chương 67/ 97

Tuần mang thai thứ sáu, Thẩm Tinh ói mửa liên tục, người gầy rộc hẳn đi vì không ăn uống được nhiều. Thiên Hằng lo lắng liên tục đổi món cho cô, còn nhờ Lạc Ân nấu canh hằng ngày nữa. Nhưng đứa bé này đúng là rất bướng bỉnh, ăn thịt cũng nôn mửa, ăn cá lại càng ói mửa nhiều hơn.

Ngay lúc đó bản thiết kế của Thiên Hằng lại trúng thầu một công trình lớn. Công việc của kiến trúc sư trưởng khiến anh dù rất lo lắng cho vợ cũng không thể ở nhà thường xuyên được. Lạc Ân một lần nữa phải sang nhà con trai, trông chừng và chăm sóc cho con dâu.

Đến ngày thứ năm thì Thẩm Tinh gượng dậy, nhẹ nhàng nói với mẹ chồng:

-Con muốn đi làm mẹ ơi!

Lạc Ân đương nhiên không đồng ý. Nhưng bà cũng phải mềm lòng khi nghe con dâu bày tỏ nỗi lòng:

-Bỏ học trò lâu quá không được mẹ ơi! Hơn nữa -Thẩm Tinh cười nhẹ – Con cũng khỏe rồi, cứ nằm ở nhà hoài sẽ ngu người đi đó mẹ. Mẹ cho con đi làm đi mẹ…Mẹ…

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tinh ít khi nũng nịu với mẹ. Mẹ cô thường xuyên bận rộn việc nhà, lúc ba cô có gia đình khác bên ngoài lại cuống cuồng lo lắng và khóc lóc. Thẩm Tinh luôn tự nhủ mình phải nỗ lực học tập, làm việc để mẹ vui lòng, mẹ tự hào vì đã sinh được một đứa con gái ngoan. Một đứa con gái thật là ngoan.

Thật ngoan….

Lạc Ân không kiềm lòng được trước sự nài nỉ của con dâu. Con bé cũng cần sự nghiệp của riêng mình. Công việc là một phần cuộc sống của phụ nữ, bên cạnh việc lấy chồng, sinh con. Bà dịu dàng:

-Được rồi, con cứ đi làm đi. Mẹ ủng hộ con.

Không ngoài dự đoán của bà, Thiên Hằng phản đối quyết liệt. Cái tính lo xa từ nhỏ khiến anh không ngừng nghĩ tới hàng loạt tình huống xấu có thể xảy ra. Nhưng bà Lạc đã dẹp hết mọi tưởng tượng đó của Thiên Hằng bằng giọng điệu dứt khoát:

-Con đừng làm con bé lo lắng thêm nữa. Mới mang thai 2 tháng, nếu cứ để Tiểu Tinh nằm hoài một chỗ, sớm muộn gì cũng bị chứng trầm uất trước khi sinh. Mẹ là phụ nữ, mẹ biết rõ hơn con mà.

Thẩm Tinh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thiên Hằng bằng đôi mắt buồn buồn. Anh chợt khựng lại, cuộc hôn nhân này đã lấy đi của cô quá nhiều thứ. Nếu mình còn khăng khăng cố chấp, có khác nào lại mang một cái lồng khác đến, giam cô vào cuộc sống chẳng có niềm vui.

Cuối cùng Thiên Hằng đành thở dài, thỏa hiệp:

-Được rồi. Anh sẽ đưa em đi làm. Nếu thấy mệt thì phải nghỉ ngơi liền, biết không?

-Dạ…

Thẩm Tinh ngoan ngoãn đồng ý. Bà Lạc cười khẽ. “Đệ nhất cố chấp” và lo xa chịu nhượng bộ như thế chứng tỏ vị trí Thẩm Tinh trong lòng anh vô cùng quan trọng. Xưa nay mọi thứ Thiên Hằng đã quyết định thường không bao giờ thay đổi. Bà cũng mừng, cuối cùng đứa con bướng bỉnh này dường như đã tìm được khắc tinh rồi.

Thẩm Tinh có một giao ước rõ ràng với Thiên Hằng, khi cô lên lớp anh không được gọi điện. Một ngày chỉ có thể nói chuyện vào giờ nghỉ trưa, giờ chiều để tránh ảnh hưởng tới công việc của cả hai. Anh không vui lắm nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài việc bằng lòng. Bây giờ Thiên Hằng thực sự thấm thía lời cha nuôi đã nói, nếu yêu thương một ai đó thật lòng, bản thân ta sẽ không còn so đo gì nữa, chỉ hết lòng tìm mọi cách để người ấy được vui vẻ mà thôi.

Nhưng có một chuyện anh không thể thỏa hiệp. Và đó cũng là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn Thiên Hằng và Thẩm Tinh căng thẳng cùng nhau vì việc tưởng nhỏ nhưng mà không nhỏ một chút nào.

* Các bạn like và com nhé, cảm ơn nhiều.

Chuyện xảy ra khi Thẩm Tinh mang thai được hơn 3 tháng. Thai đã bắt đầu ổn định hơn, mối lo của Thiên Hằng phần nào được xoa dịu. Anh không còn nơm nớp như trước, nhưng vẫn đều đặn ngày mấy buổi gọi điện hỏi thăm Thẩm Tinh, đưa đón cô rất đúng giờ.

Ngày hôm đó anh phải tăng ca. Thiên Hằng vội vã gọi điện thông báo, ý là muốn Thẩm Tinh ở lại trường đợi mình. Nhưng cô trấn an Thiên Hằng là mình đã khỏe, có thể tự đón taxi về nhà. Dùng dằng qua lại, cuối cùng Thẩm Tinh đành nhượng bộ sẽ ở lại trường đợi anh.

Tan học, các bạn nhỏ vẫy tay tạm biệt cô giáo, chạy ùa vào vòng tay ba mẹ. Chỉ có một cô bé còn ở lại…Thỉnh thoảng cô bé lại nhìn sang phía Thẩm Tinh.

Cô nhận ra đó là Phạm Tiểu Quyên, cô bé học lớp bên cạnh của cô giáo Từ. Gia đình cô bé làm nghề bán đậu hủ, thỉnh thoảng cô giáo Từ lại đặt mua ủng hộ, có mang sang cho Thẩm Tinh. Tuy là không thích lắm nhưng cô cũng ủng hộ nhà Tiểu Quyên mấy lần, đậu hủ đẩy sang cho Thiên Hằng.

Thấy cô bé nhìn mình như vậy, Thẩm Tinh vội tới ngay:

-Sao vậy con?

-Cô ơi…Con…

Cô bé cứ ấp úng mãi. Cuối cùng đôi mắt trong trẻo mở to, lấy hết can đảm nói với cô:

-Cô đi với con đi ạ!

Cô bé nắm tay Thẩm Tinh đến bên ngõ nhỏ cạnh trường. Nơi đó ít người qua lại. Bỗng nhiên Tiểu Quyên gọi to:

-Tiểu Tiểu ơi!

Một cái bóng nhảy vụt ra. Đúng hơn là nhảy vụt. Từ trong đám đồ chất đống, một con chó nhảy ra, đuôi vẫy liên hồi về phía Tiểu Quyên.

-Cô ơi…

Giờ thì Thẩm Tinh đã biết đó là gì. Cô ngẩn người khi nhìn bụng con chó. Nó cũng đang mang thai. Bụng đã lớn rồi.

Tiểu Quyên nắm lấy tay cô, lắc lắc. Nước mắt rươm rướm trên đôi mắt trong veo:

-Tiểu Tiểu tội nghiệp lắm cô ơi! Ba mẹ không cho con nuôi nó…Ba mẹ muốn bỏ nó đi! Con…

Câu chuyện của một cô nhóc và một con chó nhỏ. Thẩm Tinh ngẩn người, tay vuốt nhẹ lên tóc cô bé. Mắt cô bất giác cũng rưng rưng.

Tiểu Tiểu là một con chó nhỏ mà Tiểu Quyên nuôi khi còn chút xíu. Từ nhỏ tới lớn Tiểu Tiểu có một thói xấu là hay đi tiêu tiểu trong nhà. Ba mẹ Tiểu Quyên rất bực mình vì thói xấu đó. Nó cũng hay sủa khi ở nhà một mình. Hàng xóm không vui. Có người phản ảnh lên ban quản lý chung cư. Người lớn không thấu hiểu tâm tình trẻ nhỏ. Tiểu Quyên đã bao nhiêu lần ôm lấy Tiểu Tiểu mà rơi nước mắt nài nỉ nó đừng sủa nữa. Cô bé ước gì Tiểu Tiểu được như những chú chó thông minh trong ti vi vậy, biết cứu chủ hay trung thành tuyệt đối bảo vệ chủ. Nhưng Tiểu Tiểu vẫn cứ là một con chó ngốc. Nó còn sủa nhiều hơn nữa, vẫn thường đi tiêu tiểu trong nhà. Dù Tiểu Quyên đã làm hết cách thu dọn song ba mẹ cô bé vẫn không hài lòng.

Giọt nước làm tràn ly chính là khi một cậu bé gần nhà ăn hiếp Tiểu Quyên, xô ngã cô bé. Tiểu Tiểu làm giống như trong tivi vậy, bảo vệ chủ mà tấn công cậu bé kia. Cậu ta bị thương, phải chích ngừa dại và vào bệnh viện. Ba mẹ Tiểu Quyên phải bồi thường hơn ngàn mấy cho người ta.

Ba mẹ thực sự nổi giận. Tiểu Tiểu bị đem đi vứt khi Tiểu Quyên đi học. Tới lúc cô bé về, mọi chuyện đã rồi.

Người lớn không quan tâm đến tâm tình con trẻ. Trong mắt người lớn, Tiểu Tiểu chỉ là một con chó. Còn với Tiểu Quyên, những ngày ba mẹ đi vắng, chỉ có một mình Tiểu Tiểu quấn quýt bên cô bé. Tiểu Quyên nhờ vậy mà bớt sợ. Chỉ có Tiểu Tiểu đưa đôi mắt đen nhìn không chớp vào cô bé, liếm bàn tay nhỏ khi Tiểu Quyên sơ ý bị đứt tay.

Tiểu Tiểu không chỉ là một con chó. Đó còn là một người bạn của trẻ thơ.

Tiểu Quyên cũng không chỉ là một người chủ. Đó còn là bầu trời trong mắt Tiểu Tiểu. Con chó bị bỏ rơi vẫn hăm hở lần theo con đường cũ, không biết đã trải qua chuyện gì, cuối cùng đã tìm được cô chủ nhỏ của mình.

Nhưng hiện giờ, nó lại mang thai. Những chú chó con…

-Con muốn…

-Cô ơi, cô là người lớn. Cô giúp con với- Tiểu Quyên òa khóc- Tiểu Tiểu chết mất…Còn con của nó nữa. Con không đem nó về nhà được. Con năn nỉ cô giúp con với Tiểu Tiểu đi cô.

Cô Thẩm là người tốt. Cô Thẩm là người lớn. Tiểu Quyên chỉ biết vậy thôi.

Nhưng cô bé không biết, cô Thẩm đang mang em bé. Cô Thẩm còn có một người chồng.

Khi Thiên Hằng nhìn thấy Tiểu Tiểu, anh đã cau mày. Gương mặt còn trở nên nghiêm trọng hơn khi con chó gầm gừ anh liên tục. Đây không phải là con chó ngoan ngoãn, biết nghe lời.

-Tiểu Tinh…Để anh…

-Không được đâu anh -Thẩm Tinh cuống quýt giữ tay Thiên Hằng khi đoán được ý định của anh- Con chó này đang mang thai, anh đem cho hiệp hội bảo vệ động vật thì Tiểu Quyên có thể không còn được gặp nó nữa. Vả lại…nếu không tìm được chủ nuôi, con chó này có thể bị nhốt lại, sau đó mang đi xử lý nhân đạo. Nó đã tìm cách về với Tiểu Quyên. Không được đâu anh.

-Nhưng nó có thể làm em bị thương- Thiên Hằng cương quyết không nhượng bộ-Em đang mang thai, việc chích ngừa chó dại là không thể được, con chó này lại lang thang lâu như vậy, ai biết là có mầm bệnh trong người hay không? Nếu nó gây thương tích cho em thì làm sao? Không được…

-Anh à…Em…

Thiên Hằng không biết. Trong đầu Thẩm Tinh hiện ra hình ảnh của một cô bé con nức nở van xin ba mẹ mình giữ lại con chó Đen Mun đã ngoài 10 tuổi. Mắt nó mờ, nhưng cô bé đến gần vẫn vẫy đuôi mừng rỡ. Chỉ là nó không còn giúp gì được cho ba mẹ nữa. Ba mẹ nói là sẽ cho nó cái chết êm ái và nhân đạo. Nhưng Thẩm Tinh biết, Đen Mun không muốn chết. Khi bị đem đi, nó đã nhoài người về hướng cô nhóc nhỏ, rên la thảm thiết. Nó muốn được cứu…Song cô bé nhỏ không thể làm gì khác, chỉ biết khóc nức nở. Người lớn chỉ quan tâm tới những điều có lợi, đâu biết rằng những điều có lợi đó sẽ giết đi tâm hồn của bao đứa trẻ thơ.

Thiên Hằng đúng. Song anh không hiểu. Đôi khi với một đứa trẻ, con chó mới là một người bạn đáng tin cậy nhất. Vì chó không biết giả dối. Vì trong mắt một con chó, không có gì hơn người chủ của mình.

Bình luận





Chi tiết truyện