ…

Cánh cửa phòng bật mở. Thiên Hằng chạy vụt vào:

-Mẹ. Tặng mẹ.

Là một vòng bằng vỏ ốc. Lạc Ân xuýt xoa khi nhìn thấy mấy đường vân ốc lấp lánh dưới ánh mặt trời:

-Đẹp quá!

-Con nhặt chung với mấy em. Mẹ đeo vào tay đi!

Đây là lần đầu tiên Thiên Hằng tặng quà cho mẹ. Cũng có thể là món quà cuối cùng.

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ như ánh ban mai của Lạc Ân, cử chỉ thận trọng nâng niu món quà nhỏ, Thiên Hằng bỗng hiểu ra một điều đơn giản. Hạnh phúc…Đôi khi rất gần và cũng đơn giản làm sao.

-Con mang về nhiều vỏ ốc lắm. Mẹ con mình cùng làm quà cho ba nhé, được không mẹ?

…Thiệu Tường Phong ra ngoài khoảng hai tiếng. Đến khi về trên tay anh là một ít hải sản tươi. Hai mẹ con Lạc Ân đang ngồi dưới sàn, chăm chú đục, xỏ. Thiên Hằng đang cười rất tươi mỗi lần đưa thành phẩm lên hỏi ý mẹ mình. Thấy Tường Phong bước vào, Thiên Hằng ngồi thẳng người, cười thật tươi:

-Ba.

-Anh…

Những nụcười đó…Thiệu Tường Phong có cảm giác không thật…. Hai con người trước mặt rồi sẽ từ từ rời bỏ anh sao?

-Hiến tủy tốt nhất là một đứa bé, giới tính là nam càng tốt. Con trai tôi năm nay gần 8 tuổi rồi.

-Anh yên tâm -Hạ Lâm nhếch môi -Tôi có khá nhiều nguồn hàng. Có trẻ con đến từ khu Đông Nam Á nữa. Nhưng trước hết để hỏi thăm bọn trẻ ở biên giới đã. Cho tủy xong, vẫn có thể bán lại được cho các hộ nông thôn cần con trai. Một vốn đến mấy lời.

Hạ Lâm không trực tiếp buôn bán trẻ con nhưng hắn có nhiều mối liên hệ. Thiệu Tường Phong không quan tâm đến.Anh chỉ cần biết. Ngay từ lúc này, cuộc truy lùng đứa trẻ thích hợp ghép tủy choThiên Hằng đã bắt đầu rồi.

-Tiểu Hằng.

-Dạ?

-Không…- Tường Phong cười nhẹ- Tiểu Hằng cười như thế này rất đẹp. Cứ vui vẻ như thế. Không cần nghĩ nhiều quá, biết không?

-Con biết -Thiên Hằng mỉm cười đáp lại, đeo vòng tay vào cổ tay Thiệu Tường Phong:

-Vừa rồi. Con ra ngoài lấy thêm ốc làm thêm một cái cho con.

Cậu bé chạy ra ngoài. Dáng cao gầy, mảnh khảnh. Theo sau vài cái bóng nhỏ nhắn khác. Tiếng gọi, tiếng cười con trẻ vang lên.

Thiệu Thiên Hằng đang cố đóng cho tròn vai một đứa bé hạnh phúc. Để cho ai không phải đau lòng…

Lọ thuốc phía dưới gối con trai, Thiệu Tường Phong không phải không biết. Anh đã tráo vào trong những viên vitamin bồi bổ sức khỏe. Nhưng không thể thay đổi một sự thật. Thiên Hằng có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Khi xưa anh từng nghĩ…Cái chết, đôi khi lại là giải thoát cho Thiên Hằng. Con trai không phải như mình, sống cuộc đời như một con robot. Tường Phong khi còn nhỏ đã từng muốn chết. Khi bệnh không hề uống thuốc, nằm bẹp trên giường, mong Thần Chết có thể mau đến kéo mình đi.

Nhưng, giữa hai cha con lại có một người phụ nữ. Lạc Ân. Cô đem đến một ánh dương quang ấm áp. Thiên Hằng và anh đều cảm thấy hạnh phúc, đều ước mong những giây phút ba người bên nhau kéo dài mãi mãi. Tiếc là…

-Anh…anh sao vậy?

Lạc Ân có chút dự cảm không lành. Tường Phong rất ít đờ người như vậy. Từ đêm qua đến nay đã mấy lần rồi.

-Không sao….-Tường Phong nựng nhẹ má cô -Đêm qua chắc là anh tắm hơi trễ nên mệt chút. Không sao đâu em…

-Anh….

Cô còn định nói gì thêm thì bỗng nhiên giật mình bật dậy. Tường Phong cũng thế. Phía ngoài là tiếng mấy đứa trẻ đang hét thất thanh:

-Anh ơi…Anh sao vậy? Anh sao vậy, anh ơi!

Dấu hiệu phát bệnh của Thiên Hằng thường gặp nhất là ngất xỉu. Lần này kèm theo là chảy máu mũi. Nhưng chảy mà không ngưng.

Thiên Hằng lập tức được đưa vào bệnh viện. Bác sĩ Trương theo dõi bệnh mấy năm nay của cậu bé cũng vội vàng đến đó ngay.

Cửa phòng cấp cứu để đèn sáng rực. Bên ngoài Lạc Ân và Thiệu Tường Phong lo lắng không yên.

Tin nhắn trong máy Thiệu Tường Phong vừa tới: “Tạm thời chưa có hàng thích hợp.”

Người của Thiệu Tường Phong cũng vừa báo lại. Hạ Lâm có hai khách hàng từ đại lục sang. Đó là hai người cần ghép thận. Hàng của Hạ Lâm cũng đã cập cảng Hong Kong.

Cảnh sát chờ sẵn chứ không phải là Thiệu Tường Phong.

Hạ Lâm quát lên trong điện thoại: “Mẹ kiếp. Anh đùa à?”

Thiệu Tường Phong lạnh lùng:” Một khi chưa tìm được hàng cho con trai tôi, tôi sẽ không hợp tác với anh.”

Đằng sau Thiệu Tường Phong cũng không phải là màu trắng. Thiệu thị làm việc bao năm trên thương trường. Xã hội đen cũng không xa lạ. Ai cũng biết, đại ca Lâm nắm một nửa địa bàn Hong Kong này là anh em vào sinh ra tử một thời của ông Thiệu -ba của Tường Phong.

-Anh giỏi lắm!…Thiệu Tường Phong, anh giỏi lắm.

-Tôi không làm chuyện lỗ vốn- Thiệu Tường Phong dứt khoát -Tôi chỉ cần một người có tủy thích hợp. Có nó, tôi mới bảo lãnh cho lô hàng của anh vào Hong Kong. Làm phiền anh.

Hạ Lâm vốn đinh ninh Thiệu Tường Phong đã sẵn sàng hợp tác. Nhất định gã đã hẹn rất nhiều khách, nguồn hàng cũng được huy động tích cực. Bản thân Thiệu thị chưa nhúng chàm vào việc buôn người, nếu trở mặt cũng không cần sợ Hạ Lâm uy hiếp. Trái lại, Thiệu Tường Phong có thể lợi dụng tình thế “một chân trèo lên lưng cọp” của hắn nhằm thúc giục Hạ Lâm tìm “hàng” anh cần nhanh hơn. Con cáo già trong lĩnh vực buôn người ấy có lẽ càng nóng ruột hơn Thiệu Tường Phong nữa. Tiểu Hằng sẽ có nguồn tủy thích hợp. Sẽ nhanh thôi!

Một lần hợp tác và chỉ là một lần duy nhất. Bán cả linh hồn quỷ dữ, đạp lên sinh mạng người khác, vì con, vì Lạc Ân, bây giờ Tường Phong sẽ làm bất cứ chuyện gì.

Đang lúc ấy.cửa phòng cấp cứu mở ra, băng ca cũng được đẩy ra ngoài.

-Bác sĩ…Con tôi..

-Bà Thiệu -Bác sĩ Trương tháo khẩu trang, mệt mỏi -Tình huống của Thiên Hằng xấu hơn chúng ta tưởng. Chỉ sợ lúc này…

-Thế nào bác sĩ? Sợ thế nào?

-Sợ là nếu bà có thai bây giờ cũng khó mà cứu Thiên Hằng kịp- Bác sĩ Trương thở dài- Thời gian 9 tháng, Thiên Hằng không đợi nổi đâu.

Tay Lạc Ân run lên từng chập. Nước mắt vô thức rơi, không thể kiềm lòng.

-Chỉ có ghép tủy phải không bác sĩ? -Tường Phong tỉnh táo nhanh hơn, hỏi nhanh -Ghép tủy thích hợp sẽ cứu được Thiên Hằng?

-Ghét tủy như thế nào vậy bác sĩ? -Như người chết đuối vớ được phao, Lạc Ân nhổm người dậy -Tôi…tôi có thể xét nghiệm tủy, tôi có thể làm…làm gì cũng được. Chỉ cần cứu được Thiên Hằng.

-Em bình tĩnh đi Ân Ân- Tường Phong ôm lấy cô, dỗ dành- Trước đây, tủy của em cũng từng được mang đi xét nghiệm. Nhưng cả nhà chúng ta, từ ba mẹ anh đến chúng ta đều không ai hợp để ghép cho Thiên Hằng cả.

-Còn nhà của em – Lạc Ân níu lấy áo Tường Phong- Nhà em cũng là ruột thịt của Thiên Hằng. Có thể…

-Ba mẹ anh cách nào cũng đã thử -Tường Phong nhìn về phía bác sĩ Trương -Họ đã âm thầm làm nhiều chuyện. Nhưng tủy của những người thân thuộc, đều không ai hợp với Thiên Hằng.

Lạc Ân đứng sững tại chỗ. Thiên Hằng không còn nhiều thời gian nữa. Cô chỉ mới gần gũi con chưa được bao lâu. Hai mẹ con còn bao nhiêu điều muốn nói. Tại sao? Tại sao lại phải bắt Thiên Hằng xa rời vòng tay mẹ. Thiên Hằng của cô. Con trai bé bỏng của cô!

Tường Phong đỡ lấy tấm lưng mảnh khảnh, kéo cô vào lòng. Lạc Ân bây giờ như một cây liễu rủ, có thể đổ ập bất cứ lúc nào:

-Tiểu Hằng…Còn có thể duy trì bao lâu?

Đó là câu hỏi Lạc Ân sợ nhất. Nhưng không thể không hỏi. Tường Phong cần biết, anh còn bao nhiêu thời gian.

-Chúng tôi sẽ dùng tất cả phương tiện điều trị, tập trung chữa cho Tiểu Hằng. Có thể kéo dài được khoảng nửa năm. Nhưng Thiên Hằng sẽ vô cùng đau đớn. Chỉ sợ là…

Nửa năm. Chỉ có nửa năm ngắn ngủi. Lạc Ân sờ lên bụng. Đứa con dù có đến lúc này cũng không thể nào cứu nổi anh con. Thiên Hằng của cô…Tại sao Lạc Ân không biết sớm hơn một chút. Tại sao trong hai năm dài Thiên Hằng bị bệnh, cô lại có thể ở bên ngoài, để con gánh chịu một mình. Tại sao?

-Bà Thiệu…Bà…

-Ân Ân…

Lạc Ân thấy phía trước càng lúc càng mờ mịt. Cô bỗng muốn như Thiên Hằng ngày nào vậy. Ngủ một giấc, để khi tỉnh lại có thể nắm tay Thiên Hằng đi về một nơi không có buồn lo.

Bình luận





Chi tiết truyện