Buổi tối, Tường Phong vừa từ bệnh viện về nhà, mở cửa thì đã bị ôm chặt. Thân thể mềm mại, tóc vẫn còn ướt nước…Người đó vội vàng kéo anh xuống, hôn lên bờ môi lạnh giá của Thiệu Tường Phong.
Cái hôn không có kỹ xảo. Hơi thở quen thuộc. Anh nhanh chóng nhận ra:
-Em sao vậy?
Hai mắt đã làm quen với bóng tối, cộng thêm ánh trăng từ bên ngoài, Thiệu Tường Phong nhận ra Lạc Ân mong manh trong chiếc áo ngủ mỏng. Mắt cô sưng húp, có lẽ đã khóc rất nhiều.
Lúc nãy, Lạc Đào có tới bệnh viện. Hai bên không quen biết nhau nên không nói gì ngoài vài câu chào hỏi. Lạc Đào bảo anh về nhà xem tình hình Lạc Ân một chút. Thiên Hằng cũng nói, lúc nãy mẹ rất mệt….Cũng phải, cô đã thức suốt hai đêm trong bệnh viện rồi.
Lạc Ân quỳ trên nền gạch. Thân thể trắng mịn như bạch ngọc. Cô rất đẹp. Ở cái tuổi này lại càng đẹp. Thiệu Hằng giống mẹ, lớn lên sẽ rất đẹp trai.
Cô ôm ngang lưng Thiệu Tường Phong. Rồi chợt trở nên vội vã…Lạc Ân cố kéo anh ngồi xuống, lại vụng về cố hôn lên mặt mũi Tường Phong.
Nước mắt. Có vị mặn của nước mắt. Nụ hôn của Lạc Ân không hề gợi lên hương vị tình dục. Nó khiến Tường Phong đau lòng không kém gì cô.
-Em sao vậy?
-Em đã xem tài liệu. Em đã hỏi bác sĩ -Lạc Ân nấc lên- Nếu thụ tinh nhân tạo cũng không thể 100% thành công được, phải tốn 5-6 tháng để cấy được trứng thụ tinh vào cơ thể. 9 tháng mang thai nữa. Tiểu Hằng…Tiểu Hằng làm sao đợi lâu như vậy được. Anh ơi….Em…Thụ tinh nhân tạo thì em phải nằm yên một chỗ trong một thời gian nữa. Em không đến thăm Thiên Hằng được…Mà con thì…
-Lạc Ân!
-Em đã nói với con là em mang thai -Lạc Ân khóc to lên- Nhưng em thử rồi…Em không có thai. Em không mang thai. Em chỉ gạt con để Tiểu Hằng có hy vọng sống. Anh ơi, bây giờ làm sao đây anh? Tại sao có người một lần đã mang thai, em và anh…nhiều lần rồi mà không được? Sao lần trước chỉ một đêm đã có? Giờ mình phải làm gì đây? Làm gì đây hả anh?
Cô bất lực. Thật sự bất lực. Đứa con mong đợi, sao mãi mà không đến? Lạc Ân phải làm gì đây? Phải làm gì để cứu Thiên Hằng.
-Mình…mình làm đi anh!- Lạc Ân cởi vội áo anh- Anh muốn làm bao nhiêu lần cũng được. Muốn làm sao cũng được. Miễn là em mau có thai thôi. Em muốn có con. Muốn có con.
Lạc Ân hôn Tường Phong. Hôn với tất cả những nỗi đau và sợ hãi mà cô đang có…Bây giờ vì Thiên Hằng, Lạc Ân có thể làm tất cả. Nếu bác sĩ không nói, chỉ có anh em cùng chung huyết thống (anh em ruột) mới có khả năng chữa bệnh cho Thiên Hằng cao nhất thì có lẽ, cô sẵn sàng ngủ với người đàn ông nào cũng được, miễn là anh ta mang tới cho cô một đứa con, một đứa con có thể cứu mạng Thiên Hằng.
-Em bình tĩnh lại đi, Lạc Ân! Bình tĩnh lại…
-Tại sao anh không làm với em chứ? -Lạc Ân gào lên- Anh không muốn Tiểu Hằng sống sao? Em van anh…Anh cứ giày vò em thế nào cũng được. Tư thế nào cũng được…Miễn là chúng ta mau có con. Mau có con thôi. Đi anh! Mình làm đi anh!
Lạc Ân lao vào Tường Phong, như con thiêu thân lao vào lửa. Cô hôn anh…Nụ hôn vụng về pha nước mắt. Cái lưỡi nhỏ không ngừng làm phiền, làm loạn trên thân thể Tường Phong, chỉ mong gợi trong lòng anh sự kích thích. Lạc Ân không muốn lỡ một phút giây nào cả. Phải có con, mau chóng có con…
-Anh…
Thiệu Tường Phong luôn tự hào mình là người sắt đá. Anh chưa bao giờ nao núng, chưa bao giờ sợ hãi một điều gì.
Nhưng hôm nay thì lớp vỏ bọc ngoài đó đã rách bươm, xơ xác. Thiệu Tường Phong từng không yêu Lạc Ân, thậm chí cảm xúc anh với cô, chỉ đơn thuần là sự khao khát của nhục dục. Ba mẹ mắc công mướn về một người đẻ mướn. Cô lại xinh đẹp, tươi mát như hoa nở, không ngừng có hành động kích thích, dù là ngây ngô, vụng về nhưng mỡ đã dâng tận miệng, Thiệu Tường Phong cũng không ngại nuốt vào bụng.
Thiên Hằng ra đời…Anh cũng không có nhiều cảm xúc với nó. Chỉ cảm thấy thương hại. Lại một thằng bé đi vào con đường mà anh đã đi qua.
Sau đó, có một lúc nào đó, bản năng làm cha trỗi dậy. Thiệu Tường Phong muốn rời khỏi nhà họ Thiệu, tạo lập một giang san cho mình. Anh cũng muốn dẫn Thiên Hằng theo. Hai cha con cùng chung sống. Hai kẻ lạnh lẽo ở với nhau, nhìn bản sao của mình mà trải qua suốt quãng đời còn lại cũng không phải là một ý kiến tồi.
Nhưng rồi…Thiên Hằng phát bệnh. Lạc Ân một lần nữa bước vào cuộc sống của anh.
Hai người lên giường. Lần đầu thì vẫn là nhục dục nhiều hơn cảm xúc. Tường Phong thuộc mẫu người không quan tâm lắm tới tình dục. Có cũng được, không có cũng không sao.
Nhưng, ngủ với cô gái là mẹ của con mình vẫn mang tới một số cảm xúc thú vị. Để rồi có những lần sau, Tường Phong bắt đầu cảm thấy, bên cạnh nhu cầu thân thể, anh bắt đầu vương vấn, nhớ mùi hương của cô gái đó. Anh bắt đầu nghĩ tới…Bức tranh cha con có thêm người mẹ có lẽ sẽ đẹp hơn. Hoàn hảo hơn.
Hôm nay, đứa bé 8 năm dài Thiệu Tường Phong để mặc cho những kẻ sắp đặt ngày xưa chăm sóc ngã bệnh, tự hủy hoại bản thân mình. Lạc Ân làm mọi cách níu giữ sinh mạng con trai…Thiệu Tường Phong vô tình và tàn nhẫn. Anh vốn tưởng mình không tình cảm. Ai có ngờ đâu, tình cảm như một mạch nước ngầm len lỏi, đã từ từ dâng kín đáy lòng anh.
-Tường Phong…Em…
-Được rồi.- Thiệu Tường Phong nhẹ nhàng cởi quần áo mình, chạm tay lên thân thể run rẩy của Lạc Ân- Chúng ta sẽ có em bé. Nhưng em bé đó không phải là kết thúc. Anh muốn, khi Thiên Hằng khỏi bệnh, cả nhà chúng ta sẽ có 4 người, mãi mãi bên nhau.
Tường Phong hôn lên trán Lạc Ân. Nụ hôn đáp lên mũi, rồi mới từ từ di chuyển xuống môi cô.
Lạc Ân sững lại. Thiệu Tường Phong đang thong thả di chuyển trên khắp thân thể của cô một cách thật dịu dàng, trân trọng. Anh còn dùng lưỡi kích thích, cho tới khi Lạc Ân vô thức mở rộng chân, cuốn lấy Tường Phong…
Anh làm rất nhẹ. Lạc Ân nhắm mắt, để mặc mình trôi theo cảm giác lâng lâng, tê dại lan tràn khắp toàn thân….
Cô mệt, muốn ngủ. Trước mắt là một đứa trẻ đang vẫy gọi. Cạnh đó là Thiên Hằng đang mỉm cười thật tươi, còn vẫy tay với cô.
-Ưm…
Một cú thúc vào sâu tận bên trong tử cung, kèm theo luồng nhiệt nóng bỏng…Lạc Ân không kiềm chế tiếng rên rỉ của mình nữa. Tài liệu nói, phụ nữ khi đạt cực khoái sẽ nhanh chóng mang thai…..Mau chóng sẽ có thai.
Tường Phong vẫn không rút ra khỏi cơ thể cô. Anh chỉ di chuyển về phía trước một chút, rướn người say đắm hôn lên từng tấc da thịt nõn nà, ướt đẫm mồ hôi.
Một lát sau, Tường Phong mới ôm Lạc Ân vào phòng ngủ. Khoác vội chiếc áo choàng ngủ rộng, Tường Phong gọi điện thoại cho trợ lý của mình.
-Sắp xếp một chuyến đi nghỉ cho tôi nhé. Tôi muốn cùng vợ con mình nghỉ ngơi thư giãn trong 1 tuần. Nơi đó phải biệt lập, không xa bệnh viện, nhưng không có nhiều người…
Trên mắt Lạc Ân vẫn còn nước mắt. Tường Phong vuốt nhẹ má cô…Dù muộn, nhưng từ nay mong là anh sẽ không làm cho mẹ con em phải khóc vì sự chia xa lần nữa. Con yêu và cô vợ nhỏ, hãy tin anh…Người cha trong một gia đình.
Bình luận
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1