chương 31/ 97

Thời gian như dòng nước, lặng lẽ trôi nhanh. Bác sĩ dùng khá nhiều phương tiện điều trị tiên tiến áp dụng trên người Thiên Hằng. Những cơn đau dần không còn nữa. Thiên Hằng trong đêm đã có thể ngủ say.

Nhưng không ai hiểu sức khỏe của mình bằng chính bản thân mình. Thiên Hằng không đau đớn nữa, chẳng qua là do sức đề kháng đã tới cực hạn. Hơn nữa dùng nhiều thuốc giảm đau như vậy, cảm giác đau cũng bị tê liệt, dần mất đi thôi.

Người ta nói trẻ con hay thay đổi tâm trạng. Thiên Hắng bây giờ mới cảm nhận rõ, thì ra mình vẫn là một đứa trẻ con.

Mấy tháng trước từng nghĩ tới cái chết. Từng rất tiêu cực. Thế nhưng bây giờ lại mãnh liệt muốn sống. Em bé hôm qua đã bắt đầu gò lên trên vòm bụng của mẹ. Cái thai của Lạc Ân hơn 4 tháng rồi, bác sĩ nói là rất khỏe mạnh. Chỉ là không cho biết giới tính của em bé là gái hay trai thôi.

Cùng với sự lớn lên của em bé là sự lạnh nhạt của ba đối với mẹ. Ba đi sớm về khuya, có lúc đi tới mấy ngày. Khi về nhà thì thường trầm ngâm ngồi trong phòng khách. Có đôi khi nhìn thấy Thiên Hằng và mẹ thì lại thở dài.

Nếu mình….mình ra đi trước mà mẹ lại bị ba lạnh nhạt, thế thì em bé và mẹ sẽ ra sao? Mẹ làm sao đủ tiền, đủ thế lực để giành quyền nuôi em bé chứ? Mẹ sẽ khổ đau thế nào?

Trái tim ba phải ở lại bên mẹ. Chỉ có ba mới có thể che chở cho mẹ suốt đời này thôi.

-Ba đi đâu vậy ạ?

Tường Phong lại chuẩn bị ra ngoài. Thấy Thiên Hằng đứng trước cửa, anh nhẹ giọng, nhưng vẫn là trốn tránh việc phải trả lời câu hỏi kia:

-Ba có việc, ba phải ra ngoài.

-Ba đi nhiều lắm rồi. Hôm nay mới về tới nhà, lại đi nữa sao?

Tường Phong thực sự rất gấp. Anh bước qua Thiên Hằng, không màng giải thích.

Nhìn theo dáng đi tất tả của Tường Phong, Thiên Hằng lặng lẽ bước vào trong.

Chiếc xe lao đi trong đêm. Lòng Tường Phong nổi sóng. Có nhiều chuyện đúng là nằm ngoài tầm khống chế, con người không thể tính toán ra.

Bên trong phòng, Thiên Hằng lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp kim loại khá lớn. Bên trong là những xấp tiền xếp chồng lên nhau.

Đây là số tiền lì xì mỗi năm mà Thiên Hằng được nhận. Mỗi khi Tết đến, có rất nhiều người lì xì cho Thiên Hằng. Ông bà nội tự hào cháu mình là thiên tài nên không màng đến việc quản lý tài chính, mọi chuyện cứ để Thiên Hằng tùy ý xử lý. Qua mấy năm, số tiền tích lũy đã lên tới mấy trăm ngàn, là một số tiền khá lớn.

Trên mạng, Thiên Hằng tra được một số văn phòng thám tử lớn. Cậu bé nhấc điện thoại lên:

-Alo?

-Tôi….tôi sẽ chuyển tiền một nửa qua tài khoản cho thám tử. Ông giúp điều tra giùm người này đã đi đâu, làm gì. Sau khi chuyển tiền tôi sẽ gửi hình người đó cho ông.

Bên kia không biết có cảm nhận được giọng nói của khách hàng có vẻ non nớt hay không mà đồng ý ngay lập tức. Họ còn nói sẽ chuyển ngay mẫu hợp đồng qua cho Thiên Hằng.

….Lần đầu tiên, người tài xế taxi gặp một khách hàng lạ lùng. Đó là một cậu bé khoảng 8-9 tuổi, sắc mặt nhợt nhạt nhưng lại lạnh như băng.

-Tới rồi cậu bé. Đúng là địa chỉ này.

Các thám tử làm việc khá hiệu quả. Chỉ trong một tuần đã điều tra ra manh mối. Có lẽ là do Tường Phong cũng không để ý và càng không ngờ là mình lại bị theo dõi trong lúc này.

Thám tử tra ra nơi Tường Phong hay đến. Đó là một căn hộ chung cư nắm ở khu khá vắng người của Nguyên Lãng. Lúc Thiên Hằng xuống xe, một người phụ nữ trung niên vừa mở cửa bước ra.

-Chào bà…

-Chào cháu. Cháu muốn hỏi ai?

Thiên Hằng nhìn bề ngoài dù có vẻ mệt mỏi song gương mặt tuấn tú vẫn khiến người gặp mặt có cảm tình ngay lần đầu gặp mặt. Huống gì cậu bé lại đang mỉm cười.

-Cháu là con trai của Thiệu tổng. Cháu đến tìm ba cháu. Có việc rất gấp ạ.

…Bên trong căn hộ, Thiệu Tường Phong đang lo lắng nhìn bác sĩ thận trọng kiểm tra cho cậu bé đang nằm thiêm thiếp trong nôi. Đôi mày của ông ta hơi nhíu lại cũng làm anh lo sợ theo.

-Sao rồi bác sĩ? Nó có sao không?

-Không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là sốt mọc răng thôi.- Bác sĩ vạch nhẹ cái miệng xinh xinh đang mếu máo- Cậu bé này mọc răng sớm hơn một chút so với bạn bè của mình thôi.

-À…

Tiếng thở phào của Tường Phong vang lên đầy nhẹ nhõm, nhưng lại khiến Thiên Hằng run lên, chạm mạnh vào cánh cửa phòng.

Tường Phong và bác sĩ đều quay lại. Ánh mắt Thiên Hằng tối lại, đôi môi mỏng cũng nhẹ nhếch lên:

-Con chào ba. Bây giờ thì con đã biết, vì sao ba ít ở nhà rồi.

Lồng ngực Thiên Hằng đau nhức dữ dội. Ba đi sớm về trễ thời gian qua là vì một đứa con khác. Trong khi con trai lớn thì bệnh hoạn, mẹ thì lại mang thai.

Những lời ba từng nói trong chuyến du lịch. Ba quan tâm, chăm sóc cũng chỉ là giả. Thiên Hằng chưa chết mà ba đã tìm một đứa con khác rồi sao.

Phản ứng của Thiên Hằng trong trường hợp này rất giống những đứa bé khác. Đó là gào khóc, chân giậm mạnh xuống sàn.

-Ba!

Tường Phong giật mình sực tỉnh. Anh quay sang phía bác sĩ, nhẹ giọng:

-Cảm ơn ông. Nếu bé có gì tôi sẽ gọi cho ông.

Bà vú cũng vừa vào tới. Tường Phong nhẹ nhàng nói với bà:

-Vú đưa em bé vào phòng đi. Để tôi nói chuyện một lát.

Sau phút kích động, Thiên Hằng dần bình tĩnh lại. Xung quanh không có bóng dáng phụ nữ. Không lẽ là…

-Ba không định nói với con, ba sinh em bé đó ra là vì muốn phẫu thuật ghép tủy cho con chứ? Nó đâu phải là em ruột cùng cha cùng mẹ với con. Ba không thể lấy lý do đó mà có tình nhân bên ngoài được. Ba…

Thiên Hắng chợt nhớ lại…Em bé này hình như lúc nãy bác sĩ có nói là sốt mọc răng. Tức là khoảng 4-5 tháng. Thời gian hoài thai trước khi mẹ Lạc Ân trở lại. Sự phẫn nộ cũng theo đó mà dịu bớt đi.

Tường Phong nhìn con trai, thong thả buông từng tiếng:

-Đứa bé đó không phải là em ruột của con. Cũng không phải là con của ba. Nó chỉ có tủy tương thích với con thôi. Theo xét nghiệm là 88%.

Anh không muốn gạt Thiên Hằng nữa. Thằng bé thông minh như vậy, nếu anh lại gạt nó thêm nữa, khi biết chuyện sẽ càng bị sốc hơn.

-Ý ba là…Nó không hề liên quan gì tới chúng ta?

-Phải.

-Vậy sao em bé lại ở đây?-Thiên Hằng hỏi, rồi chính bản thân cậu tự có câu trả lời:

-Nó không phải là em bé trong vụ bắt cóc đó chứ?

Hơn tháng nay cả thành phố xôn xao về một vụ mất tích trẻ con trong bệnh viện. Khi đưa cháu bé đi khám bệnh, người mẹ để cho hộ lý mang bé đi xét nghiệm, sau đó không thấy con mình về nữa. Cảnh sát đến bệnh viện điều tra thì hộ lý đó không phải là người của bệnh viện. Tới nay em bé vẫn không được tìm thấy.

Tường Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thiên Hằng. Như một sự thừa nhận. Chân cậu như nhũn ra:

-Ba….tội bắt cóc sẽ ở tù đó. Mẹ và em làm sao? Ai lo cho họ. Ba…

-Thật ra có ba hay không cũng không quan trọng lắm- Tường Phong mỉm cười- Con còn sống mới là quan trọng với mẹ và em nhất. Không phải ba là người nhà họ Thiệu sao? Ba cũng là tổng tài của Thiệu thị. Không ai để ba phải chết đâu. Nhất là ông nội của con.

Thiên Hằng khựng lại. Cậu bé chợt nhớ…Mấy tháng nay ngoài mình và cái bào thai trong bụng mẹ cũng ít hỏi về ba. Ông bà nội, ông bà ngoại đều dồn hết sự chú ý vào Thiên Hằng. Còn ba, Thiệu Tường Phong? Ba đi về lặng lẽ. Nếu không phải vì sợ mẹ và em trai bị bỏ rơi, Thiên Hằng cũng chẳng để ý tới ba mình đang làm gì.

Ba…Đôi vai rắn chắc. Tuy ba không mấy khi biểu lộ tình cảm nhưng những gì Tường Phong đã làm chứng tỏ ba vô cùng lo lắng cho mình. Một gia đình hạnh phúc liệu có trọn vẹn khi một thành viên bị gạt ra bên lề, nhìn những người khác bằng đôi mắt lạnh lẽo không?

-Ba…

Thiên Hằng ôm lấy Tường Phong. Cậu chỉ cao tới ngang bụng anh. Tường Phong phải quỳ hẳn người xuống, ôm lấy khuôn mặt xương xương của cậu bé, nhẹ nhàng:

-Con cố lên Tiểu Hằng ạ. Dù thế nào cũng phải cố gắng, biết không?

Có tiếng em bé khóc. Thiên Hằng rơm rớm nước mắt, ngẩng lên:

-Ba bắt cóc con người ta, biết có chữa được không? 88% tủy tương thích đâu có nghĩa là sẽ thành công. Nếu con vẫn…vẫn chết…thì sao?

Sóng lưng Thiên Hằng lạnh toát. Em bé không phải là anh em ruột, đâu có dùng phương pháp ghép tủy bằng dùng máu dây rốn nữa. Em bé còn nhỏ như vậy rồi sẽ ra sao? Là một đứa bé có trí thông minh tương đương với thiếu niên 16-17 tuổi, khả năng chịu đau của Thiên Hằng rất tốt, còn em bé làm sao chịu nổi việc lấy tủy xương xét nghiệm. Sau khi xét nghiệm còn thế nào nữa? Đứa bé 6 tháng, làm sao mà chịu nổi đây?

-Em bé…em bé sẽ như thế nào hả ba?

Tường Phong cũng không thể trả lời được. Sống chết do số mạng, nói như vậy Thiên Hằng có chấp nhận được không?

-Ba bắc cóc em ấy, mang đi chữa bệnh cho con? Em ấy sẽ chết, nếu không cẩn thận sẽ bị chết phải không ba?

Tường Phong không đáp. Con người rất ích kỷ, nhưng vẫn còn lòng trắc ẩn. Thiệu Tường Phong tàn nhẫn mưu mô trên thương trường là để tồn tại, thậm chí tính toán với ba mình là để tháo ra sợi dây ràng buộc. Anh chỉ đối phó với những người muốn mình gục xuống. Nhưng đứa bé này…Mạng sống của nó đổi lại mạng Thiên Hằng? Nó chỉ là một đứa trẻ đang phải đưa nôi.

-Ba…ba đừng làm vậy- Thiên Hằng nức nở- Phẫu thuật cũng chưa chắc thành công. Bác sĩ nói chỉ có máu cuống rốn của em ruột con mới là khả thi nhất. Còn em bé này với con không thân không thích. 88% chứ đâu phải là 100%. Con vẫn có thể chết mà. Em ấy cũng vậy. Mà nếu không chết, bị ảnh hưởng thần kinh khùng khùng điên điên thì sao? Còn ba nếu bị cảnh sát bắt. Tội bắt cóc ở tù vài năm nhưng tội giết người là mười mấy, hai mươi năm, chung thân đó ba à…Ba muốn bỏ mẹ và em một mình sao? Ba…

-Chứ con nói bây giờ ba phải làm sao?- Tường Phong cắn chặt môi- Em bé thì ít nhất còn 4 tháng nữa mới có thể ra đời. Mà 4 tháng nữa nghĩa là sinh thiếu tháng phải mổ, mạng sống của em và mẹ con có an toàn 100% không? Con có thể đợi được không hả Tiểu Hằng?- Tường Phong ôm lấy con trai- Bác sĩ nói…bạch cầu trong máu con ngày càng nhiều, hồng cầu suy giảm rõ rệt. Hôm qua ba thấy chiếc khăn đầy máu trong thùng rác…Tiểu Hằng, con nói đi! Ba nhẫn tâm để cho con chết được sao?

-Ba ơi!

Thiên Hằng nức nở. Một tia hy vọng. Một sinh mạng được níu kéo bởi bao nhiêu người khác. Vậy mà có lúc Thiên Hằng đã nghĩ, chết là hết. Mình có thể ra đi khi không còn chịu đựng nổi. Vết sẹo trên mu bàn tay vẫn còn đó. Thiên tài gì chứ? Thiệu Thiên Hằng chỉ là một đứa trẻ cố tỏ ra mình lớn nhanh hơn tuổi, thật ra vẫn vô cùng ấu trĩ, không hiểu thế nào là tình thương, là sự hi sinh của mẹ và cha.

-Tiểu Hằng ngoan -Tường Phong lau nước mắt cho con trai- Ba hứa với con, chỉ cần không…không đến đường cùng, ba sẽ không làm gì em bé đâu. Bây giờ con mà khóc nữa thì ảnh hưởng sức khỏe nhiều. Cố lên con. Chúng ta sẽ cùng chờ em bé chào đời. Tiểu Hằng ngoan….

Bàn tay ba miết nhẹ lên má con trai. Ấm quá! Thế mà sao bao lâu nay Thiên Hằng và Tường Phong đều không nhận ra cảm giác hạnh phúc đó…Thời gian đã qua không thể nào trở lại. Có hối hận, có nuối tiếc cũng đã muộn màng rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện