Trong căn phòng tập thể
nhỏ, sáng sớm đã có tiếng gõ cửa. Hà Gia Linh là bạn cùng phòng với Thẩm Tinh vội vã ra mở cửa. Cậu nhóc dễ thương với đôi mắt to tròn trước cửa làm cô ngạc nhiên:
-Ôi chao, con nhà ai đi lạc thế này? Cháu tìm ai?
-Cô Thẩm ạ. Ba cháu nói đem cháo cho cô.
-Vậy à? Tiểu Tinh, có người đem cháo cho bạn nè.
Thẩm Tinh chống nạng từ
nhà vệ sinh bước ra. Cô dự định sẽ nhờ Gia Linh nấu giùm một ít cháo,
không ngờ Gia Vũ lại mang cháo đến nơi. Trông thấy cô, thằng nhóc vui
vẻ:
-Cô Thẩm.
-Tiểu Vũ…Sao con lại đến đây?
-Ba nói con mang cháo cho cô -Gia Vũ cười thật tươi- Ba còn nói cháo này ăn ngon lắm nữa.
Gia Vũ chỉ mới 4 tuổi,
đương nhiên không thể một mình đến đây. Thẩm Tinh nhìn ra ngoài. Thiên
Hằng đứng phía ngoài chờ đợi. Cô ngại ngùng trước đôi mắt đầy sự trêu
đùa của Gia Linh.
-Cô…cô không…cô không nhận…Cô…
-Cô ăn cháo cho no đi- Gia Vũ bày ra vẻ mặt ông cụ non- Tiểu Vũ cũng sợ cô bị đói mà.
-Bạn cứ nhận đi -Gia Linh cầm lấy gà mên cháo nóng hổi, vuốt nhẹ má Gia Vũ- Con nói với ba là cô Thẩm nhận rồi, cảm ơn nhé!
-Dạ…
Gia Vũ lon ton chạy ra ngoài. Thẩm Tinh gọi với theo:
-Coi chừng té nha con.
Cô quay vào, đối diện là ánh mắt tinh quái cùa Gia Linh:
-Chết rồi nha. Thằng nhỏ đem cháo nhưng ba nó là người mua đó. Ba nó có ý với bạn, chắc luôn.
-Người ta có lòng thôi mà -Thẩm Tinh vội lảng đi- Mình…mình và anh ấy không có gì.
-Thì có ai nói là có gì đâu.- Gia Linh cười lớn- Thôi bạn vào ăn cháo đi, mình đi dạy đây.
Ngoài xe, Gia Vũ vui vẻ
liến thoắng mọi chuyện trên đường. Cậu nhóc còn nhắc Thiên Hằng trưa ghé mua cháo cho cô giáo Thẩm. Anh vuốt nhẹ đầu con, dịu dàng:
-Ba biết rồi, bây giờ đi học nhé?
-Dạ…
Thiên Hằng đã bỏ ra mấy
ngày quý giá để điều tra thông tin của những người xung quanh Thẩm Tinh. Anh nhắm vào Hà Gia Linh – cô bạn cùng phòng với Thẩm Tinh. Cô ấy cũng
là người chủ động đề nghị Thẩm Tinh tham gia chuyến tình nguyện này. Hai người trước đây cùng là sinh viên trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh. Sau
khi ra trường, Gia Linh được ở lại Bắc Kinh công tác cũng nhờ sự giúp đỡ của gia đình Thẩm Tinh.
Đây là một cô gái nhiều
tham vọng. Theo tài liệu thu thập được, cô ấy không bằng lòng với vị trí của một giáo viên ngoại ngữ. Cô ấy đã tốt nghiệp một khóa thư ký văn
phòng, từng tham gia nhiều lớp học đào tạo kỹ năng dự tiệc, tham gia vào giới thượng lưu. Những kỹ năng không thích hợp và cần thiết cho công
việc một cô giáo một chút nào.
Thiên Hằng vốn cũng không có mưu đồ gì xấu xa cả. Anh chỉ muốn mang một thứ ra thử. Vị hôn phu
của Thẩm Tinh, nếu thực sự vượt qua điều đó có lẽ mới là người thích hợp mang hạnh phúc đến cho cô. Thiên Hằng đã nghĩ rất kỹ. Thẩm Tinh là một
cô gái lương thiện. Quãng đời trước đây của cô đơn giản và khép kín, nếu anh tiếp tục lôi cô xuống đáy sâu đau khổ, chỉ sợ Thẩm Tinh không chịu
nổi thôi.
Sau khi đưa Gia Vũ đến
trường mẫu giáo, Thiên Hằng quay xe lại. Anh có số điện thoại của Gia
Linh hôm trước, do thám tử cung cấp. Sau khi chuông đổ, cô ta bắt máy
ngay:
-Alo?
-Chào cô…Tôi là Thiệu Thiên Hằng. Tôi muốn gặp cô để bàn một việc rất quan trọng. Tôi có thể gặp cô không?
Bên kia im lặng. Đề nghị đột ngột như vậy, đối với những cô gái thận trọng, đương nhiên là không thể nhận lời ngay.
-Tôi là người lúc sáng
đưa cháo đến phòng, cho cô giáo Thẩm. Tôi muốn bàn với cô vài việc về cô Thẩm. Mong cô nhín cho tôi ít thời gian.
Quả nhiên sự im lặng bên kia bị phá vỡ. Giọng nói thanh thanh của cô gái vang lên.
-Tôi rảnh vào buổi tối, lúc 8 giờ.
Hà Gia Linh là một cô gái xinh đẹp, còn đẹp hơn Thẩm Tinh. Đôi mắt mơ màng, môi mọng đỏ. Đúng là
với nhan sắc đó, làm một giáo viên có phần phí phạm. Hơn nữa cô lại có
ánh nhìn rất sắc, hoàn toàn trái ngược với Thẩm Tinh.
Cô nhìn thẳng vào Thiên Hằng. Anh cũng không ngần ngại, ánh mắt nhìn thẳng, sắc không kém gì Gia Linh.
Cô là người thua cuộc trước. Gia Linh bật cười:
-Anh không định hẹn tôi đến đây chỉ để chơi trò đấu mắt với tôi chứ?
-Đương nhiên là không.- Thiên Hằng bình thản- Tôi muốn thương lượng.
-Anh thích Tiểu Tinh, muốn tôi bán rẻ bạn mình. Câu trả lời là: “Không!”.
Gia Linh là một người
nhiều tham vọng. Ban đầu cô tiếp cận, chơi với Thẩm Tinh là vì gia thế
của cô ấy. Trong trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, khóa học ấy chỉ có
Thẩm Tinh chưa tốt nghiệp đã biết được tương lai sẽ về công tác nơi nào. Ba cô ấy là một giáo sư nổi tiếng, bạn trai cũng là giảng viên trẻ tuổi tài cao.
Tuy nhiên, Thẩm Tinh cũng là một cô gái rất đáng thương. Cô ấy hiền lành, an phận. Nhìn mẹ của
Thẩm Tinh thì biết. Cô ấy rồi sẽ như mẹ, sống như một cái bóng sau lưng
người chồng tài giỏi. Thẩm Tinh không có ước mơ, không có ý chí. Trở
thành giáo viên cũng là do ba cô chọn. Thẩm Tinh không dám có ý kiến gì.
Gia Linh đã trở thành một người bạn bên cạnh khi Thẩm Tinh cần nhất. Dù những lần đầu là do cố ý. Ban đầu Gia Linh cảm thấy Thẩm Tinh rất phiền phức, rất ngốc nghếch
song càng gần gũi, cô lại tự cho mình phải có bổn phận chăm sóc và giúp
đỡ cô ngốc ấy. Thẩm Tinh không phải là người vô dụng. Cô cảm nhận được
những xiềng xích bao quanh cuộc sống của mình. Cô cũng đủ nhạy cảm để
biết lý do Gia Linh tiếp cận mình. Nhưng Thẩm Tinh không vì thế mà ghét
bỏ hay cho Gia Linh là người xấu. Mỗi người đều có lý do để mưu toan
điều gì đấy. Thẩm Tinh cũng đang lợi dụng Gia Linh xoa dịu nỗi cô đơn
của chính mình.
Cô ấy lương thiện. Ngay
lúc Gia Linh khốn khó nhất, Thẩm Tinh đã nhờ ba cô ấy giúp đỡ cô có việc làm ổn định. Gia Linh là người nhiều tham vọng. Song cô không bao giờ
vì tham vọng đó mà làm hại tới Thẩm Tinh.
Thiên Hằng im lặng. Cô
gái này…không đơn giản như anh tưởng. Đôi mắt thể hiện cá tính mạnh mẽ,
nhưng không có toan tính và lừa dối. Kiểu người này…rất giống mẹ nuôi.
-Cô có cho rằng, vị hôn phu của Thẩm Tinh hiện giờ sẽ làm cô ấy hạnh phúc không?
Nhắc đến Từ Phàm, đôi mày của Gia Linh nhíu lại. Cô không thích anh ta cho lắm. Tương lai sẽ như
ông Thẩm bây giờ vậy. Tuy nhiên Từ Phàm lại không mạnh mẽ và dứt khoát
được như ông Thẩm. Anh ta có một bà mẹ rất yêu thương con cái. Song tình yêu của bà với Từ Phàm gần như là tuyệt đối. Bà luôn cho rằng người con gái xứng đáng với anh ta phải hoàn hảo về mọi mặt. Cũng bởi lẽ đó mà
ông Thẩm không cho con gái mình một khoảng trống nào để bước ra thế giới bên ngoài.
Gia Linh đã có lần nói thẳng với Thẩm Tinh:
-Bạn sẽ chết với lối
thương con của bà ấy. Chưa kể nếu bạn không sinh được con trai, tương
lai cưới vợ lẽ là chuyện lão kia sẽ làm. Lão không đủ sức bênh vực bạn
đâu.
Chuyến đi tình nguyện ở
Hong Kong này bà ấy không hài lòng thấy rõ. May là Gia Linh biết cách
nói khích tự ái đàn ông của Từ Phàm. Anh ta không muốn mang tiếng hẹp
hòi nên mới xin ông Thẩm cho Thẩm Tinh tham gia. Gia Linh luôn rùng mình khi nghĩ tới, đây là lần tự do cuối cùng khi chui vào chiếc lồng son
của Thẩm Tinh.
Cô nhìn thoáng qua Thiên Hằng, thoáng bĩu môi:
-Anh nghĩ, anh khá hơn anh ta sao?
-Gia đình tôi rất thoải
mái. Mẹ tôi cũng là nội trợ nhưng tính tình hiền lành và dịu dàng hơn mẹ chồng tương lai của Tiểu Tinh nhiều.
Gia Linh giật mình. Điều tra đến vậy, người này không đơn giản chỉ là một người chỉ ái mộ Tiểu Tinh.
-Tôi có một đứa em trai
ruột và…một đứa con trai. Một người như tôi sẽ biết thế nào là trân
trọng người vợ của mình hơn. Con trai tôi mới 4 tuổi, rất ngoan. Tôi tin Tiểu Tinh sẽ nhanh chóng hòa hợp với nó.
-Còn vợ cũ của anh đâu?
-Tôi chưa lập gia đình.
Gia Linh lại khựng lại.
Chưa lập gia đình nhưng lại nuôi con nhỏ? Chứng tỏ anh ta cũng là người
có trách nhiệm, không phải kiểu người mau thay lòng mà vứt bỏ người ta.
Quan trọng nhất là tình cảm của Thẩm Tinh. Thái độ cô ấy cho biết, Thẩm Tinh cũng có cảm tình với anh ta. Chỉ là…
-Anh muốn tôi giúp gì?
-Tôi không có yêu cầu cao –Thiên Hằng vẫn không thay đổi sắc mặt- Tôi chỉ mong cô cùng tôi hợp
tác để làm một phép thử nho nhỏ. Nếu người đàn ông kia xứng đáng hơn
tôi, tôi sẽ tâm phục khẩu phục rút lui. Tôi hứa với cô, việc cô làm hoàn toàn không làm hại gì đến Tiểu Tinh.
Ý định của Thiên Hằng đã
thay đổi. Bạn thân của Thẩm Tinh còn không tin vào Từ Phàm, chứng tỏ anh ta cũng không hẳn là người thích hợp cho cô ấy. Vấn đề sẽ đơn giản hơn
nhiều.
Gia Linh chần chừ…Dù thế
nào kinh nghiệm sống của cô cũng không dồi dào bằng những gã đàn ông ra
đời từ sớm. Nếu anh ta lợi dụng cô làm hại đến Tiểu Tinh, Gia Linh cũng
không làm gì được. Nhưng mà…
-Anh sẽ không đối xử tệ với Tiểu Tinh? Không…không làm ra những chuyện trái lương tâm chứ?
-Chuyện trái lương tâm theo cô có thể là chuyện gì?
-Là…bắt cóc…Là cưỡng hiếp…Dùng ảnh nóng uy hiếp nó. Những chuyện đó…
-Cô xem hơi nhiều truyện ngôn tình và phim rồi- Thiên Hằng ngắt lời- Hong Kong là nơi có pháp luật, tôi sẽ bị khởi tố.
Tôi không phải là người
tốt. Nhưng nếu phải dùng tới những thủ đoạn có thể gây tổn hại đến tương lai và sự nghiệp bản thân đó càng chứng tỏ tôi đã yêu cô ấy đến nỗi
không thể quay lại nữa rồi.
Bình luận
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1