chương 612/ 809

Phất Thụy nhìn Cơ Động hỏi:

- Tiểu sư đệ, kế tiếp đệ dự định như thế nào? Hiện tại ba khảo hạch của thương hội Ngốc Có Tiền chúng ta coi như đã hoàn thành được hai rồi. Lân phiến Long Vương thì chúng ta đã sớm nhận được, mặc dù chỉ là lân phiến rơi ra trong quá trình bọn họ tiến hóa nhưng nhiêu đó cũng đủ để giao cho thương hội. Huồng hồ lúc đệ đang chìm trong tu luyện, Long Hoàng có tỏ ý mời đệ trở thành ngoại tịch trưởng lão Long Tộc.

Cơ Động nghiêm mặt nói:

- Chức ngoại tịch trưởng lão này đệ nhất định phải làm. Lần này thực lực tăng lên nhanh chóng là nhờ có Địa Long tổ ban tặng. Nếu như trong tương lai Long tộc gặp nguy cơ, đệ quyết không từ nan. Về phần kế hoạch sau này thì đệ có tính toán hết rồi, chúng ta sẽ tiến vào Địa Tâm thế giới.

Phất Thụy mỉm cười nói:

- Ở nơi đây tu luyện một thời gian lâu như vậy, huynh đã chịu không nổi tịch mịch nữa rồi. Khoảng thời gian này thực lực mọi người đều đại tiến, ai cũng nôn nóng muốn kiểm chứng tiến bộ của mình trong quá trình thực chiến. Xem ra cũng đến lúc nên rời đi.

Phất Thụy nói không sai. Trong khoảng thời gian vừa qua, không chỉ có Cơ Động và A Kim tiến bộ mà mỗi người trong Thiên Can thánh đồ đều có bước nhảy vọt về thực lực. Bọn họ thậm chí còn vượt lên cả Cơ Động và A Kim. Dù sao thì Cơ Động, A Kim và Phất Thụy đều là những người mạnh nhất trong Thiên Can thánh đồ, thực lực của họ vốn đã cao nên muốn tiếp tục tiến bộ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn so với người khác. Với đám người Lam Bảo Nhi, huynh muội Đỗ Minh, Đỗ Hinh Nhi thì khác, bản thân họ tu vi không cao, lúc trước lại không có tọa kỵ. Lần khổ tu này chẳng những làm cho cấp bậc ma lực của bọn họ tăng lên không nhỏ, hơn nữa còn có tọa kỵ cho riêng mình khiến bọn họ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Mặc dù chỉ ngắn ngủi chưa tới một năm, nhưng thực lực toàn bộ các Thiên Can thánh đồ đã tăng lên vượt bậc. Cơ Động có lòng tin trên Quang Minh Ngũ Hành đại lục, nếu họ liên thủ lại thì sợ rằng không có bất kì vị Ma sư nào dám đối đầu, ngoại trừ những cường giả Thánh cấp trong Long tộc như Địa Long tổ, Long Hoàng mới có khả năng chống đỡ được. Phất Thụy nói không sai, thành quả tu luyện cần dựa vào thực chiến mới có thể kiểm nghiệm.

- Sư huynh, đệ nghe tiền bối Địa Long tổ nói Địa Tâm thế giới cực kì nguy hiểm. Lấy tu vi của lão nhân gia mà còn nói như thế thì có thể thấy chuyến đi sắp tới sẽ không dễ dàng gì. Lúc trước, đệ chỉ đến chỗ ở của Liệt Diễm ở tầng thứ mười tám, đối với những chỗ khác không biết mô tê gì hết. Lần này chúng ta nhất định phải cẩn thận. Có điều trước kia đệ nghe Liệt Diễm nói, mười tám tầng Địa Tâm thế giới thì càng xuống dưới càng nguy hiểm, sinh vật sống ở đó lại càng cường đại hơn. Cho nên, đệ tính toán khi tiến vào nơi đó không nên gấp gáp xâm nhập sâu xuống, mà nên thích ứng từng tầng một. Như thế cũng giúp mài giũa khả năng phối hợp giữa mọi người. Hành trình đi Địa Tâm thế giới lần này thì việc hoàn thành khảo hạch của thương hội Ngốc Có Tiền chỉ là phụ, quan trọng nhất chính là gia tăng sự ăn ý trong tác chiến của tất cả, đồng thời còn để cho trận pháp Ngũ Hành Tương Sinh Tuần Hoàn của chúng ta ứng dụng tốt hơn trong thực chiến.

Phất Thụy gật đầu mỉm cười nói:

- Huynh cũng có ý định này. Nói hơi khoa trương chút thì trên đại lục không còn nhiều chỗ để chúng ta có thể lịch lãm. Địa Tâm thế giới là một lựa chọn rất phù hợp. Đệ không biết chứ gần đây các Long Vương trong Long cốc đã ra cấm lệnh không cho tộc nhân Long tộc giao thủ với chúng ta nữa.

Cơ Đọng hỏi với giọng đầy nghi ngờ:

- Sao lại thế?

Phất Thụy bật cười vui vẻ nói:

- Còn không phải sợ chúng ta lấy bọn họ thí luyện thành quen, lúc nào cũng đi tìm hay sao. Không cần Long Vương hạ lệnh, kể từ khi Mao Đài và Ngũ Lương Dịch đánh đấm bừa bãi, cao đẳng Long tộc liền trốn mất dạng. Hơn nữa, mọi người có quan hệ tốt với nhau cho nên trong thực chiến không thể ứng phó toàn lực, lúc nào cũng còn nương tay. Chiến đấu mà mất đi sát khí thì tác dụng cũng không còn được bao nhiêu nữa.

Cơ Động bỗng tỉnh ngộ nói:

- Thì ra là như vậy, chúng ta quấy rầy người ta cũng lâu quá rồi. Có điều, ngoại trừ Địa Tâm thế giới ra, đệ còn có một chỗ lịch lãm tốt hơn. Nhưng phải chờ sau khi chúng ta hoàn thành lần thí luyện này rồi mới nói tiếp.

- Còn có địa phương tốt hơn sao?

Phất Thụy gãi gãi đầu:

- Sao ta nghĩ mãi không ra nhỉ? Là nơi nào thế?

Cơ Động cười khoái trá nói:

- Hiện tại thì bí mật a. Dù sao đến lúc đó nhất định khiến sư huynh hài lòng là được.

Phất Thụy cười lớn mắng:

- Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, còn giữ bí mật với cả ta nữa hả. Được! Thế thì ta sẽ không hỏi nữa. Đệ đã có kế hoạch ổn thỏa, vậy chờ Tư Tuyền tỉnh lại chúng ta liền xúc tiến thôi. À! Đúng rồi! Tình huống của Tư Tuyền hiện tại có thể đi thực chiến cùng với chúng ta hay không?

Cơ Động gật gật đầu nói:

- Hẳn sẽ không có vấn đề. Linh hồn nàng còn đang dung hợp lại, mặc dù chưa ổn định nhưng chỉ cần không chủ động sử dụng linh hồn công kích thì sẽ không ảnh hưởng nhiều. Mặt khác đệ có thể tiến hành dung hợp linh hồn với nàng, đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

Nụ cười trên mặt Phất Thụy vụt tắt, hắn gật đầu vỗ vỗ bả vai Cơ Động:

- Tiểu sư đệ, Tư Tuyền là một cô nương rất tốt. Liệt Diễm đã ra đi hơn hai năm rồi, con người không thể sống mãi trong hồi ức bi thương kia được. Hãy nhìn về tương lai vui vẻ phía trước đi. Đệ hiểu chứ?

Cơ Động cười cười nói:

- Sư huynh! Huynh có thể quên được sư tỷ Dạ Tâm hay sao?

Sắc mặt Phất Thụy đượm buồn. Lúc này Cơ Động mới ý thức mình thuận miệng lỡ lời, hắn vội vàng nói:

- Đệ xin lỗi huynh, đệ không cố ý nhắc đến nỗi thương tâm của huynh.

Phất Thụy phất phất tay áo:

- Không có gì! Ta biết đệ không cố ý. Thẳng thắn mà nói ta thật sự không thể nào quên được Dạ Tâm… Cả đời cũng không quên được. Nhưng mà ta tin tưởng, nếu như nàng trên trời có linh thiêng cũng không muốn nhìn thấy ta cứ trầm luân mãi. Ta thủy chung tưởng nhớ nàng trong lòng, ở đó vĩnh viễn có một chỗ thuộc về nàng và vị trí này không một ai có thể thay thế được. Nhưng ta không thể tiếp tục trầm luân trong niềm bi thương này mãi. Ta còn quá nhiều việc cần phải làm.

Trong lòng Cơ Động khẽ máy động:

- Nói như vậy, sư huynh đã tiếp nhận tình cảm của Miểu Miểu?

Phất Thụy lắc đầu trả lời:

- Không có! Ta chỉ nói rằng không vì cái chết của Dạ Tâm mà bi thương mãi, nhưng nếu để ta tiếp nhận thêm nữ nhân khác thì không thể.

Cơ Động mỉm cười:

- Vậy sao huynh lại khuyên đệ?

Phất Thụy thở dài, trả lời:

- Tiểu sư đệ! Đệ và huynh không giống nhau. Đệ chấp nhất hơn ta rất nhiều, đừng nghĩ hằng ngày đệ cứ cười cười nói nói thì ta không nhìn ra được nội tâm đệ thế nào. Đệ cố chấp với Liệt Diễm còn hơn ta với Dạ Tâm, còn thống khổ hơn ta nhiều lắm. Từ sâu thẳm trong ánh mắt đệ, ta thường xuyên thấy đệ cố ý che dấu sự cô tịch và trống rỗng. Chẳng qua vì trên vai đệ mang quá nhiều trọng trách, cho nên đệ mới cố gắng hết sức điều chỉnh tâm trạng bản thân mà thôi.

Cơ Động ngơ ngác nhìn Phất Thụy. Hắn thật sự không nghĩ tới người sư huynh trước giờ rất kiệm lời lại có thể hiểu thấu mình đến thế.

- Tiểu sư đệ! Ta thật sự hi vọng đệ có thể mở lòng một chút, trừ Liệt Diễm đệ vẫn còn sư huynh này, còn có sư phụ và sư mẫu, có mấy vị sư tổ vẫn quan tâm ngươi, còn có mấy người bạn Thiên Can thánh đồ nữa, không phải sao? Vì chúng ta, đệ nhất định phải tỉnh lại. Nếu Liệt Diễm thấy đệ như thế này, muội ấy sẽ đau lòng đến nhường nào.

Rốt cuộc nụ cười trên mặt Cơ Động không thể duy trì được nữa. Hắn trầm giọng nói: Text được lấy tại Truyện FULL

- Sư huynh, huynh nói rất đúng. Đệ và huynh không giống nhau. Huynh và sư tỷ Dạ Tâm là quan hệ yêu đương, tỷ ấy là người yêu của huynh. Nhưng Liệt Diễm đối với đệ không đơn thuần chỉ là người yêu. Đệ có được thành tựu như ngày hôm nay, những thứ đệ có hiện tại nói không ngoa thì đều do Liệt Diễm cho đệ. Nàng đối với đệ vừa là người yêu, vừa là lão sư, thậm chí còn có lúc giống như mẫu thân vậy. Huynh biết không? Nếu như không có nàng thì lúc tiến vào lớp Ma Sư sơ cấp ở Ly Hỏa học viện của Nam Hỏa đế quốc, đệ đã bị đào thải ngay năm học đầu tiên. Thể chất của đệ là Tiên Thiên Âm Dương hòa hợp, trên cơ bản không cách nào tiến hành tu luyện được. Một ngày kia trong phòng viện trưởng sư huynh Dương Bỉnh Thiên, đệ vô tình mở ra quyển trục Truyền Tống Vô Định đưa đệ tới tầng thứ mười tám của Địa Tâm thế giới, và ở đó đệ đã gặp được nàng. Từ sau ngày đó, số mạng của đệ đã hoàn toàn thay đổi. Cho tới bây giờ đệ không phải là thiên tài gì cả, hết thảy những gì đệ có ngày hôm nay đều là Liệt Diễm cho đệ…

… Không có sự trợ giúp của nàng, cho dù đệ cố gắng như thế nào đi nữa cũng chỉ là tên phế vật mà thôi. Lại càng không thể nói sau này gặp được huynh, lão sư, sư mẫu và sư tổ. Chính nàng đã cho đệ tất cả vui vẻ trong cuộc đời này. Có thể nói, đối với đệ chuyện quan trọng nhất không phải tính mạng bản thân mà là tính mạng của Liệt Diễm. Đệ yêu nàng bằng cả tấm lòng và mối thâm tình. Trong lòng đệ, nàng chiếm cứ một địa vị rất trọng yếu… thực sự rất trọng yếu... Nàng đã vì đệ mà chết, huynh nói xem đệ làm sao có thể rũ bỏ tình cảm này được. Đoạn thời gian ở cùng nàng là quãng đời vui sướng nhất của đệ. Nàng ra đi mang theo cả tâm hồn của đệ, hiện tại đệ chỉ là người sống không hồn… tồn tại trên thế gian này chỉ là thể xác mà thôi. Huynh nói rất đúng, trên vai đệ quả thật có quá nhiều trách nhiệm, còn có cả tâm nguyện của Liệt Diễm. Nếu không phải như vậy, ngay lúc Liệt Diễm ra đi… đệ đã đi theo nàng chứ không phải chờ đợi cho đến hôm nay.

Nói tới đây, trên mặt Cơ Động đã đầy nước mắt, thân thể hắn run rẩy từng đợt. Kể từ sau khi Liệt Diễm chết đi, đây là lần đầu tiên hắn bộc bạch hết tất cả nỗi lòng của mình. Tư niệm cùng tình cảm với Liệt Diễm tựa như núi lửa phun trào ra mãnh liệt.

Cơ Động khẽ lật cổ tay, ngay lập tức xuất ra một bình liệt tửu. Ngón cái bật bay nắp bình, đổ ào ào từng dòng liệt tửu vào miệng, hắn muốn dùng men rượu để xoa dịu tâm hồn đang thống khổ của mình.

Phất Thụy trầm mặc nhìn Cơ Động, hắn im lặng không nói thêm gì nữa. Không biết từ lúc nào các Thiên Can thánh đồ đã xuất hiện ở bên ngoài động khẩu, ai cũng yên lặng nhìn Cơ Động. Trong số những người này có cả Trần Tư Tuyền...

Miểu Miểu đứng bên cạnh ôm thật chặt Tư Tuyền, nàng thấp giọng nói:

- Tư Tuyền! Muội phải bình tĩnh nhé, thương thế của muội mới khôi phục lại chút ít thôi đấy. Từ ngày muội yêu hắn, hẳn muội cũng rõ hắn là người như thế nào mà.

Trần Tư Tuyền đứng yên nhìn Cơ Động, đôi mắt nàng sớm đã phủ đầy hơi nước, thân thể nàng trở nên cứng đờ làm Miểu Miểu đang ôm chặt nàng lại đổ mồ hôi một phen vì cho rằng Tư Tuyền giận Cơ Động đến nỗi làm vết thương cũ tái phát.

Phất Thụy đặt tay lên vai Cơ Động và siết chặt, sau đó nháy mắt ra hiệu. Cơ Động cũng cảm nhận được ở phía sau có người đến, hắn lặng lẽ lau hết nước mắt. Với tu vi hắn bây giờ, chỉ cần khống chế nét mặt một chút sẽ không lưu lại bất kì dấu vết nào.

Phất Thụy khai dẫn tâm tư làm hắn nói ra một hồi tâm sự. Đến khi hắn cảm nhận được Tư Tuyền đang ở phía sau thì hắn đã không kiềm chế tâm tình của mình được nữa. Lúc này trong lòng hắn vô cùng hối hận. Thật tình hắn không muốn làm thương tổn Tư Tuyền, nhất là dưới tình huống hắn thiếu nợ nàng quá nhiều.

Xoay người lại, ngay lập tức Cơ Động thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Tư Tuyền, trên gương mặt hoàn mĩ của nàng có hai hàng nước mắt. Trong lòng cảm thấy căng thẳng, Cơ Động chỉ trong hai bước ngắn đã tới trước mặt nàng.

Miểu Miểu đang ôm chặt Tư Tuyền liền trợn mắt nhìn hắn, nói với giọng đầy tức giận:

- Cơ Động! Không phải ta muốn nói gì ngươi… Nhưng ở đây ai chẳng biết ngươi yêu Liệt Diễm như thế nào. Tạo sao ngươi cứ như ông cụ non mà lải nhải chuyện này mãi vậy. Tư Tuyền vừa mới khôi phục, ngươi cố ý kích động tinh thần nàng phải không? Ngươi thật là quá đáng mà. Cho dù ngươi không thể tiếp nhận tình cảm của nàng, thì cũng không nên thương tổn nàng như vậy chứ. Tư Tuyền vì ngươi bỏ ra bao nhiêu thứ chúng ta ai cũng đều thấy rõ.

- Nàng không sao chứ? Tư Tuyền!

Cơ Động chậm rãi cúi đầu nhìn Tư Tuyền với ánh mắt ân cần. Hắn đang cảm nhận biến hóa tâm tình của nàng, một khi linh hồn nàng xảy ra vấn đề gì. Hắn có thể trợ giúp ngay lập tức.

Mãi một lúc sau, khuôn mặt ngơ ngẩn của Tư Tuyền mới bắt đầu động đậy, nàng nhẹ nhàng thoát khỏi lồng ngực Miểu Miểu, tiến lên cách Cơ Động một thước.

Các Thiên Can thánh đồ khẩn trương hẳn lên, bọn họ không nghĩ ra được lúc này Trần Tư Tuyền muốn làm gì.

Trong suy nghĩ của Miểu Miểu thì nếu là nàng, khẳng định sẽ cho Cơ Động một cái tát nảy lửa, sau đó quay người chạy đi.

Nhưng Tư Tuyền không phải là Miểu Miểu, hiển nhiên nàng sẽ không làm như vậy. Nàng vươn hai tay ra, chậm rãi kéo lấy tay phải Cơ Động. Một bàn tay mềm mại nắm lấy tay hắn, tay còn lại nắm lấy ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng lau những giọt lệ còn vương trên mặt mình. Ngay lúc đó Cơ Động đã hiểu ý của nàng, hắn tiếp tục làm mà không cần nàng phải khống chế nữa. Hắn không hiểu lúc này Tư Tuyền đang suy nghĩ điều gì. Từ trong linh hồn nàng, hắn không cảm giác được chút tức giận nào, mà ngược lại còn xuất hiện một loại cảm xúc không rõ ràng lắm đang dao động.

Tư Tuyền chờ Cơ Động lau đi dấu vết nước mắt trên mặt. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, hai mắt mọng nước nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:

- Cơ Động, chàng ngồi xuống đi!

Miểu Miểu ở bên cạnh âm thầm nghĩ nhất định Tư Tuyền ngại hắn vóc dáng quá cao, để hắn ngồi xổm xuống ra tay mới dễ dàng. Phương pháp này tốt à nha… lần sau nếu Phất Thụy đắc tội với mình, mình cũng bắt hắn làm như vậy. Hắn cao như vậy, ngồi xuống thì quả là vừa tầm tay.

Bình luận





Chi tiết truyện