“Anh Thiểu Đình,cám ơn anh.” Dưới ánh trăng Liễu Uyển Nhi và Vu Thiểu Đình sóng vai ngồi trên ghế ngoài sân. “Đồ ngốc,cám ơn gì chứ.” Vu Thiểu Đình yêu thương vuốt ve tóc Liễu Uyển Nhi . “Anh Thiểu Đình,anh có thể đồng ý với em một chuyện?” Liễu Uyển Nhi trong mắt có chút khẩn trương. “Chuyện gì? Em nói đi.” “Đừng đem chuyện hôm nay anh giả làm bạn trai em nói cho chú nghe?” Liễu Uyển Nhi rất lo lắng Tô Lực Hằng sẽ biết. “Tại sao?” Vu Thiểu Đình dĩ nhiên không để cho Tô Lực Hằng biết chuyện này,nhưng hắn muốn biết tại sao Liễu Uyển Nhi cũng không muốn cho anh ấy biết. Liễu Uyển Nhi mấp máy môi: “Em sợ chú sẽ tức giận,lần trước chú ấy vì chuyện Thư Đằng mà phát hỏa.” Thì ra như vậy. “Yên tâm,anh sẽ không nói với Đại ca.” Liễu Uyển Nhi cười vui vẻ. “Anh Thiểu Đình tốt nhất.” Ánh trăng vẩy vào trước gương mặt xinh đẹp của cô như uyển nhược nổi trên mặt nước Thanh Hà nhẹ nhàng tác động tim Vu Thiểu Đình . “Anh hi vọng Tiểu Tiểu vĩnh viễn vui vẻ .” Giờ khắc này khó kìm lòng nổi. “Anh Thiểu Đình.” Liễu Uyển Nhi xấu hổ cúi đầu. Vừa bắt đầu cô thích Vu Thiểu Đình bởi vì gương mặt hắn rất giống phụ thân,rồi sau đó được Vu Thiểu Đình bảo vệ cùng quan tâm làm cô cảm động.Liễu Uyển Nhi phát hiện hắn người đầu tiên đến thế giới này cô muốn lệ thuộc vào. “Em cũng hi vọng Anh Thiểu Đình vĩnh viễn vui vẻ.” Giọng nói rất nhẹ khó nén ngượng ngùng. Lời cô dịu dàng như giọt mật rơi vào trong lòng Vu Thiểu Đình hóa thành nồng đậm hạnh phúc,nắm lấy tay Liễu Uyển Nhi: “Chỉ cần có Tiểu Tiểu bên cạnh,Anh Thiểu Đình vĩnh viễn vui vẻ.” Tình cảm chân thành tha thiết bộc lộ trong lời nói. Khi ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm lòng của thiếu nữ như dây cung bị nhẹ nhàng kích thích. Để mặc hắn ôm mình vào trong ngực,nhắm mắt lại cảm nhận ấm áp trên người hắn. Giờ khắc nàyLiễu Uyển Nhi cảm giác an tâm trước nay chưa có,là hắn giúp cô không còn sợ thế giới xa lạ này.Nếu như có thể cô muốn tựa mãi vào lồng ngực này vĩnh viễn không rời đi. Giờ khắc này Vu Thiểu Đình cảm giác rất hạnh phúc,là cô làm cho hắn thế giới lạnh lùng giết chóc có thêm luồng ấm áp.Nếu như có thể,hắn muốn đưa cô đi con đường không biết tương lai,chỉ cần có cô bất luận rơi vào nghịch cảnh cũng hạnh phúc. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt đứt tất cả tốt đẹp,Vu Thiểu Đình có chút không tình nguyện buông ra Liễu Uyển Nhi, đón điện thoại di động. “Yu, speaking.” “I need the data, if you can’t provide to prove that, I will not believe it.” “Waiting for your e-mail. Bye.” Sau khi Vu Thiểu Đình cúp điện thoại liền nhìn thấy một đôi mắt sùng bái. “Anh Thiểu Đình, Anh ngữ của anh tốt thật.” Vu Thiểu Đình từ nhỏ sống ở Singapore Anh ngữ dĩ nhiên không thể xem thường,không nghĩ tới vì vậy được cô bé khen ngợi, hắn tương đối vui vẻ. “Anh ngữ của anh. . . . . .” Liễu Uyển Nhi cảm giác thật khó mở miệng,nhìn thấy nụ cười khích lệ trên mặt Vu Thiểu Đình,cô rốt cục lất dũng khí nói ra chuyện mình. ” Em thi Anh ngữ bị trứng vịt.” Vu Thiểu Đình chỉ đoán Anh ngữ Liễu Uyển Nhi có thể rất kém,không nghĩ tệ đến rơi xuống đáy cốc,sau khi kinh ngạc quyết định tự mình cứu vãn. “Anh tới dạy,em trứng vịt.” Lời vừa nói ra Vu Thiểu Đình lập tức đưa ra bàn tay. “Ghét,không thể gọi em là trứng vịt !” Gió nhẹ thổi qua đình viện thổi tan lạnh lẽo trong lòng mọi người. Ban đêm ánh trăng thật là đẹp. . . . . .
Bình luận
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1