chương 44/ 97

Thiên Hằng 26 tuổi, tiếp nối sự nghiệp của ba, là một kiến trúc sư tài hoa. Bản thân Thiên Hằng bên cạnh năng khiếu còn được Thiệu Tường Phong tận tình chỉ bảo kinh nghiệm nên thành công đến sớm không phải là chuyện khó hiểu. Tới năm 25 tuổi, Thiên Hằng cùng bạn thân Tiểu Toàn mở một công ty thiết kế nhỏ, công việc bận bù đầu.

Bên ngoài phòng, Niệm Khiết nắm lấy tay Vĩnh Lạc, run run:

-Hay là…thôi đi Lạc Lạc. Em sợ lắm!

Vĩnh Lạc cũng sợ, nhưng bây giờ không nói thì biết khi nào. Cái thai đã qua 8 tuần rồi, nếu còn chần chừ thì…

-Em có muốn giữ lại không Tiểu Khiết? Anh…

Vĩnh Lạc mới có 18 tuổi, Niệm Khiết 17 tuổi, đều còn là trẻ con. Năm nay trước mắt Vĩnh Lạc là hai kỳ thi quan trọng, thế nhưng học hành của cậu xuống dốc rõ rệt. Giáo viên báo về nhà, may mà Thiên Hằng bận rộn quá nên người nhận là Lạc Ân. Bà cũng giận, song cũng lo lắng con trai bị áp lực nên không la mắng gì nhiều.

Nếu sinh con, một đứa còn là học sinh, một đang sắp thành sinh viên có chịu nổi áo lực. Đã quen mười mấy năm trời trong tình cảm anh trai em gái, bây giờ thay đổi, cảm tình này có bền vững được hay không?

-Lạc Lạc à…Em…

-Nếu em không muốn giữ thì…- Giọng Vĩnh Lạc chùng xuống- Anh sẽ đưa em đi. Không cần phải nói với người lớn…

Niệm Khiết sờ tay lên bụng. Trong các giờ sinh học ở trường, thầy cô giáo cũng chiếu phim về sự hình thành của em bé. Cô không dám đi khám nhưng vẫn cảm nhận được, đứa trẻ đang ngày một lớn lên trong bụng mình. Phá nó đi, nghĩa là giết đi một sinh mạng, sao cô nỡ lòng…Nỡ lòng nào?

Nhưng mà người này lại muốn…Một chút uất ức dâng lên trong lòng Niệm Khiết. Cô bé vung tay:

-Không cần anh lo. Tự em…

-Tiểu Khiết à…Anh…

Cửa phòng bật mở. Thiên Hằng bước ra. Nhìn thấy hai đứa em vẫn còn nguyên sự bối rối, hoảng hốt, đôi chân mày rậm của anh nhíu lại, lạnh lùng:

-Hai đứa tìm anh hai à?

-Dạ…dạ…không…- Niệm Khiết lắp bắp- Là em đến…đến tìm mẹ, gặp Lạc Lạc nên nói chuyện. Vậy…vậy thôi…

-Thì anh có nói gì đâu- Thiên Hằng lại hắng giọng- Vào trong không?

-Dạ, thôi…Thôi ạ…

Niệm Khiết vừa quay lưng thì Thiên Hằng bỗng nhiên gọi cô lại, tình cảm trong giọng nói cũng không còn vẻ lạnh nhạt lúc nãy nữa.

-Tiểu Khiết.

-Dạ?

Mặt Niệm Khiết xanh như tàu lá. Cô cúi mặt trong khi Thiên Hằng nhìn chằm chắm vào mặt mình:

-Có chuyện gì giấu anh hai phải không?

-Dạ…không…- Niệm Khiết lắc mạnh đầu, cố né tránh đôi mắt sáng quắc của anh trai- Không…không ạ!

-Đừng nói dối. -Thiên Hằng bỗng nhiên nắm lấy tay Niệm Khiết, để cô bé nhìn thẳng vào mặt mình. Ánh mắt sắc bén không rời khuôn mặt tái nhợt, chằm chằm nhìn xuống phần cổ mảnh khảnh. Bất chợt, Niệm Khiết có cảm giác, tay anh đang run lên, ánh mắt cũng thay đổi, giọng nói đầy giận dữ cất lên:

-Đừng nói với anh hai là em…Em đang có thai nhé nhóc…Em…

Dấu hiệu phụ nữ có thai trước đây Thiên Hằng từng tìm hiểu khá kỹ. Mạch ở cổ Niệm Khiết đập nhanh và mạnh, sắc mặt xanh xao. Thiên Hằng rùng mình nhớ tới thời gian con bé bướng bỉnh cãi lại lời anh trước đây cũng cách hơn 2 tháng. Thiên Hằng ra ngoài tìm con nhóc cả đêm. Sáng hôm sau nó mới về, tỏ vẻ rất mệt, nói là ở nhà bạn. Thiên Hằng nhìn thái độ thì biết là con nhóc đang giận mình nên cũng không “tra khảo’ gì thêm.

Lẽ nào…

-Anh hai!

Bị Thiên Hằng nói đúng chỗ yếu, sắc mặt Niệm Khiết và Vĩnh Lạc đều xanh tái. Vĩnh Lạc quỳ xuống trước mặt anh hai, bật khóc nức nở:

-Anh hai tha thứ cho tụi em. Tiểu Khiết đúng là có thai. Cha đứa nhỏ là em. Là em…Anh hai…

Trời có sấm sét cũng không làm Thiên Hằng kinh hoàng như lúc này. Hai đứa em thân thuộc. Vĩnh Lạc lại nhúng chàm con nhóc Niệm Khiết. Con bé mới có 17 tuổi, chưa hoàn toàn trưởng thành. Vậy mà…

Tay Thiên Hằng buông thỏng. Cánh cửa phòng sập mạnh trước mặt Niệm Khiết và Vĩnh Lạc. “Rầm!”

Bình luận





Chi tiết truyện