“Tô Tiểu Tiểu,em tới đây cho anh.” Liễu Uyển Nhi một khắc cũng không dám làm trễ nãi,lập tức chạy đến bên cạnh Tô Lực Hằng . Bàn tay to nhấc lên,gọng kìm nặng nề siết lên cổ tay mảnh khảnh,lực mạnh trước nay chưa có làm cho cô đau đến níu chân mày. “Tiểu Tiểu.” Vẻ mặt khổ sở của cô làm Thiểu Đình không đành lòng. Tại sao giả bộ đáng thương trước mặt tình nhân? Cơn tức trong người Tô Lực Hằng tụ lại một chỗ,không tự chủ lực tay cũng mạnh hơn. “Anh…anh buông cô ta ra.” Nhìn vẻ mặt Liễu Uyển Nhi vừa sợ vừa khổ sở,Tiểu Do không biết lấy đâu ra dũng khí đứng ra lên tiếng ủng hộ,chẳng qua giọng vô cùng run rẩy. “Cút sang một bên!” Bị trợn mắt trừng,Tiểu Do hoảng sợ trốn sang một bên,ánh mắt xin lỗi nhìn Liễu Uyển Nhi,không phải…không phải tôi không có nghĩa khí mà do kẻ địch quá hung tàn. “Đại ca,xin anh bớt giận,thật ra Tiểu Tiểu chỉ đến xem Thiểu Đình một chút.” Đao Nhân không mở miệng thì tốt,vừa mở miệng lại giống lửa cháy đổ thêm dầu. Chẳng qua lên lầu xem một chút,nếu như tối nay hắn không phát hiện,bọn họ không phải cùng lên giường rồi sao! Càng nghĩ càng tức giận,bàn tay cũng càng siết càng chặt. “Đau ~” Liễu Uyển Nhi rốt cục đau đến hô ra tiếng. Một tiếng kêu đau khiến sắc mặt Thiểu Đình càng thêm trắng bệch,ánh mắt lo lắng nhìn về phía Liễu Uyển Nhi: “Đại ca,anh làm đau cô ấy.” “Phụ nữ của tôi,tôi muốn làm thế nào thì làm.” Dứt lời liền muốn kéo cô rời đi. Không,cô không muốn đi với hắn,hắn nhất định sẽ giết cô. Nhìn Liễu Uyển Nhi sợ hãi Thiểu Đình rốt cục không nhịn được,cho dù biết cô đã thuộc về người đàn ông khác,cho dù phải đối mặt người đại ca mình luôn phục tùng,cho dù thân thể của mình vẫn chưa khỏe,nhưng Vu Thiểu Đình vẫn lấy tốc độ cực nhanh đi tới bên cạnh Liễu Uyển Nhi. “Đại ca,đừng tổn thương cô ấy.” Ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía Tô Lực Hằng,ngăn cản bước chân hắn muốn rời đi. “Cậu có quyền gì can thiệp chuyện của chúng tôi?” Thanh âm Tô Lực Hằng vô cùng lạnh. Những lời này khiến chân Thiểu Đình có chút nặng nề,nhưng hắn rất nhanh bỏ xuống đau đớn,kiên định nói: “Tôi không có quyền can thiệp chuyện của cô ấy, nhưng có quyền yêu cô ấy.Nếu anh yêu cô ấy thì xin đừng tổn thương cô ấy.” “Anh Thiểu Đình.” Liễu Uyển Nhi nhẹ lẩm bẩm gọi tên hắn,sau khi cô tổn thương hắn,hắn còn như dĩ vãng quan tâm lo lắng cho cô,phần này thâm tình làm cho cô càng thêm không thể dứt bỏ cũng không thể xa rời hắn. Tiểu Do quăng ánh mắt sùng bái về phía Vu Thiểu Đình,cô thật bội phục người đàn ông tái nhợt không sợ chết này,lại có dũng khí đối kháng bạo quân,còn nữa tình yêu hắn dành cho Tiểu Tiểu làm cho cô rất cảm động,nếu như cô có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy thì hay biết mấy. “Cút ngay cho ta!” Xem hắn đã chết rồi sao? ! Lại dám liếc mắt đưa tình trước mắt hắn. Tô Lực Hằng lôi Liễu Uyển Nhi muốn rời đi,lại phát hiện có ai đó kiềm chế bước chân của hắn. Quay đầu lại nhìn xuống,Vu Thiểu Đình đang nắm tay còn lại của Liễu Uyển Nhi,có ý muốn đối kháng với hắn. “Đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này Khinh Vân cùng Tử Quyên cũng vừa lên lầu,vừa hay nhìn thấy màn này. Khi thấy hai người đàn ông chia ra nắm tay Liễu Uyển Nhi,bọn họ lập tức hiểu. Khinh Vân trong lòng lộp bộp rớt xuống,nguy rồi,chiến tranh nội bộ rốt cuộc bộc phát. “Cậu buông tay ra cho ta.” Đây là mệnh lệnh. “Đại ca,cô ấy không muốn đi với anh.” Chỉ cần cô có chút không tình nguyện,hắn nguyện tranh thủ đón lại. Liễu Uyển Nhi ở trong lòng gật đầu thật mạnh,đi với hắn rất thảm,đón tiếp cô nhất định là nóng giận dạy dỗ. “Làm sao cậu biết cô ấy không muốn đi theo tôi?” Tô Lực Hằng dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Liễu Uyển Nhi,nếu em dám đòi ở lại, nhất định sẽ chết! “Vậy hãy để cho cô ấy nói đi.” Giọng nói của Tử Quyên đột nhiên cắt đứt hai người đàn ông đứng sững,cũng làm cho mấy những người đứng xem đổ mồ hôi lạnh, Khinh Vân vội vàng nhìn về phía cô,cô muốn chết sao,dám đối nghịch đại ca! Không để ý tới ánh mắt của Khinh Vân,Tử Quyên đi tới trước mặt Tô Lực Hằng,nhìn thẳng vào ánh mắt cảnh cáo kia: “Để cho Tiểu Tiểu tự mình lựa chọn là đi hay ở lại.” Hãy cho cô cố gắng níu kéo tình cảm của mình,cho dù biết người đàn ông trước mắt không yêu cô,nhưng cô vẫn không cách nào hết hy vọng. “Đúng,Tiểu Tiểu không mở miệng,tại sao anh biết cô ấy muốn đi theo anh?” Tiểu Do trốn trong góc phòng lên tiếng ủng hộ,cô thật khó chịu Tô Lực Hằng chuyên chế cùng bá đạo. Nhìn kiên trì trong mắt Vu Thiểu Đình cùng Tử Quyên,còn có một tia mong đợi trong mắt Đao Nhân cùng Khinh Vân,Tô Lực Hằng bỗng nhiên có chút đâm lao phải lao theo lao,nếu như lúc này hắn không đồng ý,vậy thì cho thấy hắn không dám để Tiểu Tiểu tự mình lựa chọn,cho thấy hắn ngay cả lòng phụ nữ cũng giữ không được! “Tốt,Tiểu Tiểu,một mình em chọn đi,muốn đi hay muốn ở lại?” Ánh mắt mang theo hàm ý sâu sa nhìn về phía Liễu Uyển Nhi, “Em cần phải nghĩ kỹ.” Liễu Uyển Nhi rất bàng hoàng,cô thật có thể lựa chọn sao?Trong ánh mắt Tô Lực Hằng nhắc nhở tất cả chuyện xảy ra giữa bọn họ,người đã không còn trong sạch còn có thể lựa chọn người mình yêu sao? Ánh mắt mơ màng nhìn về phía Vu Thiểu Đình đang đứng,trong mắt hắn cô nhìn thấy bao dung,còn có khích lệ cùng trìu mến như thế,thì ra anh Thiểu Đình của cô vẫn đứng bên cạnh cô,đột nhiên tất cả sợ hãi cùng lo lắng toàn bộ biến mất không thấy. Liễu Uyển Nhi quay đầu,kiên định nhìn về phía người đàn ông kia. Trong phút chốc,mãnh liệt không an tâm đánh úp về phía Tô Lực Hằng,hắn hối hận rồi.
Bình luận
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1