Lúc Thiên Hằng về đến nhà, đã hơn 12 giờ khuya.
Vĩnh Lạc và Niệm Khiết vẫn đang ngồi trong phòng khách, cùng với Lạc Ân. Còn có Thiệu Tường Phong.
Hai cha con nhìn nhau. Tường Phong chỉ hỏi nhẹ nhàng:
-Giờ con tính sao?
Niệm Khiết đã khóc rất nhiều. Mắt cô sưng húp. Vĩnh Lạc cũng xanh xao.
Thiên Hằng thở dài. Đã là anh em, cả đời cũng là anh em.
-Em có muốn phá thai không Niệm Khiết?
-Anh hai…
Cả hai đứa đều đồng thanh nói. Niệm Khiết lắc đầu:
-Em sợ lắm…Nhưng em…em…không dám đâu anh hai.
Cô bé không phải là một
con người vĩ đại. Nhưng dứt đi giọt máu của chính mình, không phải là
chuyện dễ. Nếu làm được, Niệm Khiết đã âm thầm thực hiện một mình rồi.
Cô bé không đủ can đảm, cũng không đủ nhẫn tâm.
-Vĩnh Lạc, em định thế nào?
Thiên Hằng hỏi qua em
trai. Trách nhiệm làm cha vẫn còn là gánh nặng lớn với một thằng nhóc
ngày hôm qua vẫn còn gây nhau với bạn vì xích mích trong game.
-Nếu Tiểu Khiết quyết định sinh con, em sẽ ở bên cô ấy. Em sẽ kiếm tiền để nuôi đứa bé.
-Kiếm tiền bằng cách nào?
Thiên Hằng có chút hối
hận. Hình như gia đình bao bọc thằng nhóc quá kỹ. Vĩnh Lạc 18 tuổi vẫn
ngửa tay cầm tiền ba mẹ, thỉnh thoảng thiếu thốn còn xin thêm của Thiên
Hằng. Nó thích nuôi mèo, cũng tham gia vài lần cứu hộ mèo trên mạng,
nhưng chỉ dừng lại ở mức cứu còn lại mọi việc để mặc cho Lạc Ân và người khác lo.
-Em sẽ đi làm ở các trung tâm thương mại, giúp việc tiệm game, làm bồi bàn..
-Còn chuyện học hành thì sao?
Vĩnh Lạc im lặng, một lúc sau mới thẳng người, nhìn sâu vào mắt anh trai.
-Anh hai!
Đây là lần đần thằng nhóc nhìn anh như thế. Từ nhỏ đến lớn, Vĩnh Lạc rất sợ anh hai của mình.
Không giống Niệm An hay Niệm Khiết, còn thân mật gần gũi, Vĩnh Lạc nghe
giọng anh hai đã run rẩy, không dám phản ứng gì.
Thật lòng nhiều khi Vĩnh
Lạc cũng muốn như Niệm An vậy, nói chuyện với anh hai thoải mái, bị anh
hai quát chỉ lè lưỡi rụt vai biết lỗi. Niệm Khiết cũng được anh hai quan tâm chăm sóc. Vĩnh Lạc ước gì, anh hai đừng nhìn mình với vẻ nghiêm
khắc như vậy. Một nụ cười hay một cái xoa đầu ấm áp, Vĩnh Lạc đều sẽ rất vui.
Dù biết là vì anh thương mình, lo cho mình hư hỏng nên càng phải giám sát chặt chẽ. Song vẫn có chút tủi thân.
Giây phút biết tin Niệm
Khiết có thai, đất trời trước mặt Vĩnh Lạc như sụp đổ. Điều cậu sợ nhất
chính là sự giận dữ và câu nói: “Anh thất vọng vì em lắm, Vĩnh Lạc à!”.
Anh hai chưa nói, và bản thân Vĩnh Lạc cũng không muốn mình trở thành thằng vô dụng trong mắt anh, bị anh ghét bỏ một chút nào.
-Thật tình là em không thích học nữa. Sức học của em rất yếu, em không thể thi nổi đại học đâu anh.
Vĩnh Lạc hít một hơi dài. Anh hai và ba mẹ đều im lặng. Sau đó cậu lại nói tiếp:
-Em muốn đi làm sau khi
tốt nghiệp. Em xin phép để Tiểu Khiết bên nhà mình, em sẽ cố gắng kiếm
tiền để lo cho mẹ con cô ấy. Đợi khi em có việc làm ổn định, nếu Tiểu
Khiết…không chê em thì…em sẽ kết hôn. Em…
Niệm Khiết cũng nhìn Vĩnh Lạc chăm chú. Hai từ kết hôn khiến má cô bé hây hây đỏ. Trong đầu óc
vẫn còn non nớt, anh hai luôn là thần tượng. Anh ba xuề xòa, dễ tính
nhưng thể lực lại yếu. Mỗi khi bị ăn hiếp, Niệm Khiết thường kể với anh
Tư -Vĩnh Lạc. Được anh che chở, cô luôn cảm thấy rất vui.
Thiên Hằng lại thở dài. Không biết là lần thứ mấy rồi.
Thiệu Tường Phong nhướng mày:
-Theo ba thấy, chuyện
không đơn giản như tụi con đã nghĩ. Kiếm tiền không phải là chuyện dễ.
Lạc Lạc, với mức thu nhập của một anh giúp việc tiệm ăn, nếu ba mẹ và
anh hai không hỗ trợ tài chính, con có trả nổi tiền nhà, tiền ăn, tiền
bồi dưỡng sức khỏe cho Tiểu Khiết không?
-Ba…
-Nếu làm nghề cày game
cũng không ổn. Con sống được cả đời bằng cái máy chơi game sao? Con cái
lớn lên, ai dạy dỗ? Chúng nó sẽ thế nào?
-Ba!
-Ba nói đúng -Thiên Hằng
lên tiếng- Anh hai cũng mừng vì em biết chịu trách nhiệm. Nhưng hai đứa
còn nhỏ quá. Đời Tiểu Khiết cũng không thể vì chuyện này mà bị hủy hoại
được. Nhà mình chịu, nhà ba nuôi chưa chắc đã đồng ý.
Anh lại nhìn sang Vĩnh Lạc:
-Em học không vào ở phổ
thông, chưa có bằng tốt nghiệp, ra đời chỉ có thể làm công việc chân
tay. Mà công việc đó nuôi không nổi vợ con đâu. Tiểu Khiết học giỏi, địa vị xã hội của hai đứa sau này sẽ khác. Em chịu thua, chịu lép vế với vợ mình được không?
-Anh hai…
-Vấn đề của hai đứa giờ
chỉ có thể tính thế này -Thiên Hằng quay sang ba mẹ- Tiểu Khiết không
muốn phá thai. Mà con bé cũng còn nhỏ, cơ thể có thể bị biến chứng, ảnh
hưởng sau này. Ba mẹ đưa em sang nhà bên Canada, dưỡng thai. Đứa nhỏ
sinh ra…
Thiên Hằng khựng lại một chút, rồi lại thở dài:
-Con sẽ làm thủ tục nhận nuôi ở Canada từ Niệm Khiết. Chuyện sau này đứa bé trưởng thành tùy tình hình sẽ tính sau.
Dù sao một người đàn ông
26 tuổi có con riêng vẫn là chuyện bình thường. Niệm Khiết nếu không
chọn Vĩnh Lạc sau này có thể làm lại cuộc đời. Vĩnh Lạc cũng có động cơ
phấn đấu hơn.
Thiên Hằng, chịu thêm vài phiền phức từ đám em út cũng là chuyện quen thuộc. Dù sao đó cũng là trách nhiệm của anh trai.
Bình luận
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1