Liễu Uyển Nhi càng nói Vu Thiểu Đình càng sợ,chuyện huyền diệu khó giải thích này làm sao có thể là sự thật,hắn không khỏi hoài nghi cô đem cảnh trong mộng tưởng lầm xảy ra ở hiện thực. Liễu Uyển Nhi nói nhìn mặt Vu Thiểu Đình không chút thay đổi,sợ hãi hỏi: “Anh sợ em lắm sao?” Không phải sợ mà căn bản không tin! “Tiểu Tiểu,anh thấy em quá mệt mỏi,nghỉ ngơi trước một chút đi.” “Anh Thiểu Đình,lời em nói đều là thật,xin tin em.” Liễu Uyển Nhi vội vàng nói,hắn tại sao không tin cô. “Được,được,anh tin em.” Hắn trả lời có lệ Liễu Uyển Nhi có chút phát điên,cô phải chứng minh lời mình thế nào đây. “Em không phải mất trí nhớ,mà căn bản không phải Tô Tiểu Tiểu,người mất trí nhớ sẽ không ngay cả cuộc sống bình thường cũng quên!” Liễu Uyển Nhi nắm tay hắn,mỗi một chữ mỗi một câu đều dùng sức nói. Vu Thiểu Đình bỗng nhiên nhớ lời nói việc làm mấy năm qua của cô,một góc trong tim bắt đầu có chút buông lỏng. Chẳng lẻ lời cô nói là sự thật? Nhưng chuyện này quá khó hiểu đi,trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn. “Anh Thiểu Đình,anh sợ?” Nhìn mặt hắn bỗng nhiên cứng ngắc,Liễu Uyển Nhi nói không khẩn trương là giả . Thấy hắn vẫn không nói bàn tay nắm chặt buông lỏng ra,Liễu Uyển Nhi cúi đầu xuống thấp,hắn cuối cùng vẫn không thể đón nhận cô,cô là quái vật,một quái vật tự dưng đến nơi này. Nước mắt tích lũy tại viền mắt,càng để lâu càng nhiều,rốt cục không nhịn được nhỏ xuống trên chăn bông màu trắng. Vu Thiểu Đình rốt cục phát hiện cô khác thường,trong lòng lộp bộp rơi xuống,lập tức nắm lấy cánh tay đang từ từ rút khỏi. “Tiểu Tiểu,không,Uyển Nhi,cám ơn em đã thẳng thắng với anh.” Lời hắn nói lập tức xua tan buồn bã trong lòng Liễu Uyển Nhi,hắn tin cô,chuyện này rất quan trọng với cô,bởi vì trên thế giới này rốt cục có người chịu chấp nhận cô là Liễu Uyển Nhi mà không phải Tô Tiểu Tiểu. “Anh Thiểu Đình.” Giọng nói khó nén kích động. Nhìn người trước mặt Vu Thiểu Đình suy nghĩ cẩn thận,thật ra thì bất luận là Liễu Uyển Nhi hay Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ là một cái tên mà thôi,người hắn thật quan tâm chính là cô. “Uyển Nhi,sau này ở trước mặt người ngoài anh sẽ gọi em là Tiểu Tiểu,để tránh làm cho người ta nghi ngờ.” “Được.” Liễu Uyển Nhi gật đầu,bỗng nhiên cô nghĩ đến một người “Chuyện này em không muốn cho ông ngoại biết.” Vu Thiểu Đình gật đầu đồng suy nghĩ của cô,không thể để Lâm Cẩm Quyền biết thật ra cháu ngoại ông đã rời đi,đây tuyệt đối là một đả kích lớn với người đã mất đi con gái. Nắm chặt tay lẫn nhau,sóng gió vườn hoa coi như đã qua nhưng giây phút yên tĩnh này có thể kéo dài bao lâu?
Bình luận
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1