chương 123/ 809

Lam Bảo Nhi lắc lắc đầu:

- Cơ Động, lần này nếu không có ngươi, chỉ sợ ta ngay cả kỳ sơ khải cũng không thể hoàn thành. Ngươi trải qua thập tử nhất sinh mới đạt được từng ấy chiến lợi phẩm. Tinh Hạch Quý Thủy Hệ có hơn bốn mươi khỏa, khi nãy ta lấy như vậy là quá nhiều rồi. Những thứ còn lại, ngươi lấy hết đi.

Cơ Động nghiêm mặt nói:

- Vào sinh ra tử cũng không phải một mình ta, mà là hai người chúng ta. Chúng ta là đồng bọn, lúc chúng ta chống địch, nếu như không có ngươi, ta cuối cùng cũng không thể chiến thắng đối thủ. Ta chỉ lấy một nửa thôi, nếu mà ngươi còn không chịu lấy, vậy thì cứ ném hết đi.

Nói xong, hắn thu hồi những Tinh Hạch hai hệ Bính Hỏa và Đinh Hỏa, những Tinh Hạch Hệ khác chỉ lấy một nửa, đứng lên xoay người định đi.

- Cơ Động, ngươi…

Lam Bảo Nhi vội vàng nắm chặt ống tay áo của hắn, ngẩng đầu sang Phất Thụy tìm sự giúp đỡ.

Phất Thụy ha hả cười, nói:

- Bảo Nhi, ngươi cũng đừng khách khí với hắn nữa. Ngươi còn không nhìn thấy sao, vị Tiểu sư đệ của ta đây tính tình hết sức bướng bỉnh. Đám Ma thú Tinh Hạch này tuy rằng giá trị không nhỏ, nhưng cũng không tính là kỳ trân dị bảo gì. Ngươi hãy cất chúng đi. Đi thôi, chúng ta vào thành, sư huynh mời các ngươi một bữa cơm, xem như chúc mừng các ngươi lần này thuận lợi hoàn thành sơ khảo.

Cực chẳng đã, Lam Bảo Nhi chỉ còn cách đem những Tinh Hạch còn lại thu nhặt hết. Ba người hướng về phía Trung Nguyên Thành đi tới.

Trung Nguyên Thành vẫn như trước hết sức náo nhiệt. Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên đi đến thành thị này, nhưng khi Cơ Động nhìn thấy nó, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác rung động. Lúc này sắc trời cũng đã dần dần chuyển sang chiều. Ánh chiều tà chiếu xuống trong thành, làm cho nó nhuộm đẫm một tầng quang mang màu vàng chói lọi.

Vào trong thành, Phất Thụy vô cùng quen thuộc, dẫn theo hai người đi sâu vào khu trung tâm, xuyên qua mấy con đường ngang dọc, đi đến một trong mười con đường lớn của Trung Nguyên Thành. Mười con đường lớn của Trung Nguyên Thành này được đặt theo tên của mười hệ ma lực. Hoàng cung của Trung Thổ Đế Quốc tọa lạc tại chỗ giao nhau của hai con đường đặt tên theo Thổ Hệ.

Lúc này, Phất Thụy dẫn hai người bọn họ đi dọc theo con đường lớn mang tên Bính Hỏa. Con đường này có thể nói là cực kỳ rộng lớn, cho dù là chạy song song cùng lúc mười cỗ xe ngựa cũng không hề cảm thấy chật chội.

Vừa mới đặt chân lên con đường này, Cơ Động lập tức nghe được một mùi vị hết sức nồng đậm, đó là mùi của thịt nướng.

Phất Thụy ha ha cười, nói:

- Chính là nơi này. Ta mời hai ngươi ăn thịt nướng. Đây là nơi bình thường ta rất thường xuyên tới.

Cơ Động nhìn theo phía ánh mắt của Phất Thụy. Ở phía bên trái của đường Bính Hỏa, có một tòa tửu điếm quy mô khá lớn đập thẳng vào mắt. Tòa tửu điếm này chỉ có ba tầng, độ cao mỗi tầng đều hơn năm thước. Tuy rằng hai bên con đường này có vô số tòa nhà san sát nhau, thế nhưng nó vẫn rất dễ nhận ra. Bởi vì bản thân tòa tửu điếm có màu đỏ rực, hoàn toàn khác biệt với phần lớn các tòa kiến trúc khác, đều có màu vàng nâu.

Phất Thụy dẫn theo Cơ Động và Lam Bảo Nhi bước vào tửu điếm, cũng không cần tiểu nhị dẫn dắt, ở ngay đại sảnh lầu một đi đến một cái bàn ngồi xuống, cao giọng hô:

- Thịt nướng loại đặc biệt, đem ra trước mười xâu. Ba bình rượu lúa mạch cao độ. Nhanh lên, nhanh lên.

Tính tình của Lôi Đế cũng giống như ma lực của hắn vậy, nóng nảy mà vội vả.

- Khách quan, ngài đợi một chút, lập tức có ngay.

Nghe được tiểu nhị trả lời, lúc này Phất Thụy mới quay sang cười nói với Cơ Động và Lam Bảo Nhi:

- Thịt nướng nơi này ngon nhất Trung Nguyên Thành. Hương vị rất ngon, quan trọng nhất là thịt cắt miếng to, ăn rất thống khoái. Ăn thịt nướng phải uống rượu lúa mạch, loại cao độ nhất. Ăn một miếng là lập tức nghiện ngay. Bảo Nhi, ngươi muốn ăn thứ gì khác hay không?

Lam Bảo Nhi mỉm cười, lắc lắc đầu, nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Ta cũng ăn giống như sư huynh là được rồi.

Một lát sau, tiểu nhị đã bưng ra một cái mâm thật lớn, trong mâm quả thật có mười xâu thịt nướng. Nhưng mà, đám thịt nướng này quả thật đủ to lớn, mỗi một xâu dài đến một thước, xuyên qua mười khối thịt nướng vàng rực, bề mặt bóng loáng. Mùi thịt nồng đậm xông thẳng vào mũi, làm người ta nhìn thấy là muốn ăn ngay.

Phất Thụy nắm lấy một xâu:

- Nếm thử đi. Đây là thịt bê non ướp, cực kỳ non mịn, tuyệt đối không dai. Tiểu nhị, mau đem rượu lúa mạch ra đây.

Một bình rượu lúa mạch lớn được đem ra, Phất Thụy lấy cho Cơ Động, Lam Bảo Nhi mỗi người một xâu thịt, sau đó bắt đầu ăn lấy ăn để. Tướng ăn của hắn cũng giống như con người của hắn, mạnh mẽ mà cuồng dã.

Cơ Động cũng cầm lấy xâu thịt, há miệng cắn một miếng lớn. Nhất thời trong miệng tràn ngập hương vị. Miếng thịt nướng nóng hổi, sau khi cắn một miếng, nước thịt nồng đậm nhất thời ứa ra tràn đầy khoang miệng. Phất Thụy nói một chút cũng không khoa trương, tuyệt đối là hương vị tuyệt vời. Là người của hai thê giới, Cơ Động cũng chưa từng nếm qua loại thịt nướng nào ngon đến như vậy. Giống như Phất Thụy nói vậy, ăn xong một xâu thịt nướng lớn như vậy, thế nhưng đã nghiện ngay.

Suốt mấy ngày chỉ ăn toàn lương khô, dạ dày của Cơ Động đã có chút trống rỗng, lúc này cũng không khách khí nữa, ăn từng miếng từng miếng lớn, tựa hồ như muốn cùng Phất Thụy so tài xem ai ăn nhanh hơn vậy.

Thứ rượu lúa mạch này có màu hổ phách nồng đậm, hớp thử một ngụm, một cỗ hương vị lạnh lẽo nồng đậm chợt chạy vào trong miệng. Cơ Động nghiên cứu về rượu sâu sắc đến mức nào, hắn lập tức phát hiện, rượu cao mà Phất Thụy nói khi nãy, cũng không phải độ cồn trong rượu cao. Loại rượu lúa mạch này, chân chính là một loại lúa mạch lỏng. Uống rượu chén to, ăn thịt miếng lớn, loại cảm giác thống khoái như thế này khiến cho Cơ Động không khỏi hô to một tiếng sảng khoái. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nhất định phải nhớ kỹ nơi này, sau này nếu rảnh có thể thường xuyên đến đây.

Mười xâu thịt nướng dài hơn một thước, cộng lại chừng mười cân thịt. Lam Bảo Nhi còn chưa ăn xong một xâu, chín xâu còn lại đã được Cơ Động và Phất Thụy chia nhau ăn hết. So với sư huynh, Cơ Động cũng chỉ ăn kém có một chuỗi mà thôi.

Lôi Đế đưa tay lau miệng:

- Tiểu sư đệ, quả nhiên thống khoái. Ta ghét nhất là những tên nam nhân ăn uống như mèo liếm mỡ. Ăn phải thống khoái như vậy, uống rượu pha chế ngon, đó mới là hưởng thụ chứ. Loại rượu lúa mạch này không tệ phải không. Nó được dùng một loại phương pháp đặc thù mà ủ, yêu cầu kỹ năng rất cao. Quan trọng nhất chính là mùi vị rất lạ, rất nồng đậm. Thẳng thắn mà nói, tuy rằng ta thích pha chế rượu, thích các loại rượu, nhưng ta lại không thích mấy quán rượu. Ngược lại, ta thích cảm giác ở nơi này hơn. Bình thường lúc không có việc gì, ta hay đến đây ăn uống no say. Sau này các ngươi cũng nên thường xuyên đến đây đi. Tiểu nhị, cho thêm mười xâu thịt nữa.

Dáng người hắn cao hơn hai thước, mấy cân thịt này đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào, còn xa mới no được.

Hắn đang nói, đột nhiên Cơ Động chợt nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc, có tổng cộng khoảng mười mấy người bước vào, trong đó có bốn người mà hắn quen biết. Đó là nữ đệ tử đứng vị trí thứ ba trong Âm Dương Học Đường, Quý Thủy Hệ Dạ Tâm, đứng thứ năm Giáp Mộc Hệ Long Thiên, đứng thứ sáu Nhâm Thủy Hệ Thủy Nhược Hàn cùng với người đứng thứ mười, Mậu Thổ Hệ Cơ Dạ Thương.

Những người còn lại mặc dù hắn không quen, nhưng mơ hồ nhớ rõ, bọn họ đều là người của Âm Dương Học Đường. Hơn nữa từ độ tuổi mà xét, cũng khá cao rồi, hẳn đều là những học trưởng đứng ở vị trí cao trong Âm Dương Học Đường.

Cơ Động thấy được, Lam Bảo Nhi tự nhiên cũng nhìn thấy:

- Phất Thụy sư huynh, là đám người Dạ Tâm sư tỷ đến đây. Những người Âm Dương Học Đường chúng ta đều thích đến nơi này hay sao?

Ánh mắt Phất Thụy khẽ giật giật một chút, yên lặng gật gật đầu, nói một câu mà cả Cơ Động và Lam Bảo Nhi nghe xong đều không hiểu:

- Ít khi bọn họ có được tâm ý như vậy.

Đám người Dạ Tâm, Long Thiên đều cũng nhìn thấy ba người Phất Thụy bên này, nhưng cũng không có tiến lại ngồi chung bàn, mà đi đến một cái bàn lớn cách đó một khoảng ngồi xuống. Dạ Tâm lúc này mới tiến đến:

- Lôi Đế, không phải ngươi đã dẫn bọn họ đi tiến hành sơ khảo hay sao? Tại sao lại có thời gian đi đến Nhất Khẩu Hương thế này?

Dạ Tâm có chút kinh ngạc hỏi. Ở trước mặt Lôi Đế Phất Thụy, nàng ta có vẻ có chút câu nệ.

Phất Thụy lạnh nhạt nói:

- Kỳ sơ khảo của bọn họ đã hoàn thành. Đi ăn cơm của ngươi đi, thay ta nói lời cảm ơn mọi người.

Dạ Tâm mỉm cười:

- Không có gì mà phải tạ ơn, chúng ta đều thích thịt nướng của Nhất Khẩu Hương mà thôi. Như vậy không quấy rầy các ngươi nữa.

Vừa nói nàng ta còn trừng mắt nhìn Lam Bảo Nhi một cái nữa, lúc này mới quay lại bàn của mình, ngồi xuống.

Phất Thụy quay sang Cơ Động và Lam Bảo Nhi nói:

- Điều kỳ quái là như vậy, kỳ thật, nơi này là…

Hắn vừa mới nói đến đây, đột nhiên một thanh âm to lớn chợt vang lên:

- Phất Thụy, lại đây ca ca xem chút nào, đã lâu ngày không gặp tiểu tử ngươi rồi a!

Cơ Động quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một tráng hán dáng người so với Phất Thụy không kém hơn chút nào. Gã tráng hán này mặc một bộ quần áo đầu bếp, chỉ bước vài bước đã đến bên cạnh cái bàn bọn họ đang ngồi, cũng không khách khí, kéo ra một cái ghế ngồi xuống.

Lam Bảo Nhi nhìn thấy đã lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Phất Thụy liếc sang mình, vội vàng lấy tay che miệng lại. Nhìn rõ bộ dáng của người này, Cơ Động cũng thoáng cả kinh.

Gã tráng hán mặc quần áo đầu bếp này nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, dáng người mặc dù cường tráng, nhưng lại không có cánh tay phải, chỗ con mắt trái cũng chỉ còn lại một cái hốc đen ngòm. Toàn bộ nửa khuôn mặt bên trái chằng chịt vô số vết sẹo ngang dọc, nhìn qua cực kỳ khủng bố. Lam Bảo Nhi dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, tự nhiên là vô cùng hoảng sợ.

Càng làm cho Cơ Động và Lam Bảo Nhi kinh ngạc hơn chính là, Phất Thụy thân là thủ tịch của Âm Dương Học Đường, cường giả cấp bậc Lục Quan Lôi ĐìnhThiên Sĩ, đường đường Lôi Đế, khi đối mặt với trung niên đầu bếp này lại vô cùng kính cẩn nói:

- Đại ca, mấy hôm rồi ta không có đến đây. Hôm trước ta đi một chuyến đến Tổng hội của Điều Tửu Sư Công Hội tại Bắc Thủy Đế Quốc.

Gã đầu bếp kia ha ha cười:

- Xem ra tiểu tử ngươi đã là vị Cửu Tinh Điều Tửu Sư rồi. Được lắm. Hôm nào rảnh rỗi đến đây pha chế cho ca ca vài ly rượu ngon đi. Đây là hai tiểu tử mới tới phải không?

Vừa nói, hắn vừa quay mặt về phía Cơ Động và Lam Bảo Nhi cười đầy thiện ý. Bất quá, nét tươi cười trên khuôn mặt dữ tợn của hắn, thật sự là cực kỳ xấu xí, làm cho người ta kinh tâm động phách.

Phất Thụy nói:

- Đúng vậy! Hai tên tiểu tử này vừa mới hoàn thành sơ khảo. Đại ca, ngươi cùng bọn ta uống vài chén đi.

Gã đầu bếp lắc lắc đầu, ha ha cười:

- Thôi khỏi, ta nghe mấy huynh đệ thuộc hạ của ta nói là ngươi đến đây, nên ta mới ra xem. Việc của ta trong kia cũng còn khá nhiều. Mấy huynh đệ trong kia tay nghề còn chưa được, việc nướng thịt này cũng là một môn nghệ thuật. Ta còn phải ra tay mới đảm bảo được công đoạn cuối cùng, cũng không thể phá bể chiêu bài của Nhất Khẩu Hương của ta được. Các ngươi từ từ ăn đi, bữa cơm hôm nay cứ tính cho ta. Cứ xem như là ta hoan nghênh hai tiểu tử mới đến này đi.

Vừa nói, gã đầu bếp đã đứng lên, quay đầu bước đi. Khi đi ngang qua bàn đám người Dạ Tâm, Long Thiên đang ngồi, hắn cũng hướng về phía bọn họ gật đầu chào một cái.

- Các ngươi thấy lạ là vì sao ta lại cung kính với hắn như vậy phải không?

Phất Thụy có chút cảm khái nói.

Cơ Động nói:

- Vị ca đầu bếp kia hình như cũng là ma sư thì phải. Hơn nữa còn là Bính Hỏa Hệ chúng ta nữa. Nếu ta đoán không sai, thịt nướng nơi này sở dĩ ăn ngon đến như vậy, hẳn là do hắn dùng Bính Hỏa nướng ra.

Phất Thụy gật gật đầu, nói:

- Tiểu sư đệ, ngươi quan sát rất tinh tế. Ngươi nói cũng không sai. Hắn tên là A Bỉnh, bởi vì khi hắn thi triển ma kỹ, có một loại giống như là khẩu đại pháo vô cùng khủng bố, nên mọi người mới đặt cho hắn một ngoại hiệu nổi tiếng là Pháo Long. Lúc rời khỏi Âm Dương Học Đường, ma lực của hắn là Ngũ Quan. Hiện tại chắc hẳn cũng là Ngũ Quan. Pháo Long đại ca đối với ta mà nói, cũng giống như ta đối với các ngươi hiện tại. Lúc trước, chính hắn là người dẫn ta đi đến Địa Linh Sơn tiến hành sơ khảo. Lần đầu tiên ta gia nhập Thánh Tà Chiến Trường cũng là đi theo bên cạnh hắn. Một mắt của hắn, mặt hắn, tay phải của hắn cũng đều ở trên Thánh Tà Chiến Trường vì cứu ta mà bị hủy đi. Pháo Long đại ca trong Âm Dương Học Đường vốn xếp vị trí thứ tám, là đệ tử mà sư phụ rất xem trọng. Nhưng mà, sau khi thân thể bị tàn phá, hắn làm mọi cách cũng không thể nào đột phá được sáu quan. Hắn cũng không oán hận, không có bất mãn, âm thầm từ chối tất cả lời mời chào của các Đại đế quốc cùng với các công hội, cầm lấy tiền trợ cấp của Thiên Can Học Viện, đến đây mở ra tửu điếm Nhất Khẩu Hương này.

Lúc kể lại những chuyện này, vẻ mặt Phất Thụy tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng từ ánh mắt run nhè nhẹ của hắn, Cơ Động có thể nhìn ra khá nhiều tình cảm ẩn chứa trong đó.

- Pháo Long đại ca trời sinh tính tình hào sảng. Ta có thể có được ngày hôm nay, có thể trở thành Lôi Đế đứng đầu Âm Dương Học Đường thế này, ngoại trừ sư phụ ra, là hắn giúp ta nhiều nhất. Hắn vĩnh viễn là ca ca của ta. Ta đến nơi này, cũng không phải là tiêu phí ở đây. Mỗi lần đến đây, ngoại trừ muốn ăn một xâu thịt nướng do Pháo Long đại ca nướng, phần lớn là để gặp hắn. Ta biết, hắn đã từng đặt ra mục tiêu là tu luyện đến cảnh giới cao nhất của Bính Hỏa Ma sư, đẳng cấp Thắng Quang.

Đôi mắt Lam Bảo Nhi đã đỏ ửng lên:

- Thực xin lỗi Phất Thụy sư huynh, để ta đi xin lỗi Pháp Long đại ca.

Phất Thụy khoát tay:

- Nha đầu ngốc. Pháo Long đại ca làm gì mà để ý đến những điểm nhỏ nhặt đó chứ? Chỉ cần nhìn thấy những đệ tử của Âm Dương Học Đường, hắn đã rất vui vẻ rồi. Hắn từ chối rất nhiều đãi ngộ tốt mà lựa chọn ở lại Trung Nguyên Thành, phần lớn chính là không nỡ rời xa Âm Dương Học Đường. Nhưng hắn biết, bản thân mình không có khả năng dạy các tân sinh mới cái gì. Cho nên, hắn mới lựa chọn rời đi. Trong lòng hắn, không bao giờ muốn gây ra bất cứ phiền toái gì cho Thiên Can Học Viện cả.

Lại thêm mười xâu thịt nướng mới được đem ra, Cơ Động mặc dù đã ăn no, nhưng hắn cũng cầm lấy một xâu. Nhấm nháp một chút xâu thịt này, hắn phát hiện, hương vị xâu thịt nướng này tựa hồ có chút biến hóa mới.

Đúng lúc này, Phất Thụy đang ngồi đối diện Cơ Động đột nhiên đứng lên. Cách đó không xa, đám người Dạ Tâm kia cũng đồng loạt đứng dậy. Cơ Động quay đầu nhìn về phía cửa của tửu điếm Nhất Khẩu Hương, chỉ thấy một bà lão tóc bạc trắng đang từ bên ngoài đi vào.

Vị lão bà này nhìn qua hết sức đặc biệt. Tuy bề ngoài nhìn qua tuổi cũng không nhỏ lắm, nhưng lại mặc một bộ váy dài màu lam cực kỳ hoa lệ. Cho dù là những tiểu cô nương tuổi còn trẻ cũng không mặc quần áo hoa lệ đến như vậy. Hơn nữa còn là quần áo theo kiểu lễ phục cung trang quý tộc nữa. Tay phải bà ta cầm một thanh quyền trường màu xanh lam trong suốt giống như làm bằng san hô vậy. Bà ta bước đi hết sức thong thả vào trong tửu điếm, động tác hết sức chậm chạp, tựa hồ như sợ làm nhăn bộ lễ phục đang mặc trên người vậy.

Kỳ quái chính là, mặc dù bà ta mặc một bộ trang phục hoa lệ, thế nhưng cũng không có đeo bất cứ loại trang sức gì. Hai mắt bà ta sáng ngời có thần, dáng đi thẳng, ngực ưỡn cao giống như một người trẻ tuổi vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện