“Tiểu Tiểu,anh muốn ăn thịt bò.” Tô Lực Hằng ra lệnh một câu,Liễu Uyển Nhi lập tức gắp miếng thịt bò trong chén đưa về phía hắn. “Tiểu Tiểu,anh muốn súp.” Lại tiếp tục ra lệnh, Liễu Uyển Nhi lập tức đưa chén canh đến cho hắn. “Tiểu Tiểu,đưa anh khăn giấy.” “Tiểu Tiểu,anh muốn. . . . . .” “Lực Hằng,cậu không có tay sao?”Dì Trương rốt cục nhìn không được nữa. “Tay trái của tôi bị thương.” Tô Lực Hằng nói như rất hợp tình hợp lý. “Tay phải không gắp được sao.” Không phải chỉ bị thương chút xíu thôi sao,tại sao sai Tiểu Tiểu làm mọi thứ,dì Trương liếc hắn một cái. “Một tay không tiện.” Hắn đang hưởng thụ thời gian hạnh phúc được Tiểu Tiểu hầu hạ đây,dì Trương mụ tại sao luôn làm trái hắn. “Đúng là không tiện thật.” Dì Trương gật đầu đồng ý, bỗng nhiên nói, “Nếu không như vậy đi,chờ chút nữa dì tắm cho cậu.” Chiếc đũa lập tức rơi xuống trên bàn,Tô Lực Hằng trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt thản nhiên của dì Trương,qua một hồi lâu mới nói ra được: “Không, không cần.” “Ha ha~” Đao Nhân rốt cục không nhịn được cười sặc sụa,đại ca cũng có thời điểm bị nghẹn. Tô Lực Hằng quăng ánh mắt cảnh cáo bắn về phía hắn,thằng nhóc này dám cười hắn,chờ một chút nữa hắn sẽ cho con mắt còn lại đẹp hơn ! Còn chưa chờ hắn thu hồi cảnh cáo,Khinh Vân cũng cười ra tiếng,tiếp theo là Tiểu Do,cuối cùng ngay cả Liễu Uyển Nhi cũng nhịn không được cười to,nhìn mọi người cười mình,Tô Lực Hằng phẫn hận tới cực điểm. Ban đêm Tô Lực Hằng lén lén lút lút đi tới phòng của Liễu Uyển Nhi,sau bữa cơm chiều dì Trương quan sát hắn đặc biệt chặc,không cho phép hắn mượn cánh tay bị thương sai bảo Tiểu Tiểu,làm hại hắn không biện pháp đến gần cô. Móc ra chìa khóa mở cửa phòng,đây chính là chỗ tốt khi làm người giám hộ,phòng này hắn đã sớm đánh thêm một chìa khóa. “Tiểu Tiểu.” “Hằng.” Người nằm trên giường nghe được tiếng động mở đèn,cô còn chưa có ngủ. Vèo cái chui vào trong chăn dùng sức ôm lấycô,hắn đã nghiện không thể không ôm cô vào lòng. “Anh tại sao chạy đến đây,bị dì Trương thấy sẽ không tốt.”Dì Trương hôm nay cố ý nói chuyện với cô,trong lời nói cô nghe ra ý của dì Trương,cả hai chưa kết hôn không thể ngày ngày ngủ cùng một chỗ. “Thấy thì thấy,anh đến phòng người phụ nữ của mình ai dám không đồng ý?” Hắn đang suy nghĩ hôm nào có cần đăng ký cho dì Trương tham gia đoàn du lịch,ra ngoài một khoảng thời gian ngắn quen biết thêm bạn,hoặc dứt khoát giới thiệu cho bà thêm một người bạn,để bà khỏi ngày ngày nhìn chằm chằm bọn họ. “Tiểu Tiểu,em nhìn đi.” Từ trong túi tiền móc ra một cái móc khóa vốn đã sớm tặng cho cô,đều do dì Trương làm chậm trễ. “Đây là cái gì?” “Là anh trong lúc vô tình nhìn thấy bán ở cửa hàng bên cạnh công ty,cảm thấy rất xứng đôi với cây sáo của em.” Nhưng thật ra muốn cô vui vẻ nên hắn cố ý đi mua,làm bằng tơ màu xanh nhạt có thể treo lủng lẳng. Nhìn cô ngó chừng móc khóa,Tô Lực Hằng nói không khẩn trương đó là gạt người,không biết cô có thích hay không,dù sao đó cũng là món quà đầu tiên hắn tặng cô bé. “Phía trên còn có thêu chữ.” Liễu Uyển Nhi cẩn thận quan sát,chỉ thấy phía trên thêu hàng chữ nhỏ: Nhất hoa nhất thế giới,nhất diệp nhất như lai. “Câu thơ đó xuất phát từ 《 Hoa Nghiêm kinh 》: Phật thổ sinh ngũ sắc hành,nhất hoa nhất thế giới,nhất diệp nhất như lai.Một bông hoa đủ để thơm cả thế gian, tựa như một chiếc lá rơi mà thiên hạ biết mùa thu,chỉ cần trong lòng có Phật,một chiếc lá Bồ Đề cũng giống như một pho tượng Phật tổ.Hằng, cám ơn anh.” Không biết bên thế giới phụ thân có phải cũng đang mùa thu, Liễu Uyển Nhi trong lòng có chút sầu não. Nhìn bộ dạng xuất thần cầm lấy vật hắn tặng,hẳn rất thích rồi,Tô Lực Hằng phỏng đoán . “Hằng,em thổi cho anh nghe một khúc.” Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên nói. “Được.” Đây là lần đầu tiên cô chủ động yêu cầu thổi cho hắn nghe, Tô Lực Hằng rất vui vẻ. Lấy ra cây sáo,đem móc khóa treo vào đuôi sáo.Rất nhanh cổ khúc sâu lắng theo đầu ngón tay nhảy động,từ từ phiêu tán ra. . . . . Bỗng nhiên cây sáo bị người đoạt mất. Nhìn cây sáo của mình bị Tô Lực Hằng cướp đi,Liễu Uyển Nhi không hiểu được hỏi: “Tại sao,anh không thích?” “Không nên thổi,chúng ta ngủ đi.” Không biết tại sao,tiếng sáo tối nay của cô khiến hắn cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có,giống như cô muốn bay đi theo tiếng sáo này đến một nơi hắn vĩnh viễn không đến được. Sáng sớm ngày thứ hai. Liễu Uyển Nhi mới vừa ra cửa,Tô gia đã có một vị khách không mời mà đến. “Tô tiên sinh,tôi là luật sư Lâm Cẩm Quyền tiên sinh ủy nhiệm đến báo cho ngài,chúng tôi tố tụng với pháp viện,yêu cầu lấy lại quyền giám hộ Tô Tiểu Tiểu .” Một tiếng hừ lạnh,muốn giành quyền giám hộ sao,hắn thật rất muốn xem ông ta làm sao giành với hắn. “Trở về nói với ông Lâm,tôi chờ không ta.”
Bình luận
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1