Cảnh sát đã tìm được Niệm An, đầy đủ bằng chứng để truy tố Tường Phong tội bắt cóc. Tin chủ tịch
Thiệu thị bị bắt vì tội danh chiếm đoạt trẻ em nhanh chóng lan truyền
khắp mặt báo. Cổ phiếu của Thiệu thị cũng bị ảnh hưởng, sụt giảm mạnh.
Các cổ đông nháo nhào bán đi.
Trong trại tạm giam, Thiệu Tường Phong lặng lẽ ngồi trong một góc. Anh không
sợ tù tội, chỉ là không biết Thiên Hằng đã thế nào rồi? Luật sư sẽ làm
hết sức, nhưng chứng cứ rành rành như thế, giảm được án tù đã là may mắn lắm rồi.
Ân Ân…Tiểu Hằng.
Trong đầu Tường Phong bây giờ chỉ có hình bóng họ. Không thể giải thích là yêu tự bao giờ. Có lẽ
là do khao khát gia đình trong lòng Tường Phong rất mạnh mẽ. Anh cũng
giống như Thiên Hằng vậy, chỉ cần có cơ hội, có người thực lòng cho mình một mái gia đình êm ấm, Tường Phong sẽ vô thức chấp nhận, bị cuốn vào
họ ngay.
-Anh Thiệu, có người muốn gặp anh.
Tường Phong ngẩng lên.
Trong thời điểm này người có thể đến thăm anh chỉ có vài người. Lạc Ân
thì chắc đang chăm Thiên Hằng ở bệnh viện…Chỉ còn có…
-Chào anh.
Người đàn ông trước mặt có lẽ cũng trạc tuổi anh. Thiệu Tường Phong ngẩng lên:
-Tôi là ba của Niệm An.
Đôi mày rậm khẽ nhíu.
Niệm An không phải không có cha sao? Nhưng mỗi gia đình đều có chuyện
riêng của họ. Tường Phong cũng không mấy quan tâm.
-Tôi đã tìm được thằng bé.
-Tôi biết.
Con tim Tường Phong thắt lại. Có nghĩa là ca phẫu thuật anh dày công sắp xếp không thành. Tiểu Hằng và Lạc Ân…
-Con anh ngày mai nữa sẽ tiến hành phẫu thuật. Độ tương thích của tủy xương của chúng tôi là 92%.
Tai Tường Phong ù đi. Bây giờ mới thấy cảm xúc xuất hiện trên gương mặt bình thản đó. Anh run run:
-Anh…anh đồng ý hiến tủy cho con tôi sao?
-Tôi cũng là một người cha.
Đã từng rất ích kỷ. Đã
từng vô cùng độc địa. Trình Vân không phải là người tốt. Nhưng chỉ vài
hôm gần gũi cùng con trẻ, hắn tự đặt mình vào vị trí của Tường Phong và
tự hỏi, nếu là con mình bị bệnh, Trình Vân sẽ phải làm sao?
Bất chấp tất cả để con được sống. Dù phải đánh đổi bất cứ thứ gì. Sinh mạng của người khác có gì quan trọng đâu.
-Cảm ơn anh -Tường Phong gần như ngã quỵ. Vậy là đã đủ. Cả đời anh, đây đã là niềm hạnh phúc nhất rồi.
-Cảnh sát sẽ lập hồ sơ truy tố tội danh của anh. Tôi không can thiệp được. Bắng chứng quá rõ ràng.
-Sao cũng được -Tường Phong nhếch môi- Anh cứu Tiểu Hằng, vậy là đã đủ. Tôi sao cũng được mà.
Trình Vân nhận ra, bên
trong người đàn ông này là một sự buông xuôi đối với số phận. Anh ta
cũng giống mình ngày đó, không tin trên đời này ngoài mình ra, còn có kẻ khác cần mình.
Niệm Kiều từ hôm qua đã
trở thành người chăm sóc cho hai mẹ con Lạc Ân ở bệnh viện. Bác sĩ nói
may mắn giữ lại được thai nhưng Lạc Ân phải tịnh dưỡng trên giường mấy
tuần. Khi mở mắt, cô đã hỏi ngay tình hình của Thiên Hằng, sau đó là
Thiệu Tường Phong.
Nghe chuyện Tường Phong bị truy tố, Lạc Ân ôm mặt. Dòng nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao. Cô đã van xin Trình Vân:
-Anh Trình…Anh làm ơn…Anh ấy cũng không muốn như vậy. Anh ấy chỉ muốn cứu con mình. Tôi cũng vậy
thôi. Tôi cũng muốn cứu con tôi. Nếu biết chuyện sớm, tôi chắc cũng sẽ
làm như anh ấy. Anh làm ơn…Làm ơn đừng truy tố Tường Phong.
Niệm Kiều và Trình Vân
không trách bọn họ một lời nào nữa. Trái tim của người làm cha làm mẹ
luôn luôn mù quáng, nhất là khi liên quan tới sinh mạnh con mình.
-Tôi sẽ không làm đơn. Chỉ có pháp luật trừng phạt anh ấy thôi.
Tội Tường Phong phạm phải không đơn giản. Huống gì hiện tại vụ án đã trở thành án điểm, gây xôn xao khắp nơi rồi.
-Anh đừng nghĩ vậy -Trình Vân nhẹ nhàng- Chúng ta là đàn ông, ngoài việc chịu trách nhiệm chuyện
mình làm còn phải trở thành chỗ dựa cho phụ nữ. Vợ và con trai anh coi
vậy chứ rất yếu đuối. Anh còn phải che chở cho họ cả đời.
Tường Phong nhắm mắt. Liệu họ có cần sự chở che đó hay không?
-Luật sư của anh rất
giỏi. Nhất định ông ta sẽ tìm được cách gỡ nhẹ tội cho anh. Tôi và Niệm
Kiều sẽ làm hết khả năng có thể. Ba mẹ anh hiện đang ở bệnh viện cùng ba mẹ Lạc Ân lo lắng cho hai mẹ con họ. Anh không cần lo.
-Cảm ơn.
-Lạc Ân nhờ tôi nhắn lại. Khi cái thai ổn định, cô ấy sẽ vào đây thăm anh…
-Tôi…
-Đừng nói không cần chứ-
Trình Vân vỗ vai Tường Phong- Anh làm sai thì sẽ chịu sự trừng phạt của
pháp luật. Nhưng với mẹ con họ, anh là một người hùng. Đừng chối từ tình cảm của họ nữa. Chúng ta đều là những kẻ chỉ biết dối lòng.
Trừng phạt, trong trường
hợp này không phải là xấu. Trừng phạt mang đến những cơ hội gắn liền
những con người chưa nhận ra là họ cần nhau, yêu nhau đến thế nào.
Bình luận
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1