chương 633/ 809

Hỏa Nha tộc ở đây có khoảng bốn ngàn con, thông thường đều tập trung quanh Hỏa Nha vương. Nhưng lúc này Cơ Động lại chia chúng thành bốn tổ, mỗi tổ một ngàn con, ngày đêm huấn luyện.

Cách huấn luyện rất đơn giản, cứ làm theo y hệt những gì ta dạy, học thuộc rồi thì quay về dạy cho người khác.

Mặc dù các cường giả của Hỏa Nha tộc không thể nào làm như Cơ Động, một lúc kết nối linh hồn và dạy cho cả một ngàn tộc nhân khác. Nhưng bọn họ vốn có chung ngôn ngữ, hoàn toàn có thể dùng lời nói để huấn luyện cho nhau. Hiệu quả tuy hơi giảm sút nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Sau khi hoàn thành việc phân tổ, cuộc sống đau khổ của các Thiên Can Thánh Đồ bắt đầu.

Xét thực lực tổng thể thì một ngàn cường giả trong Hỏa Nha tộc đều có tu vi tương đương với ma thú cấp bốn đến cấp năm. Nghĩa là tương đương với Ma sư cấp ba, cấp bốn. Như vậy, bọn họ vẫn còn chút chênh lệch khi so với Diệt Tuyệt quân đoàn của Đông Mộc đế quốc. Nhưng Diệt Tuyệt quân đoàn và Kim Cương quân đoàn đều có tọa kỵ, khi người thú hợp nhất có thể tạo nên sức mạnh vượt bậc. Còn trước mắt, Hỏa Nha tộc chỉ có thể dựa vào chính mình, mà cả bọn cũng chỉ có một thuộc tính. Cho nên, xét tổng thể họ không bằng Diệt Tuyệt quân đoàn hay Kim Cương quân đoàn nhưng ngàn vạn lần không nên quên, bọn họ có một chỉ huy ưu tú nhất trong các đại quân đoàn, một người hiểu rõ nhất phương thức chiến đấu của các Thiên Can Thánh Đồ. Có người này, đội quân rời rạc của họ sẽ có thể phát huy sức mạnh đến mức tận cùng.

Cứ thế, mỗi lần đối đầu với bọn họ là một Thiên Can Thánh Đồ. Cuộc sống khổ ải của các Thiên Can Thánh Đồ đã tới gần rồi.

Phương thức tu luyện như thế không chỉ có lợi với Thiên Can Thánh Đồ, mà còn có lợi cho Cơ Động bởi nó giúp rèn luyện linh hồn lực thánh cấp của hắn. Các Thiên Can Thánh Đồ khác từng hỏi Cơ Động, linh hồn lực của hắn đã tới mức này rồi mà còn cần tu luyện sao? Cơ Động trả lời rất đơn giản, hắn sẽ dùng mọi cách để tăng thực lực của mình lên. Nếu so sánh với Hắc Ám Thiên Cơ thì nhất định phải tận lực đề cao sức mạnh linh hồn, thậm chí phải vượt xa Hắc Ám Thiên Cơ. Như vậy, một khi thành công, ít nhất cũng có một phương diện áp chế Hắc Ám Thiên Cơ. Huống chi hoàn cảnh tu luyện linh hồn lực thuận lợi như vậy chỉ có thể ngộ bất khả cầu, hắn sao có thể bỏ lỡ được?

Mười ngày sau.

- Sư huynh, tới phiên huynh rồi.

Cơ Động đang đứng trên một ngọn núi nhỏ. Nhiệt độ tại đây căn bản không hề ảnh hưởng tới hắn. Qua mười ngày, linh hồn lực của hắn lúc nào cũng được vận dụng ở mức tối đa. Tuy thời gian không quá lâu, nhưng Cơ Động cảm thấy rõ sự khống chế thông qua linh hồn lực của mình lại được nâng cao. Tuy bây giờ hắn vẫn chưa chắc chắn phương pháp này có thể làm cho linh hồn lực của mình tăng lên không, nhưng đây lại là biện pháp duy nhất mà hắn nghĩ ra nhằm đề cao linh hồn lực.

Không ngừng điều khiển, liên kết linh hồn với bên ngoài khiến cho linh hồn lực của hắn tiêu hao không ngớt, tuy bản thân Cơ Động đã cố gắng khống chế nhưng đây là một ngàn Hỏa Nha a! Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức chia đều lực khống chế cho từng con.

Lúc mới bắt đầu, Cơ Động thật ra chỉ có thể hướng dẫn chính xác chừng một trăm Hỏa Nha. Với những con khác, hắn chỉ dừng lại ở mức khống chế thân thể đơn giản chứ không thể hoàn mỹ khống chế. Nhưng đến giờ, qua mười ngày thì Cơ Động đã tiến bộ rất nhiều trong việc này, phương pháp khống chế càng lúc càng hiệu quả. Trước mắt, đã có thể điều khiển ba trăm Hỏa Nha công kích một cách hoàn hảo. Không chỉ thế, sự khống chế với các Hỏa Nha khác chỉ tăng chứ không giảm. Như vậy, trong khi Thiên Can Thánh Đồ rèn luyện trong áp lực, thì linh hồn lực của Cơ Động cũng tăng trưởng một cách đều đặn. Các chiến thuật ứng biến, sự lưu chuyển ma lực, việc công kích nhờ đó đều hiệu quả hẳn lên. Nhưng nói thực, sự rèn luyện này làm cho các Thiên Can Thánh Đồ khổ không thể tả. Truyện được copy tại Truyện FULL

Cơ Động vốn hiểu rõ đâu là cực hạn của đồng bạn mình, nên hắn tuyệt không nương tay. Mỗi lần đều khiến bọn họ dốc toàn lực, đến nửa phần sức cũng không bỏ qua.

- Tiểu sư đệ, có thể cho huynh nghỉ một chút không!

Phất Thụy đau khổ nhìn Cơ Động đang đứng trên sườn núi. Chiến đấu với đám Hỏa Nha này đúng là thống khổ. Đừng nói đến việc sợ lỡ tay giết chết bọn chúng, mà coi như cho hắn tự do ra tay cũng chưa chắc hắn đã làm được. Muốn đả thương đám Hỏa Nha này đúng là không dễ. Lực khống chế của Cơ Động càng mạnh thì đám Hỏa Nha này càng đánh càng mạnh, với sự thăm dò của linh hồn lực thánh cấp, mỗi lần bọn chúng ra chiêu đều có thể đánh trúng điểm sơ hở trong ma kỹ của các Thiên Can Thánh Đồ.

Cho dù Thiên Can Thánh Đồ có mạnh thế nào thì ma lực tự thân của họ cũng không thể chống lại hơn ngàn con Hỏa Nha có tu vi từ cấp bốn trở lên. Hơn nữa, trong đó còn có các Hỏa Nha cấp năm, và Hỏa Nha Vương với tu vi đang tăng trưởng hằng ngày.

Xét sơ bộ, Hỏa Nha tộc được chia làm bốn tổ, Thiên Can Thánh Đồ trừ Cơ Động ra thì còn tới chín người, lẽ ra cũng đủ để đối phó với Cơ Động. Nhưng thực tế, dưới sự điều khiển của Cơ Động, chỉ cần một tổ Hỏa Nha thôi cũng đủ đánh bại toàn bộ các Thiên Can Thánh Đồ khác, hành hạ bọn họ bầm dập.

Nhưng bọn họ không thể kêu khổ, vì dưới sự khống chế hoàn hảo của Cơ Động, các đòn tấn công quả thực kỳ diệu vô cùng. Nhiều nhất chỉ khiến bọn họ bầm tím mà thôi, tuyệt không làm ai bị thương. Dĩ nhiên, khi Cơ Động khống chế tổ Hỏa Nha công kích, cũng đã nghĩ tới sức phòng ngự của Thánh Viêm giáp trên người bọn họ, còn có khả năng tấn công phòng thủ của từng người. Cho nên, đánh tới đâu là thấm tới đó, cho dù lúc đánh với Trần Tư Tuyền cũng không hạ thủ lưu tình.

Các Thiên Can Thánh Đồ điều hiểu, muốn thắng chỉ có cách duy nhất là giết Cơ Động, ít nhất cũng phải làm cho hắn không có khả năng khống chế đám hỏa Nha này mới được. Nhưng điều đó dễ vậy sao? Cho đến giờ, không ai trong bọn họ liều mạng làm vậy cả. Làm thế chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa. Bởi trong suốt quá trình, Cơ Động chỉ mới dừng lại ở mức khống chế nhóm Hỏa Nha thôi, chưa hề tham dự chiến đấu. Nếu bọn họ chủ động nghênh chiến thì e rằng dù luyện thêm trăm năm nữa cũng khó tránh số ăn hành.

Hiện tại, sự ganh đua duy nhất của bọn họ là so xem ai có thể kiên trì lâu hơn dưới sự công kích của đám Hỏa Nha này.

Phất Thụy bất đắc dĩ đi ra trước, nhìn Cơ Động lắc lắc đầu.

Cơ Động mỉm cười nói:

- Sư huynh, ma lực và thể lực của huynh đã hồi phục gần xong rồi. Hoàn toàn có thể chịu được một trận nữa. Đệ đến giờ đã đánh chín trận với huynh mà còn chưa mệt đây.

Ánh mắt uể oải của Phất Thụy chợt sáng lên, ngẩng đầu nhìn về hướng một ngàn Hỏa Nha đã sắp xong trận, hét lớn một tiếng:

- Đến đây đi.

Cả người Phất Thụy được khôi giáp bao phủ trông hùng tráng như một trụ sắt to lớn. Từng luồng sáng tử sắc, lam sắc tỏa ra từ Phất Thụy, làm cho hắn giống như một quả cầu điện khổng lồ. Đồng thời, thần khí Lôi Ngục Thần Phủ dài chừng ba thước hiện ra trên tay Phất Thụy, đây là hình thái thích hợp nhất cho việc quần chiến.

Không có lưu lại nửa phần thực lực, Phất Thụy phóng thích toàn bộ sức mạnh của mình. Hắn không ngẩng đầu nhìn về đám Hỏa Nha, mà giơ Lôi Ngục Thần Phủ lên, bổ mạnh về hướng Cơ Động.

Phất Thụy quá hiểu Cơ Động, từ kinh nghiệm ở các trận chiến trước thì tuy Thiên Can Thánh Đồ có tiến bộ, nhưng tốc độ này rõ ràng không thể so với tốc độ tiến bộ của đám Hỏa Nha do Cơ Động khống chế. Do đó hắn biết trừ phi có người đột phá cửu quan, nếu không thì cho dù luyện cỡ nào cũng không thể chống lại đám Hỏa Nha này. Vì vậy, nếu muốn kiên trì lâu hơn chỉ có cách… làm cho Cơ Động nhiễu loạn. Mất đi sự điều khiển của Cơ Động thì đám Hỏa Nha này chỉ là những con cọp không nanh, sao lọt vào mắt Phất Thụy được.

Tốc độ của lôi điện cực nhanh, làm cho không khí xung quanh phát ra vô số tiếng nổ. Một luồng điện lam tử sắc hình vòng cung lao thẳng tới Cơ Động, làm cho áp lực từ đám hỏa Nha trên bầu trời cũng giảm bớt, chỉ trong chốc lát là luồng điện sẽ va chạm với Cơ Động.

Từ lúc bắt đầu trận đấu thì Cơ Động đã luôn chú ý tới Phất Thụy, mặc dù việc sư huynh ra tay với mình khiến cho hắn hơi bất ngờ, nhưng sao lại làm hắn bối rối được? Hắn chỉ hơi mỉm cười rồi giơ tay lên, luồng lôi điện kia đã dừng lại giữa không trung.

Lôi điện vốn có đặc điểm khi gặp phải sự ngăn trở thì sẽ phát nổ, cho dù lôi điện được phát ra từ thần khí cũng như vậy. Lôi quang kia sau khi gặp phải sự ngăn trở vô hình liền nổ tung, hóa thành vô số luồng điện nhỏ lan tỏa khắp nơi, nhưng không một tia lôi điện nào có thể chạm tới Cơ Động.

Phất Thụy thất kinh, mặc dù hắn biết rõ công kích của mình không thể nào đả thương được Cơ Động, nhưng sao cũng không ngờ tới việc nó lại bị ngăn cản dễ dàng như vậy. Chỉ cần giơ tay lên thì đòn đánh đã bị hóa giải một cách vô hình, mà mình vẫn chưa cảm thấy đệ ấy phát ra nửa phần ma lực. Tựa như có một màn bảo vệ hiện ra từ hư không giúp Cơ Động chặn lại đòn tấn công. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Thực lực của tiểu sư đệ đã mạnh tới mức này rồi sao? Khó trách, lúc trước đệ ấy lại có thể dễ dàng giết chết một ma thú cấp mười như vậy.

Tuyệt kỹ Diệt Thần Bích (lá chắn) này vốn chưa hề được Cơ Động sử dụng trước mặt đồng bạn của mình, cho nên dĩ nhiên Phất Thụy không biết nó. Diệt Thần Bích có điểm mạnh nhất là khi sử dụng, nó sẽ không còn bất kỳ sự liên hệ nào với người dùng. Như vậy, Phất Thụy mới không hề cảm nhận được bất kỳ dao động ma lực nào trên người Cơ Động, cũng như không hề điều khiển được đòn tấn công của mình. Tuyệt kỹ Diệt Thần Bích này muốn sử dụng được thì điều kiện tiên quyết là phải có linh hồn lực hùng hậu, mà không còn nghi ngờ gì nữa, Cơ Động hoàn toàn có đủ điều kiện này.

Phất Thụy kinh ngạc khiến hắn bị khựng lại đôi chút, còn sự điều khiển của Cơ Động đối với đám Hỏa Nha lại không hề bị ảnh hưởng chút nào. Miệng đám Hỏa Nha đồng loạt sáng lên, trong đó lấy Hỏa Nha Vương làm chủ, bảy trăm con đồng loạt tấn công tạo thành một ngọn lửa màu hồng đậm phủ xuống đầu Phất Thụy nhanh như chớp.

Đòn tấn công này được Cơ Động dùng linh hồn lực thánh cấp của mình điều khiển. Phất Thụy nào có lựa chọn khác, chỉ có thể cắn răng liều mạng đối kháng. Hắn giơ cao Lôi Ngục Thần Phủ, hệt như các lần trước, lam quang tử sắc trong nháy mắt sáng rực lên, gầm giận dữ rồi toàn lực bổ ra một rìu, tạo ra một lôi nhận khổng lồ lao thẳng tới ngọn lửa kia.

Tiếng ma sát kịch liệt, tiếng va chạm chói tai vang lên, Phất Thụy chỉ cảm thấy thân thể nóng bừng như bị lửa thiêu đốt, vội vàng lùi về sau một bước.

Đó là đòn tấn công của bảy trăm cường giả Hỏa Nha tộc, hơn nữa còn có Hỏa Nha vương. Dưới sự chỉ huy của Cơ Động thì ma lực bọn chúng dùng gần như không hề lãng phí, một đòn này gần như tương đương một Sơ cấp Siêu tất sát kỹ rồi. Lấy tu vi hiện giờ của Lôi Đế Phất Thụy cộng với Thần khí, đỡ một đòn kia không khó. Nếu còn ở trên mặt đất, Phất Thụy có niềm tin đấu với bọn chúng một trận, thậm chí còn có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Nhưng nơi này là thế giới Địa Tâm, nơi có nguồn Hỏa nguyên tố dồi dào nhất, bổ sung không ngừng cho đám Hỏa Nha. Ngược lại, Lôi nguyên tố tại đây thưa thớt một cách đáng thương. Mỗi đòn tấn công mà đám Hỏa Nha này làm đều hết sức dễ dàng, gần như là thuấn phát. Còn Phất Thụy phải vất vả dùng Thần khí dẫn động ma lực trong toàn cơ thể ngăn chặn. Chưa kể đòn tấn công thứ nhất vừa qua, đợt thứ hai đã tới.

Bị động chịu đòn không phải là phong cách của Phất Thụy, một khi dính vào vòng công kích liên tục của đối phương thì kết quả thế nào cũng là cạn kiệt ma lực rồi thua trận, hoàn toàn không có gì thay đổi so với trước cả. Cho dù mấy lần trước, cả bọn đã thử đủ loại chiến thuật, từ né tránh hoặc chạy trốn, nhưng thực tế đã chứng minh, tất cả đều không hiệu quả. Linh hồn lực thánh cấp của Cơ Động quá biến thái, thêm vào sự hiểu rõ phương thức chiến đấu của cả bọn, cho nên muốn chạy chỉ là nằm mơ. Nói trắng ra là phí công vô ích, càng làm mình thua nhanh hơn.

Vì vậy, lần này Phất Thụy quyết tâm dùng phương thức chiến đấu mình am hiểu nhất ra sử dụng. Phất Thụy am hiểu nhất về cách chiến đấu nào? Không còn nghi ngờ gì nữa, là đối chiến – đối chiến trực tiếp.

Bình luận





Chi tiết truyện