,,,,,- Kế hoạch này từ nay con không cần tham gia nữa. Tự về nhà mà sám hối đi!
Trình Vân lạnh lùng nói
với đứa con trai duy nhất. Ông không tiếc những tổn thất phải chịu của
công ty, chỉ cảm thấy lo lắng. Niệm An vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nó mới có 23 tuổi, phải chăng ông đã đặt lên vai nó quá nhiều mong mỏi, quá nhiều trách nhiệm, khiến Niệm An đi lệch con đường, trở thành một con sói quá sớm so với tuổi đời của nó hay không?
-Anh hai…Anh thấy sao?
Từ Thành Luân nhớ tới
cuộc nói chuyện hôm trước với Niệm An. Ông không rõ, nhưng có lẽ chuyện
có liên quan tới con gái. Anh hùng không qua được ải mỹ nhân chăng?
-Đừng hỏi tôi. Về hỏi con của chú kìa…
Rồi ông lại sực nhớ ra:
-Tiểu Hằng sẽ không làm gì Niệm An chứ? Nhìn nó lúc nãy, tôi cũng sợ…Hình như nó giận lắm.
Trình Vân lại thở dài.
Thiên Hằng là con người nguyên tắc. Từ nhỏ tới lớn Thiên Hằng không
thích dựa vào ai khác, ghét nhất là những kẻ lợi dụng quan hệ, đi lên
không vì thực lực. Ngày hôm nay nó mang đến hai bản thiết kế cho ông so
sánh…Lời nói khi nãy…Rõ ràng là Thiên Hằng đang cảm thấy bất bình cho
cậu nhân viên dưới quyền mình.
Một người có tài. Thậm chí là rất có tài…
….Ở một nơi khác, không xa tòa nhà của Trình thị, Niệm An vẫn đang đi sau Thiên Hằng, cố gắng bắt chuyện với anh trai:
-Anh hai…Em…
-Gọi cô ta đến đây cho anh!
-Anh hai à…Em…
-Gọi cô ta đến đây ngay lập tức. Có nghe không?
Thiên Hằng quát lớn. Niệm An đứng yên tại chỗ, không dám nói một lời.
-Em đừng tưởng anh hai
không biết em đang tính toán chuyện gì- Mắt Thiên Hằng long lên sau cặp
kính trắng- Em muốn dồn Lâm thị vào con đường cùng, cho họ không ngẩng
đầu lên được,có phải không?
Ban đầu Thiên Hằng chỉ
nghĩ, Niệm An chọn sản phẩm của Lâm thị là nhằm mục đích muốn giúp Huệ
Mẫn vực lại sự nghiệp. Ông Lâm cũng là ân nhân của anh ngày đó. Bản
thiết kế của Hướng Đông rất tốt. Không cần công trình này của Trình thị, chỉ hai tiếng sau đấu thầu đã có nơi liên lạc với Kỷ Nguyên muốn sử
dụng bản thiết kế đó ngay. Xem như lần này để Lâm thị có thêm cơ hội, có thể trả được món nợ ân tình ngày xưa. Anh đã định im lặng, đã định về
nhà…
Nhưng Thiên Hằng lại nghĩ tới một khả năng khác, sau lời nói của Từ Thành Luân:
-Bác nghĩ…Niệm An không chỉ muốn vậy. Nó…bác chỉ lo…
Với thực lực hiện nay của Lâm thị, rất khó có khả năng hoàn thành tốt những yêu cầu từ phía nhà
đầu tư. Một khi đã ký kết hợp đồng, Niệm An với tư cách là đại diện bên
đầu tư hoàn toàn có thể đưa ra những yêu cầu gắt gao trong việc thi
công. Hòa Vỹ không phải là một kiến trúc sư tồi nhưng cậu ta không có sở trường trong việc thiết kế công trình. Sai sót có thể xảy ra bất cứ khi nào. Bản hợp đồng giữa hai bên Trình Vân đưa cho anh xem lúc chiều đặt
rất nặng vấn đề bồi thường nếu phía đối tác làm sai cam kết. Số tiền bồi thường có thể làm Lâm thị sụp đổ ngay.
Ép chết Lâm thị, dù bề
ngoài là vứt cho họ một cần câu song lại đầy gai nhọn. Niệm An, từ khi
nào đứa em trai nhỏ đã trở nên thủ đoạn thế này?
-Anh hai…
Niệm An ngẩng đầu lên. Trọn đời luôn như vậy. Dù em có thế nào, cũng không qua được mắt anh hai.
-Em xin lỗi anh hai. Nhưng thương trường là chiến trường mà.
Niệm An có không ít tính
toán cá nhân trong đó. Thậm chí cũng đã tính tới khả năng bị ba phát
hiện. Đóng vai khờ khạo cũng không khó lắm. Cứ giả vờ như mình là một
tên ngốc không có quyền hành gì cả. Thậm chí đóng vai một công tử bất
đắc chí vì bị cha xem thường. Mục đích là gì nhỉ? Để xem Huệ Mẫn phản
ứng thế nào?…Hay có thể vừa gián tiếp hủy đi Lâm thị mà vẫn không làm
cho cô hận mình, mọi tội lỗi trút hết lên hai “cây cao bóng cả”….. Nghĩ
lại, anh bỗng thoáng nhếch môi.
-Gọi cô ta đến đây cho anh hai!
-Anh hai à….Huệ Mẫn…
-Em có gọi không? Hay để anh gọi?
-Anh hai à…Em…
Có tiếng bước đi. Niệm An và Thiên Hằng đều nhìn ra ngoài. Huệ Mẫn vừa đến. Nhìn thấy Thiên Hằng, cô hơi ngẩn người ra.
-Anh…
-Cô không cần ngạc nhiên
như vậy- Thiên Hằng khoanh tay, ánh mắt sắc như dao nhìn sang hai người
-Từ nhỏ tới lớn, Niệm An do chính tay tôi chăm sóc. Ba em ấy cũng là ba
nuôi của tôi. Ba tôi là Thiệu Tường Phong, trưởng phòng thiết kế của
Trình thị, mới về hưu năm ngoái thôi.
Huệ Mẫn ngẩn người. Quan hệ như vậy, sao…sao Niệm An lại như không quen biết? Tại sao?
-Cô Lâm ạ…Cô thực sự làm
tôi quá thất vọng. -Thiên Hằng thẳng thắn- Ba cô tài giỏi, quyết đoán
bao nhiêu thì cô ngu ngốc và ấu trĩ bấy nhiêu. Làm ăn không phải chỉ có
giỏi quyến rũ đàn ông, để cho họ thỏa mãn dục vọng là được. Nếu ba cô
biết, cô vì công ty của ông ấy mà để cho đàn ông đùa bỡn, lợi dụng như
vậy, ông ấy sẽ đau lòng đến thế nào, cô có biết không?
Làm cha rồi sẽ thấu sự
yêu thương con trẻ. Thiên Hằng cũng có một tiểu công chúa. Anh thật sự
sẽ phát điên lên khi nghĩ tới cảnh con gái mình bị một thằng sở khanh
lấy ra làm trò đùa cợt. Con gái như hoa như ngọc phải miễn cưỡng chiều
lòng đám người háo sắc, xem mình là một món hàng….
Huệ Mẫn thực sự không đáp được lời nào, chỉ đứng chôn chân tại chỗ. Niệm An cũng lặng yên. Thiên
Hằng nhìn cả hai người, cơn giận lại đùng đùng kéo đến. Nếu là như khi
còn nhỏ, anh sẽ không ngần ngại đánh cho Niệm An một trận. Nhưng hiện
tại, đánh có giải quyết được gì đâu:
-Cô Lâm à…Thương trường
không phải là chỗ mà cô chỉ có sắc đẹp là có thể làm được những điều
mình muốn. Cô hầu hạ một thằng đàn ông rồi sẽ có những thằng đàn ông
khác…Một lần làm điếm, trọn đời cũng là điếm. Đám đàn ông làm ăn lại mau chán và đâu thiếu gì gái đẹp. Bọn họ chơi đùa chán sẽ tìm cô gái khác.
Lúc đó, những gì cô có được từ thân xác sẽ còn gì? Muốn hay không, người ta cũng cho cô là một con điếm mất rồi.
Anh dừng lại một chút.
Huệ Mẫn không cố ý nhưng nước mắt đang rơi trên khuôn mặt trái xoan
thanh tú. Biết là có thể sẽ làm cô sốc nặng hơn nữa, nhưng Thiên Hằng
vẫn cho rằng, tốt nhất vẫn là nên cho cô một bài học từ sự đắng cay này:
-Thay vì tìm cách dụ dỗ
đàn ông tìm hợp đồng, cô nên dành thời gian thu xếp lại công việc ở công ty cho tốt. Hòa Vỹ có tài nhưng cậu ấy không hợp với mảng thiết kế công trình. Cô nhận những bản hợp đồng nhỏ cần thiết kế nội thất, đúng sở
trường Hòa Vỹ hơn.
-Anh…- Huệ Mẫn cắn môi nhìn Thiên Hằng- Chuyện của tôi…Anh…
-Tôi không nên xen vào
phải không?- Thiên Hằng lạnh lùng- Ông Lâm từng giúp đỡ tôi, tôi không
muốn ông ấy sau khi hồi phục lại tức điên người vì cô con gái lúc nào
cũng tưởng mình đúng là cô. Cô giành được hợp đồng rồi thì làm sao mà
thực hiện nó nếu không phải lại tiếp tục vay vốn ngân hàng, đầu tư cho
công trình? Bản thiết kế nhiều chi tiết rườm rà như vậy, chi phí thực
hiện sẽ rất cao. Cô nghĩ Trình thị rộng lớn này chịu làm ăn lỗ vốn vậy
sao?
Huệ Mẫn như một con nai
con đang từ từ bị sói vờn qua lại chờ ngày nuốt chửng. Thiên Hằng bỗng
muốn con gái mình lớn thật mau để anh có thể dạy con bài học – một khi
thực lực không đủ, đừng nên nghĩ mình có thể gánh vác được những chuyện
lớn lao hơn.
Bình luận
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1