chương 344/ 809

Hai đại Công Hội sát nhập, là chuyện mà không một quốc gia nào muốn chứng kiến. Nhưng mà, nếu trong chuyện này, bên phía Bình Đẳng Vương nhất mạch của Trung Thổ Đế Quốc trực tiếp ra tay trợ giúp để Ma Sư Công Hội hoàn thành nó, như vậy, quan hệ của cái Công Hội mới sát nhập này với Bình Đẳng Vương nhất mạch cũng sẽ không bình thường. Như vậy, chuyện này sẽ khác hẳn. Ai cũng không muốn nhìn thấy cái thế lực mạnh mẽ này quật khởi, nhưng ai cũng lại muốn cùng với thế lực kia thiết lập quan hệ tốt, thậm chí là mình có thể nắm trong tay thế lực kia nữa chứ?

Bởi vậy, bất luận như thế nào, Cơ Vân Sinh cũng sẽ can thiệp vào chuyện này, hơn nữa lại còn sẽ thỉnh tổ phụ mình đến để chủ trì đại cục. Nếu nói muốn thuyết phục Cơ Trường Tín, vốn là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng Cơ Vân Sinh chỉ nói ra một câu, Cơ Trường Tín lập tức chấp nhận. Cơ Vân Sinh nói với Cơ Trường Tín một câu đơn giản, Ma Sư Công Hội xuất hiện nguy cơ lớn như vậy, bà nội thân là Hội Trưởng, chẳng lẽ sẽ ngồi yên không quan tâm hay sao?

Chỉ một câu đơn giản như vậy, Cơ Trường Tín đã lập tức đồng ý. Chỉ là Cơ Vân Sinh cũng không ngờ tới, ông nội mình tình cách đối với tình cảm lại mạnh mẽ đến mức độ như vậy, vừa gặp mặt bà nội chưa nói mấy câu đã đòi tự sát để chứng minh mình trong sạch.

Lúc này Hi Lạc vì sao lại cảm thấy mình may mắn? Hắn vốn không nghĩ tới chuyện hôm nay Cơ Động sẽ đại diện Ma Sư Công Hội mà xuất chiến. Hắn mặc dù từng nghe nói qua Cơ Động trong lần Thánh Tà Chi Chiến lần trước đã phóng thích ra một cái Siêu Tất Sát Kỹ, thế nhưng hắn căn bản cũng không tin chuyện đó. Nghe nói khi đó Cơ Động còn chưa có đột phá được cấp bậc Ngũ Quan, nếu nói ở thực lực đó mà phóng thích ra Siêu Tất Sát Kỹ chỉ là một chuyện buồn cười mà thôi. Cho dù ngay bản thân hắn là Bát Quan Thiên Tôn, cũng cơ hồ không thể nào phóng thích ra được loại kỹ năng cường đại này cả. Đối với thực lực của Cơ Động, mặc dù hắn cũng có chút thưởng thức, nhưng cũng chỉ là loại thưởng thức đối với một thanh niên cường giả có được Cực Hạn Ma Lực, thực lực vượt qua những thanh niên cùng tuổi mà thôi.

Hắn không hề nghĩ tới, Cơ Động thế nhưng thật sự sẽ xuất chiến trong lần tỷ thí này, hơn nữa lại còn là trận thứ hai trong ba trận chiến, một trận đấu quan trọng đến như thế. Ngày hôm qua hắn vừa mới đem một cặp Thứ Thần Khí siêu cấp trọng kiếm kia cho Cơ Động, không hề nghi ngờ sẽ tăng cường thực lực cho Cơ Động rất nhiều. Nếu sau này mấy vị Miện Hạ có hỏi về lai lịch của cặp trọng kiếm này, bản thân hắn cũng sẽ lây dính một chút quang mang, hơn nữa cũng không có ai có thể trách mình cả. Huyền tôn của Hội Trưởng và Bắc Đẩu Miện Hạ, đồ tôn của hai vị Hỏa Hệ Chí Tôn Miện Hạ, quang hoàn trên người gã thiếu niên này đã nhiều lắm rồi.

Nhìn Cơ Động, Thiên Tà cũng không khỏi hơi hơi có chút nhíu mày. Hắn cũng có chút xấu hổ khi ra tay với gã thiếu niên trước mặt này. Gã thanh niên này có cái gì? Vì sao mà cả áo giáp ma lực, vũ khí cũng đều không có? Càng không cần phải nói tới tọa kỵ gì.

Bất quá, ý niệm này trong đầu của hứn cũng chỉ giằng co trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi mà thôi, ánh mắt hắn đã bị cái Âm Dương Miện kỳ dị trên đầu của Cơ Động thu hút.

Hắc Bạch Song Sắc Âm Dương Miện, cái này trong toàn bộ ma sư giới cũng có thể nói là một biểu tượng hoàn toàn mới. Coi như là hai anh em Âm Triêu Dương, Lôi Đế Phất Thụy vốn quen thuộc với Cơ Động nhất, nhìn thấy cũng không khỏi sửng sốt. Âm Dương Miện trên đỉnh đầu của Cơ Động đã hoàn toàn là một loại hình thái Âm Dương giao hòa, không ai có thể hiểu nổi cái này có ý nghĩa như thế nào. Cho dù là Âm Triêu Dương cũng chỉ là trong lòng vừa động, thoáng nghĩ tới một chuyện gì đó.

Đây là Âm Dương Miện gì? Hắc Bạch Song Sắc Âm Dương Miện? Ánh mắt Thiên Tà ngưng đọng lại, thanh long thương trong tay theo bản năng nâng cao lên một chút. Cũng ngay trong lúc đó, Cơ Động đang đứng trước mặt hắn khoảng chừng năm mươi thước chợt ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài.

Một vầng sáng một màu thông thấu chợt từ trên người hắn phóng thích ra. Nhưng mà, lúc cái vầng sáng này phóng thích ra, một màn khiến cho người khác khiếp sợ chợt xuất hiện, quang mang hắc bạch lưỡng sắc hoàn toàn xoay cực nhanh trên người Cơ Động. Cực Hạn Song Hỏa nguyên tố nồng đậm theo hình xoắn ốc bay dựng lên. Cả người Cơ Động lúc này nhìn qua liền biến thành trong suốt, cực kỳ hoàn toàn trong suốt. Trong đầu mấy vị Chí Tôn Cường Giả đều sinh ra một ý niệm trong đầu:

- Nguyên tố thể thuần túy quá.

Đúng vậy, Nguyên tố thể mà lúc này Cơ Động phóng xuất ra cũng chỉ có thể dùng hai chữ thuần túy để mà hình dung. Thông thấu, thuần túy, Hắc Bạch Song Sắc.

Trong mơ hồ, thậm chí còn có thể chứng kiến trong lồng ngực của hắn nhảy lên một ngọn lửa màu trắng.

Một mảnh bích quang hình lá cây chợt lóe lên sáng chói trước ngực của hắn, cũng đem ngọn lửa màu trắng trong lồng ngực của hắn che đậy lại. Lục quang nồng đậm thế nhưng lại bộc phát ra sinh mệnh khí tức so với Thiên Tà còn nồng đậm, khổng lồ hơn rất nhiều. Bất luận là địch hay bạn, lúc này cảm nhận được sinh mệnh lực khổng lồ này, mỗi người đều có một loại cảm giác toàn thân hoàn toàn thư thái.

Không hề nghi ngờ, phiến lá cây màu ngọc bích kia, chính là tuyệt thế kỳ vật của Sâm Yêu Bộ Tộc trải qua trăm ngàn năm qua mới ngưng tụ thành, Sinh Mệnh Chi Hạch.

Quang mang tham lam cơ hồ không chút nào che dấu bính phát rõ ràng trong mắt của Thiên Tà. Thân là một gã thiên tài Giáp Mộc Hệ ma sư, không có ai so với hắn càng thêm rõ ràng phiến lá cây đeo trên cổ của Cơ Động đối với Mộc Hệ ma sư mà nói quan trọng đến mức thế nào. Nếu như mình có thể có được nó, đủ để tương đương với việc có được một kiện Thần Khí a! Một chuyện hấp dẫn như vậy, bất luận là hắn hay là bất cứ một vị Mộc Hệ ma sư nào, cũng căn bản không thể kìm nén được.

Phía sau lưng sự tham lam chính là sát khí, mặc dù Âm Dương Miện của Cơ Động thập phần kỳ quái, nhưng mà trên Âm Dương Miện này cho thấy thực lực của hắn cũng chỉ có sáu mươi mốt cấp ma lực mà thôi. Chênh lệch lên đến hai mươi ba cấp ma lực. Sự chênh lệch lớn đến như thế, cũng không phải ma lực quái dị gì có khả năng bù lại được. Huống chi, cho tới bây giờ gã tiểu tử trước mặt này cũng không có phóng xuất ra ma thú tọa kỵ.

Trong sự suy nghĩ của Thiên Tà, Cơ Động căn bản là không có ma thú tọa kỵ. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn có quan hệ cực kỳ mật thiết với mấy vị Chí Tôn Cường Giả, tuy rằng còn trẻ đến như thế đã có được sáu mươi mốt cấp ma lực, tương lai bất khả hạn lượng. Nhưng cái này cũng tất nhiên tạo thành một sự yêu cầu vô cùng khắt khe đối với việc lựa chọn ma thú tọa kỵ của hắn. Không có gặp được một đầu ma thú tương lai có thể tiến hóa thành Thập Giai Ma Thú, hắn làm sao có thể chấp nhận được cơ chứ? Trong lòng Thiên Tà, căn bản là không nghĩ đến chuyện Cơ Động có thể chiến thắng được mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thiên Tà đã có chút tính toán, cao giọng nói:

- Đợi một chút, ta có chuyện muốn nói.

Cơ Động nhíu mày: xem tại TruyenFull.vn

- Mời nói.

Hào quang tham lam trong mắt Thiên Tà cũng không chút nào che dấu xuống, trong lòng thoáng cân nhắc một chút, nói:

- Tiểu huynh đệ, trận chiến này của chúng ta thêm chút tiền vốn có được không? Cũng có thể gọi là tiền đặt cược.

- Tiền đặt cược?

Cơ Động không khỏi nở nụ cười. Hắn hiểu rõ ràng, đối phương nhất định là xem mình là một gã không có năng lực gì, cho nên mới cố tình làm một cuộc giao dịch chiếm tiện nghi, hắn lẽ nào lại cho qua dễ dàng như vậy?

- Được! Tiền bối, ngài muốn đánh cược cái gì?

Thiên Tà nói:

- Cứ đặt cược cái vòng cổ trên cổ của ngươi vậy. Cái này hiển nhiên là một trang bị thích hợp cho Mộc Hệ ma sư của chúng ta. Nếu ngươi thua, vòng cổ này sẽ là của ta.

Sắc mặt Cơ Động không đổi, hỏi:

- Vậy nếu tôi thắng thì sao?

Thiên Tà trong lòng âm thầm cười lạnh, ngươi cũng đòi thắng được ta hay sao? Hắn lập tức làm bộ rộng lượng, nói:

- Nếu ngươi thắng, trang bị hiện tại trên người của ta mặc cho ngươi lựa chọn. Thấy thế nào?

Bình luận





Chi tiết truyện