chương 53/ 97

Lâm Huệ Mẫn là một cô tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ. Cô chưa từng bị ai nặng lời, cũng chưa gặp bất cứ cú sốc nào về tình cảm. Bị Thiên Hằng từ chối thẳng thừng, chắc chắn là một nỗi đau trong lòng cô.

Chắc là sau đó cô đã làm mình làm mẩy gì với ông Lâm ở nhà. Ngày hôm sau ông gọi anh vào nói chuyện.

Thiên Hằng trong mắt mọi người là một người trầm tĩnh. Tuy nhiên, có một khía cạnh khác trong tính cách Thiên Hằng mà những người thân quen không hề biết. Đó là một con người vừa cố chấp vừa thẳng thắn. Thiên Hằng còn có một khả năng bẩm sinh trong việc dùng miệng lưỡi độc địa của mình làm tổn thương người khác. Lúc nhỏ đã rất lợi hại, khi lớn lên với sự trui rèn của thời gian càng phát triển mạnh mẽ hơn.

Ông Lâm sững sờ nhìn chàng trai trước mắt. Ông đã gặp nhiều người trong đời. Cao ngạo như Thiên Hằng không phải là không có. Song cái cảm giác không gì có thể khống chế được anh làm ông vô cùng khó chịu. Nhất là khi đã quen nắm mọi thứ trong tay.

-Cậu…

Ông có thể rất thương con gái. Nhưng đừng sỉ nhục cô ấy tới vậy. Dùng quyền lực để người khác yêu thương và cưng chiều con gái mình như ông vậy. Ông Lâm ạ…Hình như ông chưa già mà đã bắt đầu hết sáng suốt rồi.

Bờ môi Thiên Hằng nhếch lên, khinh bạc lúc ông Lâm đưa ra đề nghị nếu anh chịu xin lỗi Huệ Mẫn, làm bạn trai của cô ấy, anh không chỉ là trưởng phòng thiết kế của Lâm thị mà còn có thể bước lên vị trí cao hơn.

Thiên Hằng bước ra khỏi Lâm thị không nuối tiếc. Anh không thích những tình yêu thương mù quáng. Yêu thương một ai đó không phải là cứ cố thực hiện những điều người ấy muốn. Phải biết chỉ cho người đó thấy họ đã sai, đã vấp ngã thế nào.

Anh có chút thương hại Lâm Huệ Mẫn, và cũng thầm cảm ơn ba mẹ ruột, ba mẹ nuôi. Những người đó đã để cho mấy anh em tự đứng trên đôi chân mình, không cần sự bố thí ban ơn của người khác. Một khi đã nhận ơn nghĩa, có thể sẽ phải mang cả cuộc đời ra trả, mất hết tự do.

Niệm An cười cười:

-Có nghĩa là anh hai bị đuổi à?

-Ừ. Tới lúc mấy đứa báo hiếu anh hai rồi. Anh hai thất nghiệp.

Thiên Hằng ngồi trên sofa, vừa chỉnh lại cổ áo cho Gia Vũ vừa bình thản lên tiếng. Tạm thời không làm việc cố định cũng tốt. Thiên Hằng nhận vài hợp đồng thiết kế ngoài cũng được. Độc thân, không phải lo cho ai ngoài Gia Vũ, mười mấy ngàn mỗi tháng cũng đủ rồi.

-Nếu anh hai chịu ở nhà, em sẽ nuôi.

-Thôi đi mấy cậu- Thiên Hằng ra hiệu cho Gia Vũ chạy đến lấy cặp, đeo vào-Hôm nay nếu Tiểu Vũ không bị sốt, anh hai cũng không bảo em mang xe đẹp kín gió tới đón đâu. Thằng nhóc ham đi lắm! Còn mấy cậu không gây họa là tôi đã mừng hết lớn, ở đó mà nuôi tôi.

-Anh hai cứ nói vậy….! -Niệm An đứng dậy, cầm chìa khóa – Đi thôi Tiểu Vũ, đi xe cậu nè.

-Ừ. Đi xe đẹp của cậu vẫn thích hơn phải không Tiểu Vũ?

-Nệm êm lắm ạ -Gia Vũ cười tít mắt- Có nhạc hay.

-Vậy giữa cậu và ba “lớn”, Tiểu Vũ thương ai hơn? -Niệm An cười cười -Cậu hay ba?

Gia Vũ đưa cặp mắt ngây thơ hết nhìn Niệm An lại nhìn Thiên Hằng. Rồi cậu bé lon ton chạy đến ôm chân Thiên Hằng. Niệm An lại cười phá lên trong khi anh nạt ngang đứa em trai.

-Con nít đừng bắt nó so sánh như vậy chứ.

-Em biết trước câu trả lời rồi mà. Chỉ hỏi chơi vậy thôi.

-Vậy thì đừng hỏi.

Thiên Hằng nắm tay Gia Vũ. Thằng nhóc lớn lên lại có nhiều nét khá giống anh. Có lẽ do cả hai đều chịu ảnh hưởng từ ngoại hình của Lạc Ân. Chỉ có cái miệng là của Vĩnh Lạc, lún đồng tiền nho nhỏ của Niệm Khiết.

Đến trường học, Thiên Hằng nắm tay Gia Vũ bước vào trong. Hôm nay là ngày hội gia đình của trường mẫu giáo. Niệm Khiết mới quay về Canada hoàn thành thủ tục kết hôn với Vĩnh Lạc, để Gia Vũ ở lại. Vợ chồng già Thiệu Tường Phong và Trình Vân cũng theo sang Canada để lo liệu cho ngày trọng đại. Thiên Hằng cùng Gia Vũ sẽ sang sau.

-Chú kiến trúc.

Có tiếng người gọi. Thiên Hằng khựng lại. Một cô bé con tết hai bím xinh xắn đang vẫy tay liên tục. Cạnh cô bé là….Thẩm Tinh.

-Chào chú ạ.

-Ừ. Chào cháu.

Hai người nhìn nhau. Thẩm Tinh nhìn thấy Gia Vũ ôm chân Thiên Hằng có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cố mỉm cười:

-Chào anh Thiệu…

-Chào cô…

Cô đi chung với Tiểu Huệ. Con bé có em trai đang học ở trường mẫu giáo này. Cha mẹ Tiểu Huệ đều bị bắt trong một đợt truy quét ma túy, Tiểu Huệ sống cùng em ở viện mồ côi. Sau đó Tiểu Huệ được vào học tại trường Tiểu học Hy Vọng, còn em trai gửi ở đây. Tiểu Huệ mới có 12 tuổi nên nhờ Thẩm Tinh làm phụ huynh cùng đến tham gia ngày hội gia đình.

-Ba…

Tiếng gọi đã quá rõ ràng. Thiên Hằng vỗ nhẹ vào Gia Vũ, thoáng mỉm cười:

-Con trai tôi. Thiệu Gia Vũ.

Anh ấy từng kết hôn. Thẩm Tinh bỗng thấy lòng có chút hụt hẫng. Nhưng hụt hẫng gì chứ? Cô cũng đã sắp kết hôn rồi. Hai tuần nữa thôi Thẩm Tinh sẽ về nhà.

-Đào Đào.

Cậu bé Đào Đào vẫy tay với chị. Các vị phụ huynh vội vã đi vào trong. Giờ thi đấu sắp đến rồi.

Thẩm Tinh và Tiểu Huệ, Tiểu Đào cùng một đội. Thiên Hằng và Gia Vũ một đội. Cậu nhóc đầy vẻ quyết tâm, nói với ba:

-Ba ơi…Cố lên!

Thiên Hằng cười nhẹ, xoa đầu con trai. Sau lần này nhất định phải bắt hai đứa em những lần tổ chức sau của trường mẫu giáo phải ráng mà thu xếp đi dự. Mấy đứa trẻ đều có ba mẹ cùng thi đấu, chỉ có anh và Gia Vũ – trong mằt mọi người là cha đơn thân với con trai…

Còn cô gái bên kia nữa. Thẩm Tinh vừa kết thúc đợt thi đấu. Cô không tiểu thư như anh nghĩ. Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt thanh tú. Thẩm Tinh và hai đứa nhóc kia mất thời gian khá lâu cho đợt đi bộ “liên kết tình thân” vừa rồi. Thẩm Tinh vừa an ủi cậu bé Đào Đào mặt vừa xị xuống, vừa trấn an Tiểu Huệ. Cái miệng nhỏ hơi bĩu ra làm trò trẻ con cho hai đứa nhóc kia cười ngặt nghẽo. Nếu là con mình chắc cô ấy sẽ càng lo lắng nhiều hơn.

Nếu là con mình…

Thiên Hằng lắc đầu xua tan ý nghĩ. Trò chơi này anh sẽ phải cõng Gia Vũ cùng những người cha khác mang cờ về trại cho mẹ đứng chờ…

Mẹ của Gia Vũ là ai?

Bên kia Thẩm Tinh cũng lúng túng. Ai sẽ là người cõng Tiểu Đào?

Cô giáo bỗng chạy đến bên cô, nhẹ giọng:

-Chị à…Hay là chị liên kết với gia đình khác cho bé được tham gia chơi với. Bên kia có người chưa có “mẹ”. Chị có thể cùng hợp tác với họ.

Trò chơi không khó. Nhưng làm mẹ thực sự khiến Thẩm Tinh lúng túng. Cô hơi ngại…Ánh mắt của Thiên Hằng…

-Cờ….Cờ…

Thẩm Tinh ngẩn người khi tiếng mọi người kêu lớn nhắc nhở. Thì ra Thiên Hằng và Gia Vũ đã về đích, đưa lá cờ nhưng cô không nắm chặt lấy. Cờ rơi xuống đất. Thẩm Tinh luống cuống nhặt lên, vội vã bước đi.

Cô không để ý đến chướng ngại vật trên đường, lại luống cuống, lần này thì vấp ngã.

Vừa ngã xuống thì kèm theo một tiếng”cộp” lớn. Hình như cô ngã chéo chân.

Cảm giác đau tê liệt bàn chân. Một cánh tay đỡ lấy cô. Mọi người cũng vội vã vây lấy Thẩm Tinh.

Thiên Hằng đặt tay mình vòng qua tấm lưng mảnh khảnh. Gương mặt anh áp đến thật gần.

-Cô không sao chứ?

-Không…A…

Lần này không phải là tê liệt nữa. Đau buốt người. Thiên Hằng nhíu mày:

-Chắc là trật chân rồi. Phải kiểm tra xem có bị gãy chân không?

Anh cúi xuống. Cô nằm gọn trong lòng Thiên Hằng.

Từ xa xa, Niệm An nhìn thấy tất cả. Ánh mắt lo lắng của anh hai. Anh hai không rời khỏi cô gái kia.

Lần đầu tiên Niệm An thấy Thiên Hằng quan tâm đến một người khác giới. Anh khẽ mỉm cười.

Anh hai đã lo lắng bao nhiêu cho lũ em khờ dại. Có lẽ cũng đến lúc, cả đám phải lo lại cho anh hai rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện