chương 512/ 809

Đúng lúc ấy, bốn người bất chợt phát hiện ra mình đã bị bao vây. Xung quanh, có hơn ngàn tên chiến sĩ lặng yên không một tiếng động vây quanh bốn phía. Bọn người này hành động nhịp nhàng vô cùng, tuy hơn ngàn người cùng di chuyển nhưng thanh âm phát ra lại vô cùng nhỏ, khiến cho đám người Cơ Động hoàn toàn không phát hiện được.

Nhìn trang phục của những chiến sĩ này, Cơ Động không khỏi ngoái đầu nhìn về hướng Trần Tư Tuyền, bởi đám chiến sĩ này là lính của Diệt Tuyệt Quân đoàn mà hắn đã từng đụng độ trước đây. Tay cầm long thương, thân người thẳng tắp ngồi trên lưng Phỉ Thúy Địa Tích Long, áp lực cường đại ùn ùn từ bốn phương tám hướng ép về thẳng trung tâm vòng vây.

Bốn người rốt cuộc cũng đã minh bạch, đám lính này không phải địch nhân mà là quân thủ vệ của ngũ đại đế quốc trú đóng trên Thánh Tà đảo. Từ sau đại kiếp trên Thành Tà đảo, ngũ đại đế quốc đã phái ra những binh đoàn tinh nhuệ nhất của mình đóng trên Thánh Tà đảo hòng theo dõi tình trạng phòng ngự của Hồng Liên Thiên Hỏa.

Đối với trận Thánh chiến năm năm sau, không một đế quốc nào dám lơi lỏng. Ngoại trừ bên ngoài Thánh Tà đảo, dọc ven bờ Đông Hải cũng có hơn trăm vạn đại quân của ngũ đại đế quốc đang trú đóng. Mặc dù nhóm người Cơ Động phi hành trên không và có làn mây mù do Đại Diễn Thánh Hỏa Long tạo ra nhưng khi hạ xuống vẫn không thể tránh khỏi bị quân đội phát hiện.

Đám người Cơ Động tự nhiên hiểu rõ Diệt Tuyệt quân đoàn không hề có ý định tấn công, nhưng Đại Diễn Thánh Hỏa Long lại không cho là như thế. Cửu trảo to lớn của nó cứ lập tức giương ra, từng tia quang mang cao ngạo mà uy nghiêm trong mắt Mao Đài và Ngũ Lương Dịch cũng lóe lên. Bất chợt, hai con cùng một lúc ngửa cổ lên trời mà rống to, hai luồng quang mang đen và trắng cũng đồng thời bộc phát trên thân hình hai đầu cự long.

Nếu nhìn từ không trung, có thể quan sát được hai luồng sáng mà Mao Đài và Ngũ Lương Dịch phát ra đã hình thành nên một đồ án Thái Cực đang khuếch tán rộng ra bốn phía, đó chính là Thái Cực Ma Vực.

Lúc chỉ là Thất cấp, Đại Diễn Thánh Hỏa Long đã từng khiến cho đám rồng của Diệt Tuyệt Quân Đoàn phải cúi đầu im thin thít, huống chi bây giờ nó đã đột phá lên cửu cấp. Cho dù là Tử Lôi Diệu Thiên Long cửu cấp của Phất Thụy cũng không dám càn quấy trước mặt nó, huống chi là đám Địa Tích Long rác rưởi này.

Chỉ trong chốc lát, hơn ngàn con Địa Tích Long chẳng khác nào đồng lúa sau cơn bão đều ngã rạp xuống đất mà bò lổm ngổm, hai móng vuốt vươn về phía trước, đầu thì chúi xuống ngực, thân thể không thể khống chế mà run lên như cầy sấy. Đối với đám Địa Long này, điều đáng sợ nhất ở Thái Cực Ma Vực là nó bao hàm khí tức khủng khiếp của Đại Diễn Thánh Hỏa Long.

"Rung động." Ngoại trừ hai từ này, Phất Thụy không thể dùng từ ngữ nào khác để diễn tả cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình. Long uy của Đại Diễn Thánh Hỏa Long phát ra ngay cả Tử Lôi Diệu Thiên Long mà hắn đang cưỡi cũng không khỏi e ngại vài phần. Con rồng này khi lớn lên quả thật rất cường đại, chỉ riêng với khí tức phát ra thôi mà đã kinh khủng như thế, sợ rằng bây giờ thực lực chân chánh của nó có lẽ còn trên cả mình và Cơ Động.

Cơ Động vỗ vỗ đầu Mao Đài bảo:

- Được rồi, không phải là địch nhân!

Lúc này Mao Đài và Ngũ Lương Dịch mới dừng không rống lên nữa, nó hạ thấp đầu để Cơ Động và Trần Tư Tuyền bước xuống. Bộ dạng nó bây giờ ngoan hiền vô cùng, tựa hồ chuyện phát sinh ban nãy không hề liên quan đến nó.

Thế nhưng, tiếng gầm của nó đã làm kinh động toàn bộ đại quân trú đóng tại Thánh Tà đảo.

Được phân công canh giữ trên Thánh Tà đảo đều là quân sĩ tinh anh trong tinh anh của ngũ đại đế quốc. Đóng tại nơi đây còn có ba ngàn Long kỵ binh cường hãn nhất của ngũ đại đế quốc, nhưng chỉ với một tiếng rống của Mao Đài và Ngũ Lương Dịch, tuy khoảng cách xa xôi nhưng cũng đủ khiến cho đám rồng này chịu ảnh hưởng nhất định, đồng thời cũng kinh động đến hơn hai mươi vạn đại quân đang canh giữ nơi đây. Chỉ trong chốc lát, vô số các loại ma thú phi hành đồng loạt cất cánh, tất cả đều hướng về nơi tiếng gầm mà bay đến.

Chỉ trong vài phút, mấy chục con phi hành ma thú đã vần vũ tụ tập trên đầu đám người Cơ Động, đại đa số đều là mà thú cấp sáu hoặc cấp bảy mà thôi, nhưng cũng có một vài đầu ma thú lên đến cấp tám, cấp chín.

Nhìn thấy mấy con ma thú bay qua bay lại trên đầu của mình, Đại Diễn Thánh Hỏa Long không khỏi sôi máu thêm một lần nữa. Nếu không nhờ Cơ Động vỗ về, sợ rằng nó đã bay lên mà cho lũ chim ấy một bài học.

- Người phương nào dám tự tiện xông lên Thánh Tà đảo?

Một thanh âm hùng hậu từ mấy trăm mét trên không trung truyền xuống, dù xa như vậy nhưng âm thanh vẫn hết sức rõ ràng, đủ thấy kẻ phát ngôn có thực lực không yếu.

Nghe được âm thanh kia, Phất Thụy cười lớn:

- Tống Thụy Long đại ca, tiểu đệ Phất Thụy đây!

- Hả? Thì ra là tên tiểu tử nhà ngươi, làm ta mất hết cả hồn. Thôi, mọi người giải tán cả đi!!!

Nói xong, con cự long cấp chín chở Tống Thụy Long từ từ đáp xuống trước mặt bốn người Phất Thụy. Con rồng mà hắn cưỡi là một con Cửu cấp Kim Cương Long, tuy nhiên con rồng này khi đáp xuống chẳng dám phát ra một tia long uy nào. Chỉ cần Mao Đài ngẩng đầu liếc nó một cái, đầu Kim Cương Long này ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bộ dạng ngoan ngoãn còn hơn Tử Lôi Diệu Thiên Long lúc trước.

Nhìn thoáng qua, Tống Thụy Long cũng không có thay đổi gì nhiều, nhưng nhìn kỹ lại thấy hắn càng ngày càng trẻ ra, ánh mắt thân thiện, khuôn mặt luôn mỉm cười, từ trên người hắn luôn toát ra khí tức khiến cho người đối diện có cảm giác gần gũi nhẹ nhàng. Cảm nhận được sự biến hóa đột ngột của tọa kỵ mình khi đáp xuống, Tống Thụy Long vội nhìn nhanh sang qua tọa kỵ của Cơ Động, khi nhìn thấy Đại Diễn Thánh Hỏa Long, ánh mắt hắn lập tức không tránh khỏi sự kinh hãi.

- Đại ca, ngươi có đột phá ư?

Phất Thụy mừng rỡ hỏi.

Tống Thụy Long chậm rãi gật đầu, nhưng trên mặt không hề vui mừng, thốt:

- Đột phá thì có đột phá đấy, nhưng cái giá phải trả là toàn bộ tánh mạng của các binh sĩ canh giữ ven biển. Áp lực kinh khủng của Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới giúp ta đột phá lên cửu quan, nhưng nếu ta được lựa chọn lại một lần, ta thà vĩnh viễn không đột phá còn hơn.

Cơ Động biết khá rõ về tu vi của Tống Thụy Long. Ban đầu Tống Thụy Long chỉ là một cường giả Bát quan đỉnh phong, sau khi trải qua uy áp của Vạn Lôi Kiếp Ngục giới đã đột phá lên được Cửu quan. Cấp tám mươi chín với cấp chín mươi mặc dù hơn kém nhau một cấp nhưng thực lực lại chênh lệch như trời với đất. Trung Thổ Đế quốc không hổ là cường quốc số một đại lục, nội tình quả thật rất thâm hậu. Số người có thực lực bát quan đỉnh phong đang đánh sâu vào cửu quan mà Cơ Động biết được cũng đã rất nhiều.

Nghe những lời mà Tống Thụy Long nói, ánh mắt Phất Thụy cũng ảm đạm đi rất nhiều:

- Đại ca, lần này chúng đệ trở lại là để an ủi một chút anh linh các huynh đệ đã hi sinh!

Tống Thụy Long gật đầu đáp:

- Cái này là chuyện nhỏ. Tiếc là những huynh đệ chết đi cả thi thể cũng không còn. Ngay cả di vật cùng quần áo cũng đều bị Hồng Liên Thiên Hỏa thiêu hủy cả rồi! Lúc ta được mấy Chí Tôn cường giả cứu sống, ta đã lập một lời thề nguyền, năm năm sau, lúc mà Hồng Liên Thiên Hỏa tiêu tán cũng là lúc ta thay các huynh đệ hi sinh mà báo thù. Đi thôi, để ta dẫn mọi người đi.

Kim Cương Long một lần nữa bay vút lên không trung, dẫn đường cho Tử Lôi Diệu Thiên Long cùng với Đại Diễn Thánh Hỏa Long bay vào sâu trong Thánh Tà đảo.

Trên không trung, Phất Thụy hỏi Tống Thụy Long:

- Đại ca, còn mấy vị huynh trưởng khác thì sao? Bọn họ bây giờ ra sao rồi?

Tống Thụy Long đáp lời:

- Bọn họ cũng không có chuyện gì, nói đi cũng phải nói lại, chúng ta quả thực rất may mắn, đúng lúc gặp được mấy vị Miện hạ nên được cứu. Bây giờ bọn họ đang chia nhau trú đóng khắp nơi trên Thánh Tà đảo. Địa phương mà các ngươi hạ xuống lúc trước là địa phương mà ta đang quản hạt. Hiện quân đội của năm nước đóng trên Thánh Tà Đảo là do ta chỉ huy.

Phất Thụy đùa:

- Nói gì thì nói, đại ca bây giờ đã là Yêu Cương Miện hạ rồi. Làm thống soái quân đội năm nước là tất nhiên.

Tống Thụy Long cười khổ đáp:

- Ta mà là Miện hạ cái cóc khô gì, nếu được thì ta thà lựa chọn chết chung cùng với huynh đệ còn hơn. Một năm gần đây, chúng ta đều là gượng sống để báo thù. Nhìn bộ dạng sầu thảm của ngươi và Cơ Động, chắc cũng chẳng khác gì bọn ta đúng không?

Phất Thụy nhìn thoáng qua Cơ Động đang cúi đầu buồn thiu, đáp lời:

- Không nói vấn đề này nữa, hiện tại điều quan trọng nhất là thay các huynh đệ đã chết mà báo thù, cũng như làm sao để bảo vệ Quang Minh Ngũ Hành Đại lục chúng ta.

Càng đi sâu về phía trước, nhóm người Cơ Động càng tới gần Hồng Liên Thiên Hỏa. Càng đến gần, cảm giác rung động càng thêm mãnh liệt, phải có lực lượng khổng lồ như thế nào mới có thể thi triển được ma kỹ kinh khủng như thế? Chung Cực Tất Sát Kỹ quả nhiên đúng là Thần cấp Tất Sát Kỹ.

Toàn lực phi hành, ước chừng sau ba canh giờ bọn họ rốt cuộc cũng đã tới được trung tâm Thánh Tà đảo, chân chính đặt chân lên địa phương có thể tiếp xúc trực tiếp với Hồng Liên Thiên Hỏa. xem tại TruyenFull.vn

Lúc cách Hồng Liên Thiên Hỏa gần ngàn thước, Tống Thụy Long đã chủ động thúc Kim Cương Long dẫn đầu đám người hạ xuống mặt đất. Không cần Tống Thụy Long giải thích, mọi người cũng hiểu được nguyên nhân là như thế nào. Hồng Liên Thiên Hỏa bề ngoài không hề tỏa ra một tia nhiệt lượng nào nhưng lại có một lực hấp dẫn kỳ lạ, càng nhìn lâu, càng đến gần nó bao nhiêu càng khiến cho người ta không nhịn được mà muốn xông qua ngay tức khắc.

Nhìn những tia sáng nhàn nhạt thay nhau lóe lên, gương mặt Cơ Động chợt biến đổi một cách kì dị, hắn kinh ngạc nhìn chăm chú vào Hồng Liên Thiên Hỏa phía xa xa. Màu lửa đỏ của tầng kết giới đó có sức hấp dẫn đối với Cơ Động còn lớn hơn rất nhiều so với những người khác. Vào khoảnh khắc những người khác còn đang ngẩn ngơ không kịp phản ứng, Cơ Động đột nhiên phóng người lao thẳng về phía Hồng Liên Thiên Hỏa.

- Cơ Động, đệ làm gì thế?

Phất Thụy thất kinh hét lên, nhưng chờ hắn kịp phản ứng thì Cơ Động đã vọt về trước hơn trăm mét rồi.

Tống Thụy Long biến sắc, la hoảng:

- Nhanh…! Nhanh cản hắn… Vào thời điểm ta dẫn quân đóng trên Thánh Tà đảo, có mấy chiến sĩ không chịu nổi sức nóng của Hồng Liên Thiên Hỏa mà bị thiêu thành tro bụi. Vì lẽ đó ta mới hạ lệnh trong vòng mười dặm kể từ vị trí của Hồng Liên Thiên Hỏa, không một ai được bén mảng tới gần.

Vừa nhanh chóng giải thích, hắn vừa cùng Phất Thụy xông về phía trước. Dưới tình huống toàn lực gia tốc, trong cự ly ngắn thì tốc độ của họ thậm chí đã vượt qua tốc độ tọa kỵ của mình.

Miểu Miểu cũng theo sau xông tới, thậm chí nàng còn triệu hồi Đại Địa Nữ Thần Chi Trượng của mình. Bọn họ cũng biết rất rõ thực lực của Cơ Động, nếu không cố sức làm giảm tốc độ của hắn, sợ rằng không ai có thể theo kịp.

Người duy nhất không hành động là Trần Tư Tuyền. Nàng từ trên lưng rồng nhảy xuống đất, vừa đi chầm chậm về phía trước, vừa như si như dại nhìn theo bóng lưng của Cơ Động. Trong nháy mắt khi Cơ Động lướt qua, nàng có cảm giác tim mình như bị ai đó đâm một nhát thật mạnh. Khi đó, nàng rõ ràng thấy trong đôi mắt của Cơ Động chỉ chứa đựng duy nhất là vô tận bi thương.

Vào thời khắc ấy, Trần Tư Tuyền đột nhiên hiểu ra rằng, những hiểu biết của nàng về Cơ Động từ trước đến nay hoàn toàn không đủ, tình yêu của hắn đối với Liệt Diễm, so với tưởng tượng của nàng còn lớn hơn rất nhiều.

Gần đây, nàng thấy được sự chuyển biến trong thái độ đối xử của Cơ Động với nàng, nhất là thái độ lảng tránh đã dần giảm bớt đã làm nàng mừng thầm không dứt. Nàng cảm giác được mình càng ngày càng đến gần được hắn, ngày thắng lợi không còn xa nữa. Nhưng vào khoảnh khắc này, nàng đột nhiên hiểu rằng, trong tim của Cơ Động vẫn không hề tồn tại hình bóng của Trần Tư Tuyền, nó chỉ dành toàn bộ cho Liệt Diễm mà thôi.

Ác Thần, cái tên khốn kiếp nhà ngươi! Lúc này Trần Tư Tuyền mới thấy thống hận cái tên Thần vương đã đặt ra điều kiện quỷ quái đó. Bây giờ nàng mới minh bạch việc đánh cược này là khó khăn đến cỡ nào. Mặc dù nàng đã thầm nhủ với bản thân rằng, mỗi ngày được đứng bên cạnh hắn là mình đã thỏa mãn rồi, nhưng nàng có thể thỏa mãn sao? Muốn giành được trái tim của Cơ Động, không tiêm liều thuốc mạnh chắc là không được.

Tốc độ khi toàn lực gia tốc của Cơ Động là hết sức kinh khủng. Cực Hạn Song Hỏa để lại một vệt lửa kéo dài sau lưng cùng với Âm Dương Cao Tường pháp trận tạo thành Song Trọng Thôi Tiến đẩy hắn lao nhanh về phía trước, nháy mắt lao đã lao đi ngàn thước. Phất Thụy và Tống Thụy Long đuổi theo ở phía sau càng lúc càng bị bỏ rơi xa hơn. Lấy thực lực Cửu quan của Tống Thụy Long thế nhưng lại không cách nào kéo gần được khoảng cách.

"Liệt Diễm, Liệt Diễm, Liệt Diễm,…!"

Cơ Động không ngừng kêu lên tên nàng trong lòng. Từ lúc sáng sớm đến hiện tại, tâm tình của hắn đã có chút khác thường. Bởi vì ngày này năm ngoái chính là ngày xảy ra đại kiếp Thánh Tà đảo, là ngày mà Liệt Diễm vẫn lạc.

Hôm nay chính là ngày giỗ đầu của Liệt Diễm.

"A… a… a….!!!"

- Làm sao bây giờ?

Tống Thụy Long không thể đuổi kịp, trong lòng hoảng hốt kêu to. Hồng Liên Thiên Hỏa quá mức cường đại, so với Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới còn nguy hiểm hơn mấy lần. Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới lúc chưa bộc phát chẳng qua chỉ là trôi lơ lửng trên không trung mà thôi, trong khi đó Hồng Liên Thiên Hỏa lại đang là thực thể tồn tại. Chung Cực Tất Sát Kỹ có thể có thể ngăn cách hai phiến đại lục, há thường nhân có thể tiến lại gần?

- Để đấy cho ta! Các ngươi cứ đuổi theo!

Miểu Miểu từ phía sau xông lên hét lớn. Một luồng sáng thẳng tắp màu xám tro bỗng nhiên bộc phát, nhanh bắn theo sau lưng Cơ Động.

Tốc độ của luồng sáng xám nhanh đến mức không gì sánh kịp. Miểu Miểu cũng biết được, chỉ dựa vào bản thân nàng không thể nào khiến Cơ Động hoàn toàn dừng lại. Nàng chỉ hi vọng làm chậm lại tốc độ của hắn để Phất Thụy và Tống Thụy Long có thể đuổi kịp mà thôi.

Mắt thấy luồng sáng vừa đuổi kịp Cơ Động, thì bỗng nhiên có một vầng sáng bất ngờ bao trùm lên thân thể hắn. Từ trên mặt đất, một cổ hấp lực mạnh mẽ hút lấy chặt lấy thân hình Cơ Động, dưới sự tác động toàn lực của Miểu Miểu, đất bằng đã biến thành ao đầm. Mấy chục cột bùn nhão mang theo Cực Hạn Kỷ Thổ ma lực cùng với lực lượng của Thần khí từ mặt đất lao ra, quấn quanh thân Cơ Động. Chỉ cần một cột bùn nhão bắn trúng thôi, Miểu Miểu liền có thể dựa vào ma lực của mình mà cản chân hắn, ít nhất đủ thời gian cho Phất Thụy cùng với Tống Thụy Long đuổi tới.

Nhưng, bọn họ còn đánh giá quá thấp quyết tâm xông về phía Hồng Liên Thiên Hỏa của Cơ Động. Cảm giác được thân thể đang chậm lại do bùn nhão bám quanh, từ trên người Cơ Động lập tức phát một luồng sáng đỏ chói mắt, mang theo sát khí kinh khủng trong nháy mắt đem bùn nhão xung quanh người xoắn nát bấy. Cơ Động gần như trở thành điên cuồng, tiếp tục tăng tốc vọt lên. Lực lượng của Đại Địa Nữ Thần Chi Trượng cũng không thể ngăn cản hắn nổi một giây. Vào lúc này, quanh người hắn đang ùn ùn bốc lên liệt quang của Hỏa Thần Kiếm, thậm chí còn mang theo một tầng lửa trắng ngà nhàn nhạt, đó chính là màu trắng ngà của Hộn Độn Hỏa. Đây mới là lực lượng thực sự của Cơ Động, là lúc hắn trở nên đáng sợ nhất.

- Sư đệ, không được, trở lại đi...!!!

Phất Thụy cực độ khủng hoảng mà rống lên, hi vọng có thể gọi Cơ Động quay trở lại, nhưng lúc này trong mắt Cơ Động chỉ có duy nhất một màu đỏ trải dài vô tận.

Bình luận





Chi tiết truyện