Ấn tượng đầu tiên của Từ
Thành Luân khi nhìn thấy Niệm Kiều là…cô rất đẹp. Tiểu bảo bối của anh
rất đẹp. Cô rất giống người phụ nữ được in hình trong mặt dây chuyền mà
Từ Thành Luân luôn mang theo từ lúc rời khỏi viện mồ côi.
Khi đó, anh khoảng 7-8 tuổi. Cô bé con đó cũng bằng ngày bằng tháng. Thế
nhưng lại khóc không ngừng. Đôi tay nhỏ xíu cứ nắm lấy tay anh:
-Anh hai…Anh hai ơi, đừng đi mà…
Người ta nói, anh em luôn có mối liên hệ đặc biệt, nhất là anh em sinh đôi. Từ Thành Luân tên
thật là Phan Hạo Nhiên, em gái anh tên là Phan Niệm Kiều. Ba mẹ chẳng
may qua đời trong một tai nạn giao thông thảm khốc, mái gia đình đang
đầm ấm bỗng chốc tan nát. Ba mẹ không giàu có nhưng vẫn có của ăn của
để, nhưng sau khi họ mất, tài sản lần lượt theo những người họ hàng thân thuộc. Hai đứa trẻ ngơ ngác giữa dòng đời không người bảo bọc, bị mang
vào viện mồ côi. Trở thành trẻ mồ côi.
Từ Thành Luân đã gỡ những ngón tay nhỏ nhắn khỏi tay mình, dịu dàng vuốt tóc em gái:
-Nhóc con, anh hai đi rồi. Nhưng anh hai sẽ trở lại tìm em….Nhất định mà…
Thứ duy nhất ba mẹ để lại là hai sợi dây chuyền. Một có in hình của mẹ, một của ba.
Niệm Kiều giữ sợi dây
chuyền của ba. Từ Thành Luân giữ sợi dây của mẹ. Anh được nhà họ Từ nhận làm con nuôi. Niệm Kiều lại trở thành con nuôi của nhà họ Nguyễn. Ba mẹ nuôi của Niệm Kiều may mắn thay là người hiền lành, nhân hậu. Mẹ
Nguyễn không sinh con được, vừa nhìn thấy Niệm Kiều đã yêu thích. Ba
Nguyễn cũng vậy. Dù không giàu có nhưng Niệm Kiều đã sống rất vui vẻ.
Tới năm cô học cao trung thì Từ Thành Luân tìm đến. Hai anh em gặp lại
nhau.
Mừng mừng tủi tủi. Tuy
nhiên hai người lại không thể công khai quan hệ. Từ Thành Luân dưới mắt
mọi người là cậu hai của nhà họ Từ. Chỉ có anh biết, đằng sau danh nghĩa đó điều gì đang chờ đợi mình. Con trai trưởng nhà họ Từ ăn chơi rất
giỏi nhưng hoàn toàn không làm được việc. Từ Thành Luân khi ở cô nhi
viện đã học rất giỏi, sau khi làm con nuôi nhà họ Từ đã dần trở thành kẻ kế thừa mọi thủ đoạn làm ăn trong hắc đạo của công ty. Tuy nhiên, anh
cũng biết, mình dù có tài giỏi thế nào rồi cũng chỉ là nhân vật thay
thế…Đứa con ruột dù bao lần làm ba giận dữ vẫn là con ruột của ông.
Song, Từ gia cũng là gia
đình giàu có. Từ Thành Luân vẫn muốn dựa vào họ. Anh có nhiều thứ cần
phải lo. Cô em gái Nguyễn Niệm Kiều xinh đẹp như hoa nở. Anh muốn che
chở, muốn bù đắp, muốn làm mọi thứ cho em gái. Muốn làm được điều đó,
nhất định không thể trắng tay.
Công việc ở công trình
cuốn Từ Thành Luân vào vòng xoáy bận rộn, không có thời gian về Thượng
Hải. Mỗi lần gọi điện, cô em nhỏ vẫn chỉ tươi cười nói với anh nhiều
thứ. Không có dấu hiệu bất thường.
Cho đến một đêm, Từ Thành Luân chuẩn bị đi ngủ. Cửa phòng bỗng nhiên có người gõ. Khi anh mở cửa, vóc dáng nhỏ nhắn của Niệm Kiều xiêu vẹo, ngã vào lòng anh.
-Anh hai…
Cô bật khóc. Khóc tức tưởi…Ngoài ngày gặp lại anh trai năm 16 tuổi, chưa bao giờ Niệm Kiều khóc nhiều đến thế này.
-Tiểu Kiều, sao lại khóc? Sao vậy em?
Thành Luân đau lòng lau nước mắt cho em gái. Tiểu bảo bối của anh…Điều tốt đẹp nhất đời còn sót lại của anh.
Cô đã bị lừa gạt. Ba
tháng nay, con tim thiếu nữ thơ ngây của cô đã bị người ta đùa cợt, lừa
gạt không thương tiếc. Anh…Thì ra Trình Vân là anh trai của Trình Nhất
Vũ. Anh em giống nhau như tạc. Trình Nhất Vũ cũng từng muốn đùa cợt Niệm Kiều, chinh phục cô cho thỏa sự cao ngạo. Anh ta xem Niệm Kiều là mục
đích trêu đùa thì được, cô chỉ là trả lại cho anh ta một chút, cho Nhất
Vũ nếm mùi đau khổ khi bị người lừa gạt tình cảm. Cô đã làm gì sai? Anh
ta tổn thương. Anh ta đau khổ. Vậy cô khi phát hiện ra mình chỉ là một
mục tiêu đùa bỡn, là phần thưởng cho một trò cá cược không thấy bẽ bàng, không thấy đau khổ hay sao?
Trình Nhất Vũ đau khổ lái xe gây tai nạn,tàn phế cả đời. Cô có trách nhiệm gì trong chuyện ấy?
Niệm Kiều có bảo anh ta làm vậy, có đẩy anh ta ra đường khi Nhất Vũ đang say rượu hay không?
Tại sao mọi lỗi lầm đều
trút lên đầu cô chứ? Niệm Kiều căm ghét con người đó. Ở đâu cái thứ
trách nhiệm phải tới thăm anh ta nói vài lời an ủi? Đạo lý nào?
Nguyễn Niệm Kiều, trong mối quan hệ với Trình Nhất Vũ, cô không nợ gì anh ta cả. Niệm Kiều không sai.
Nhưng lại có kẻ muốn trả thù cô. Đó là Trình Vân. Anh trai của Trình Nhất Vũ.
Thì ra, cái nắm tay dắt
Niệm Kiều đi trong chiều mưa nặng hạt. Thì ra sự lo lắng vô vàn khi cô
bị bệnh…. Thì ra bởi vì Niệm Kiều thích ngắm sao, đã có người đặt hàng
những bóng đèn huỳnh quang từ nước ngoài, tỉ mẩn gắn lên trần nhà làm
sao cho cô ngắm…Thì ra nụ hôn nhẹ lên má ngày đó….Thì ra….tất cả đều nằm trong kế hoạch. Thì ra, anh ta chỉ muốn trả thù. Anh ta chỉ muốn Niệm
Kiều trả giá cho lỗi lầm mà cô không hề sai phạm. Anh ta…
Không như khi phát hiện
ra ý đồ của Nhất Vũ, lần này Niệm Kiều thực sự đau đớn lắm. Cô thờ thẫn. Cô hận. Cô hận chính mình đã quá mềm lòng.
-Tiểu Kiều…
Từ Thành Luân vuốt tóc em gái. Tiểu Kiều chắc chắn dành cho người đó không ít tình cảm. Dường như đây là lần đầu tiên con bé biết yêu thương.
Khóc cả buổi tối. Niệm Kiều ngẩng mặt lên. Đôi môi mọng thoáng mỉm cười.
-Anh Luân…
-Ngốc. Ở đây không có ai khác. Cứ gọi là anh hai…
-Anh hai…
Chỉ có anh hai là tốt nhất. Anh hai luôn cho Niệm Kiều một bờ vai vững chãi để dựa vào.
-Anh hai….Nếu đã muốn đùa với em như vậy, em cũng sẽ cho anh ta biết, cuối cùng ai sẽ là người
đau đớn hơn ai. Anh hai cho phép em nhé, em không muốn để người ta khinh dễ nữa. Em cũng muốn đùa cợt lại với người đã muốn “chơi” em. Có được
không anh?
Từ Thành Luân chỉ thoáng thở dài.
Niệm Kiều của anh đích
thực là một con bé yếu đuối. Nhưng con bé là nước. Nước có thể vô cùng
mạnh mẽ. Một khi giận dữ, nó sẽ nhấn chìm tất cả xuống dưới hố sâu.
Cũng như bao người anh
trai khác, Thành Luân muốn em gái mình sống một cuộc sống bình dị. Nhưng “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”. Anh biết, Trình Vân là một kẻ như
thế nào. Đã thế thì cứ để cho Niệm Kiều chơi với anh ta một ván. Ai mềm
lòng trước sẽ là kẻ thua cuộc. Có oán có hận, cũng đã xong rồi.
-Anh hai không biết. Nhưng nếu em muốn, thì cứ làm đi.
Niệm Kiều lại khóc. Cô
đâu muốn tàn nhẫn. Cô đâu muốn đùa cợt cùng người khác. Cô có thể thẳng
thắn chia tay với Trình Vân cũng như đã làm với Nhất Vũ….Song cô không
lạnh lùng như trước được. Lòng Niệm Kiều phừng phừng lửa hận. Cô muốn
Trình Vân phải trả giá, phải đau lòng…như cô đã đau lòng trong trò đùa
cợt của anh.
Bình luận
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1