chương 43/ 97

Thiệu Vĩnh Lạc 18 tuổi, Trình Niệm An 18 tuổi hơn một chút là đôi bạn thân.

Từ nhỏ đến lớn, không muốn thân cũng không được. Nhà hai bên là hàng xóm. Ba Niệm An là “sếp” của ba Vĩnh Lạc. Nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa. Niệm An cảm thấy ba Vĩnh Lạc rất là oai, ít nói nhưng khi đã nói ba mình đều gật gù răm rắp. Ba Vĩnh Lạc cũng không quản con cái chặt lắm, mọi chuyện khá thoải mái…Chỉ có…

Đó là điều duy nhất trên đời Vĩnh Lạc và Niệm An đồng cảm. Cả hai có chung một ông anh trai quản lý chặt chẽ từng li từng tí. Chuyện lúc nhỏ học hành của hai đứa, khi lớn lên bạn bè thế nào đều không qua được mắt anh hai.

Đôi khi Niệm An quay sang hỏi bạn:

-Anh hai, có phải là chỉ mới 18 không?

Năm đó Vĩnh Lạc và Niệm An 10 tuổi, nhân lúc anh hai bù đầu ôn thi đại học, quản hai đứa có phần lỏng lẻo hơn nên trốn học thêm đi chơi vài buổi. Anh hai biết được, đùng đùng nổi giận, không chỉ dùng roi quất cho mỗi đứa mấy cái mà còn tuyên bố cắt hết “tiền chi tiêu cá nhân” của cả hai trong vòng 2 tháng. Điều đáng sợ là các vị phụ huynh lại nghe lời răm rắp. Hai bà mẹ chứng kiến cảnh hai đứa nhóc bị quất liên tục có vẻ nóng lòng nhưng không nói lời nào. Hai ông ba thì lẳng lặng ngồi đánh cờ, tai ngơ mắt lấp. Thật không biết…có phải là ba mẹ ruột của mình không?

Với em gái, Trình Niệm Khiết, anh hai có vẻ lơi lỏng hơn một chút. Nhưng cũng không thể gọi là cưng chiều. Anh hai rất sợ tình trạng yêu đương sớm xuất hiện ở cô em nhỏ này, từ khi bé mới 8 tuổi đã không cho nhuộm, uốn tóc, không có dùng điện thoại di động. Niệm Khiết lớn lên càng xinh đẹp càng bị anh hai quản chặt, tới mức Vĩnh Lạc cũng xót xa.

Tại xót xa nên mới xảy ra chuyện thế này.

Niệm An thở dài:

-Nói chung là tao không giúp gì mày được. Mày ráng mà lựa lời nói với anh hai đi.

Trúng thưởng. Một lần là trúng thưởng. Vĩnh Lạc càng không ngờ được. Hôm đó Niệm Khiết bị anh hai mắng vì đi chơi quá 11 giờ đêm. Cô bé giận dỗi, tuyên bố sẽ cho anh hai biết mặt. Biết đâu không thấy, chỉ thấy con nhóc vào Bar uống say mèm. Vừa kịp lúc Vĩnh Lạc đi chơi với đám bạn trong lớp nhìn thấy. Khi đưa con bé về nhà, táy máy thế nào mà lại xảy ra chuyện. Sau 1 tháng, Niệm Khiết mặt xanh như tàu lá, báo cho Vĩnh Lạc biết là:

-Lạc Lạc…Em mang thai rồi. Giờ phải làm sao đây?

Vĩnh Lạc cũng mới có 18 tuổi, lớn hơn con nhóc kia một tuổi,cũng đâu biết làm sao.

Niệm An biết chuyện, sau phút kinh hoàng thì cũng sợ cho hai đứa. Ba mẹ thì không nói, nhưng anh hai nghiêm khắc, lại cố chấp. Anh hai xem Niệm Khiết là em gái, còn thương nó hơn cả Vĩnh Lạc. Nếu biết chuyện thằng nhóc “vi phạm luân lý” chắc Vĩnh Lạc khó yên thân. Nhớ tới mấy cái cây ở nhà là Niệm An khiếp vía. Năm lớp 10, Vĩnh Lạc từng sẵng giọng khi nói chuyện với mẹ, hậu quả là anh hai đang cầm cái ly, không ngần ngại phang thẳng vào đầu nó. Huống gì là chuyện lần này.

-Tiểu Khiết mới có 17 tuổi thôi, còn chưa tốt nghiệp trung học. Nhưng mà…tao xem báo, phá thai rất nguy hiểm. Nếu Tiểu Khiết có chuyện gì….

-Không có lén lút được đâu -Niệm An gắt nhẹ -Lộ ra là to chuyện. Hay là mày sang nói chuyện với mẹ tao coi, mẹ tao cũng là phụ nữ, lại là mẹ nuôi của anh hai, anh hai sẽ nể mặt. Nhưng đường nào cũng vậy, đường sống của mày hoàn toàn bị cắt đứt rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện