chương 20/ 202

Ví như lúc này

Ngày không có đi học Liễu Uyển Nhi bị Tô Lực Hằng gọi vào thư phòng,dạy cô cách dùng súng.

Liễu Uyển Nhi thật sự không thích cây súng trong tay,đen thùi một chút cũng không hứng thú,vừa lớn vừa nặng chỉ cầm một lát tay cô đã mỏi.

Cô nhớ được lần đầu tiên Vu Thiểu Đình đón mình tan giờ học thiếu chút nữa bởi vì nó mà bị cảnh sát bắt,vật này đúng là không có gì tốt.Nhưng Tô Lực Hằng nhất định bắt cô học,nói nó có thể dùng để bảo vệ mình.

“Nghĩ gì thế? Chuyên tâm chút.” Thấy cô thất thần Tô Lực Hằng nhíu lại lông mày,đã ngốc thì thôi còn không chuyên tâm học.

Bất quá tay cô thật đúng là rất nhỏ,một cây súng bình thường mà cô đã cố hết sức,hắn quyết định tìm cho cô một cây súng lục PPK khéo léo.

Nhìn động tác dần dần thay đổi Tô Lực Hằng có chút đành chịu đứng lên,đi tới sau lưng Liễu Uyển Nhi,vươn ra tay của mình cầm bàn tay nhỏ bé đã cố hết sức,sữa đúng động tác sai của cô.

Thân thể nhỏ nhắn vừa vặn nhồi vào trong ngực hắn,kẽ hở giữa hai người tản ra mùi thơm man mát,làm cho người ta vui vẻ, còn có bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương Tô Lực Hằng phát hiện bản thân không nỡ buông.

Bị Tô Lực Hằng ôm vào trong ngực,Liễu Uyển Nhi cảm thấy không thoải mái,thân hình cao lớn của hắn đặt trên người cô,làm cho cô có chút đứng không vững,còn có hơi thở nặng nề phả vào bên tai.

Ngoài chú ý động tác Liễu Uyển Nhi còn len lén co lại cổ,Tô Lực Hằng chậc chậc cười một tiếng,càng thêm cố ý phả hơi thở vào bên lỗ tai cô,nhìn vẻ mặt cô lúng túng Tô Lực Hằng tâm trạng vô cùng tốt.

Đúng lúc này một trận tiếng gõ cửa vội vàng giải thoát Liễu Uyển Nhi từ trong thống khổ ra ngoài.

“Đi vào.” Tô Lực Hằng có chút không cam lòng buông ra Liễu Uyển Nhi,ngồi thẳng trở về vị trí của mình.

Là Tử Quyên,thật ra cô đã sớm muốn ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ,khổ nổi không có một cái cớ,mà bây giờ người này đi tới Tô gia vừa lúc để cho cô một lý do tốt.

“Đại ca,có một người tên là Lý Thư Đằng đến tìm tiểu thư.”

Lời Tử Quyên nói khiến Tô Lực Hằng nhíu chân mày,cái gì Lý Thư Đằng,hắn tại sao cho đến giờ chưa nghe ai nói qua,cho nên mang theo Liễu Uyển Nhi đi tới phòng khách.

Trong phòng khách người đó vừa thấy được Liễu Uyển Nhi xuất hiện,lập tức vui vẻ gọi tên cô: “Tiểu Tiểu.”

Liễu Uyển Nhi nhìn Lý Thư Đằng khẽ gật đầu,trong lòng thì nghi ngờ mục đích hắn đến.

“Cậu là bạn học của Tiểu Tiểu?” Tô Lực Hằng không vui nhìn chằm chằm vào Liễu Uyển Nhi rồi nhìn sang Lý Thư Đằng.

“Tôi là bạn trai Tiểu Tiểu.” Lời vừa nói ra ba người khác ở đó cũng khiếp sợ.

Liễu Uyển Nhi không nghĩ tới hắn sẽ nói lời này,nên có chút xấu hổ;Tử Quyên sau khi khiếp sợ thì bắt đầu vui mừng,Tô Tiểu Tiểu là hoa đã có chủ,lần này Tô Lực Hằng phải chết tâm thôi;cònTô Lực Hằng thì sắp tức nổ,bạn trai? ! Cô ấy dám quen bạn trai!

Khi Tô Lực Hằng gần nổi đóa chỉ thấy một bóng người vui vẻ vọt ra, là dì Trương.

“Thư Đằng sao,cậu đã lâu không có tới nhà chúng ta,dì Trương nhớ cậu muốn chết.” Lý Thư Đằng trước là bạn trai Tô Tiểu Tiểu nên thường xuyên tới Tô gia tìm Tiểu Tiểu,dần dà dì Trương yêu ai yêu cả đường đi lối về thích cậu nhóc như ánh mặt trời này.

“Hắn thật là bạn trai cháu?” Tô Lực Hằng cắn răng hỏi Liễu Uyển Nhi.

Nhìn hai ngọn lửa hừng hực trong mắt hắn, Liễu Uyển Nhi có chút sợ,Lý Thư Đằng không phải là bạn trai của cô nhưng đích thực là bạn trai Tô Tiểu Tiểu?

“Hắn đương nhiên là bạn trai Tiểu Tiểu,tình cảm hai đứa nhóc này rất tốt nha.” Dì Trương vui vẻ trả lời giùm Liễu Uyển Nhi,nhưng ngay sau đó hỏi hang tình trạng gần đây của Lý Thư Đằng,căn bản không chú ý đến khuôn mặt lo lắng của Tô Lực Hằng.

“Dì Trương!” Tô Lực Hằng phải cắt đứt hành động thân thiện của dì Trương, “Tiểu Tiểu mới mười bảy tuổi,tại sao có thể yêu sớm,chẳng lẽ anh trai chị dâu không quản sao.”

Kỳ quái nhìn thoáng qua Tô Lực Hằng: “Không nghĩ tới cậu còn bảo thủ hơn bà già này,Tiểu Tiểu đã là người lớn,quen bạn trai có gì là không thể,anh trai và chị dâu cậu đương nhiên không phản đối.”

“Không được!Con bé hiện tại quan trọng nhất chính là đi học,yêu đương gì chờ vào xã hội rồi nói.” Tô Lực Hằng kiên quyết phản đối,ngược lại còn hạ lệnh trục khách Lý Thư Đằng “Cậu trở về đi,sau này không được đến đây tìm Tiểu Tiểu.”

“Chúng tôi yêu đương thuần khiết,tại sao phải ngăn cản chúng tôi gặp gỡ ?” Lý Thư Đằng không nghĩ tới chú Tô Tiểu Tiểu lại ngăn cản bọn họ quen nhau.

“Ta nói không được thì không được,Tử Quyên, tiễn khách.” Trước kia anh hai và chị dâu nghĩ thế nào hắn mặc kệ, hiện tại hắn là người giám hộ của Tô Tiểu Tiểu,hắn nói không được thì không được.

Ai ngờ Tử Quyên không nhúc nhích, Tô Lực Hằng hỏa khí càng lớn: “Tử Quyên cô có nghe không?”

“Cậu không nên hét người khác.”Mẹ Trương bây giờ nhìn không nổi nữa,không nghĩ Tô Lực Hằng du học trở về lại phong kiến cậy mạnh đến thế, “Tiểu Tiểu,đưa Thư Đằng vào phòng đi.”

Nhận được mệnh lệnh Liễu Uyển Nhi cũng không dám động,chẳng lẽ dì Trương không nhìn thấy chú đang rất tức giận sao?

Lý Thư Đằng thì mặc kệ Tô Lực Hằng tức giận ra sao,có lệnh bài là dì Trương,hắn kéo tay Liễu Uyển Nhi chạy thẳng tới gian phòng của cô,con đường này hắn đã sớm quen việc dễ làm.

“Đứng lại cho ta!” Tô Lực Hằng muốn đuổi theo,lại bị dì Trương kéo lại,hắn đành chịu chỉ có thể đứng tại chỗ hờn dỗi.

Bình luận





Chi tiết truyện