chương 15/ 97

Nhà họ Thiệu là một gia đình giàu có nên đối với chuyện xin vào học ở một trường tiểu học như Môn Áo không phải là vấn đề gì quá lớn. Chỉ là Thiên Hằng đã gần 8 tuổi, nếu học lớp 1 sẽ không cùng độ tuổi với bạn bè cùng lớp. Cuối cùng, hiệu trưởng thống nhất sẽ cho Thiên Hằng làm một bài kiểm tra, nếu vượt qua, cậu bé sẽ vào học lớp 3 ở trường.

Buổi tối trước khi làm kiểm tra Lạc Ân cố nén lo lắng, căn dặn Thiên Hằng từng chút một, trong khi đó hai cha con lại rất bình thản. Thiên Hằng nhíu mày, tỏ thái độ như bị làm phiền:

-Con nhớ rồi mà.

-Tiểu Hằng à…Ngày mai phải dậy sớm, tối nay con ngủ lúc 8 giờ nhé. Mẹ sẽ để đồng hồ báo thức cho con.

-Được rồi mà…

Lạc Ân chỉnh đồng hồ báo thức trong phòng Thiên Hằng. Một lát sau về phòng, cô lại tiếp tục điều chỉnh đồng hồ báo thức của mình., Thiệu Tường Phong thoáng nhướng mày:

-Làm gì vậy?

-Ngày mai Thiên Hằng phải dậy sớm. Con còn nhỏ, tôi chỉ sợ thằng bé ngủ quên nên…

-Nên cũng phải chỉnh giờ để dậy trước con à?- Thiệu Tường Phong chợt bật cười bởi suy nghĩ có phần ngây ngô của Lạc Ân- Em…

-Anh cũng nên xem Tiểu Hằng là một đứa trẻ chứ- Lạc Ân ngắt lời anh bằng một câu nói có vẻ như đang giận dỗi- Thằng bé là trẻ con nên cũng sẽ có những lúc sơ suất mà.

Chúng ta cũng từng là những đứa trẻ. Thiên Hằng chẳng qua là một đứa bé cứ tưởng mình lớn nhanh hơn người khác mà thôi.

Thiệu Tường Phong bỗng kéo Lạc Ân vào ngực. Giọng anh ta trầm ấm chứ không lạnh nhạt, cộc lốc như mọi lần:

-Vậy thì giờ em ngủ đi, mai mới có sức mà thức trước trẻ con chứ!

Đây cũng là một ngày không nằm trong thời kỳ an toàn của Lạc Ân nhưng Thiệu Tường Phong chỉ ôm cô mà ngủ. Giữa hai người tràn ngập một không khí tĩnh lặng, nhu hòa rất hiếm hoi.

Hôm sau, người dậy trễ nhất trong nhà lại là Lạc Ân. Khi cô thức dậy mới có 6 giờ sáng, nhưng hai cha con Thiệu Tường Phong, Thiệu Thiên Hằng đã ăn mặc gọn gàng. Bàn ăn dưới bếp đã dọn, là món trứng ốp la.

-Mẹ ăn đi. Là của ba làm.

Thiên Hằng đẩy sang cho cô phần trứng được để sẵn. Thiệu Tường Phong vẫn đang đứng cạnh lò nướng, đang nêm nếm món gì đó. Trên người anh còn mang tạp dề, khác hẳn vẻ nghiêm túc thường ngày:

-Em ăn đi.

Món cuối cùng là món súp bắp. Vị của súp rất vừa miệng Lạc Ân.

-Rất ngon.

-Tôi sẽ đi với Thiên Hằng tới trường. Em cứ đi làm đi. Sau khi phỏng vấn xong, tôi sẽ gọi cho em.

-Anh bận rộn nhiều việc mà…-Lạc Ân cắt lời- Hôm qua tôi có xin nghỉ rồi. Để tôi đi cho.

-Cả hai cùng đi luôn cũng được -Thiên Hằng bỗng lên tiếng- Để cho thầy cô giáo thấy, con có một gia đình hạnh phúc, khả năng được nhận vượt lớp không phải sẽ cao hơn sao?

….Trong khi Thiên Hằng thực hiện phỏng vấn, thi trong phòng, Lạc Ân cũng nhấp nhổm bên trong dãy phòng dành cho khách. Vẻ nôn nóng, hồi hộp của cô chính là tâm tình của người mẹ, hiệu trưởng rất thông cảm, cười khẽ:

-Theo tôi thấy….cậu bé rất thông minh. Chắc là không có vấn đề gì đâu.

Cửa phòng bật mở. Thiên Hằng cùng một cô giáo bước vào. Nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt cô ấy, gánh nặng trong lòng Lạc Ân cũng vơi đi không ít. Cô giáo chào cô và Tường Phong rồi quay sang hiệu trưởng:

-Bài kiểm tra rất tốt. Được đánh giá là xuất sắc.

Hiệu trưởng nhìn thoáng qua kết quả trong tay cô giáo, đôi mày khẽ nhíu lên một chút rồi bà nhẹ điểm một nụ cười:

-Chúc mừng các vị. Bắt đầu tuần sau Thiệu Thiên Hằng sẽ nhập học lớp ba ở trường Tiểu học Môn Áo. Mọi thủ tục còn lại, chúng tôi sẽ làm việc với các vị ngay thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện