“Haizaaaa~” lại là một tiếng thở dài,Liễu Uyển Nhi chống cằm,ngồi rầu rỉ trước bàn đọc sách. Hôm nay có tiết thể dục cô lại giả bộ bệnh không có vào học,nguyên nhân rất đơn giản vì cục cưng trong bụng.Nhưng tiếp tục cũng không phải biện pháp tốt,đợi đến khi bụng cô to lên sẽ không thể dấu diếm,đến lúc đó thầy giáo và các bạn học sẽ nhìn cô thế nào? Còn có người trong nhà, trời ạ,cô không dám tưởng tượng ánh mắt mọi người sau khi biết việc này. Liễu Uyển Nhi quyết định đi tìm Tiểu Do,nhờ chị ấy nghĩ biện pháp giúp mình. Nhưng đến gian phòng của cô lại không thấy bóng người,nghĩ thầm có thể ở chỗ Đao Nhân hay không,hai ngày trước bọn họ thường ở chung . Nghĩ tới tầng cao nhất,kể từ khi Vu Thiểu Đình thương thế khôi phục thì luôn ở cùng phòng làm việc với Đao Nhân. Đẩy cửa phòng ra đã hấy Đao Nhân đang vò đầu bứt tai,vừa nhìn thấy cô lập tức lao đến. “Tiểu Tiểu,em tới vừa lúc,nhanh đưa Tiểu Do đi dùm tôi.” Vừa nói vừa kéo cô vào trong phòng. Liễu Uyển Nhi vừa nghi ngờ vừa vào phòng trong thấy Tiểu Do đang khẩn trương nhìn màn hình máy tính,tay điên cuồng nhấn con chuột. “Ơ,Tiểu Tiểu tới tìm cô.” Đao Nhân thét về phía cô. “Đừng nói nhiều!” Tiểu Do không thèm để ý tiếp tục chơi. “Cô ấy đang làm gì thế?” Liễu Uyển Nhi hỏi Đao Nhân. “Haizaa ~ ta mạng khổ a!” Đao Nhân bắt đầu kể rõ quá trình máu và nước mắt của mình cho Liễu Uyển Nhi nghe. Sau khi Tô Lực Hằng chịu bồi thường máy tính và vũ khí trong game tốt nhất,vốn dĩ cuộc sống hạnh phúc của hắn sắp bắt đầu,nhưng hắn không nên khoe khoang trước mặt Tiểu Do,kết quả cô cũng đòi gia nhập vào đội ngũ game,từ đó chơi xấu hắn,chiếm máy tính của hắn không chịu đi. “Em giúp anh gọi cô ấy đi.” Liễu Uyển Nhi cảm thấy Tiểu Do ở mãi trong phòng Đao Nhân cũng không phải chuyện tốt,rồi hãy nói cô cũng đang có chuyện tìm cô ấy. Nghe vậy hai mắt Đao Nhân lòe lòe tỏa sáng. “Tiểu Do,tôi có việc muốn tìm cô,có thể xuống phòng dưới hay không.” Liễu Uyển Nhi đi tới bên cạnh cô. “Tôi hiện tại không rảnh.” Cô đang bị kẻ địch truy kích đây,bây giờ rời đi tất cả tiên tan. “Tôi thật có việc gấp.” Cô muốn cô ấy giúp mình đưa ra quyết định,cô làm sao nói với mọi người chuyện mình mang thai. Đắm chìm trong trò chơi Tiểu Do đã không nghe thấy giọng Liễu Uyển Nhi,ngó chừng màn ảnh,ba hồi nhướng mày,ba hồi nhe răng trợn mắt. Đao Nhân thật sự không nhịn được,đó là ngai vàng của hắn,đó là tài sản của hắn,nhóc quỷ này tại sao chiếm của hắn. “Cô đứng lên cho tôi!” Một tay túm cô ngồi trước máy tính đẩy đi rất xa. “Anh làm gì thế!” Từ trên mặt đất nhanh chóng bò dậy,Tiểu Do trợn mắt tròn xoe vọt tới, “Tránh ra,tôi còn chưa chơi xong.” “Đây là máy tính của tôi!” Đao Nhân hét lớn về phía cô,nắm con chuột thật chặt không buông. “Cho tôi,con chuột của tôi!” Tiểu Do trực tiếp nhảy tới tranh đoạt. Nhìn hai người tranh giành đến mặt hồng tai đỏ quên hết tất cả,Liễu Uyển Nhi thở dài,đành chịu rời đi. Cô nên làm gì bây giờ,ngay cả người thương lượng cũng không có,ngồi trên ghế trong vườn hoa Liễu Uyển Nhi buồn rầu nhìn về phía trăng sáng. “Tiểu Tiểu,em làm gì vậy?” Nhìn dáng vẻ cô mặt ủ mày chau,Vu Thiểu Đình không nhịn được đi đến hỏi thăm. “Em,em không sao.” Là anh Thiểu Đình,ngàn vạn không thể cho hắn biết cô mang thai con của Tô Lực Hằng. Thấy cô không muốn mở miệng,Vu Thiểu Đình cho rằng cô lại thi kém: “Anh ngữ vẫn rất tệ sao?” Liễu Uyển Nhi gật đầu lung tung,cứ để cho hắn nghĩ vậy đi. “Em có thể tìm đại ca giúp em,Anh ngữ anh ấy cũng không tệ.” Hiện tại hắn đã không có tư cách giúp cô. “Anh Thiểu Đình ~” Lời của hắn làm Liễu Uyển Nhi có chút sầu não. “Không nên ngồi quá lâu,ban đêm gió tương đối lạnh.” Vỗ vỗ vai cô xoay người rời đi,hiện tại hắn phải học cách tránh hiềm nghi. Nhìn bóng lưng cô độc của hắn,tim Liễu Uyển Nhi co rút đau đớn,rất muốn gọi hắn lại nhưng cô đã không có quyền đó. Bỗng nhiên cô nhìn khắp bốn phía,tại sao cô cảm giác có ánh mắt ai đó đang ngó chừng cô,nhưng bốn phía yên tĩnh không một bóng người,chẳng lẽ do cô quá nhạy cảm,tốt nhất vẫn nên trở về phòng. Ban đêm Tô Lực Hằng đẩy ra cửa phòng Liễu Uyển Nhi,nhìn cô đang nằm trên giường,hai con mắt trừng rất to. Nằm chết dí bên cạnh của cô: “Nhóc con,đang suy nghĩ gì đấy?” “Anh không nên luôn tới phòng em.” Nhìn hắn vừa xuất hiện,Liễu Uyển Nhi nhíu mày thật chặt,trong phòng càng ngày càng nhiều đồ đạc của hắn. “Ai bảo em không chịu dọn đến phòng anh,anh chỉ có thể cực khổ mỗi ngày chạy tới nơi này.” Hắn mới bất mãn đây. Thật chịu không được hắn,ở trong lòng thầm mắng hắn một câu,lúc này Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện con cũng có phần của hắn,hẳn để cho hắn giúp đưa ra quyết định . “Hằng,chờ đến khi bụng em lớn,chuyện mang thai sẽ không thể dấu diếm,làm sao bây giờ?” “Thuận theo tự nhiên.” Tô Lực Hằng nghịch tóc của cô,ánh mắt có chút tránh né. “Tại sao anh không lo lắng !” Thật sự ghét thái độ xem như không liên quan đến mình của hắn, “Anh nghĩ hiện tại có nên nói cho bọn người dì Trương biết không?” “Ai nha,em tại sao nghĩ nhiều như vậy.” Môi lập tức đặt lên miệng cô,ngăn ngừa tất cả vấn đề cô muốn hỏi tiếp,hắn không biết phải trả lời thế nào,thật không biết,thôi thì làm cô nhanh chóng mang thai đi. Cường thế công thành chiếm đất,rất nhanh Liễu Uyển Nhi bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng,quên tất cả lo lắng cùng nghi ngờ.
Bình luận
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1