Trên trán của hắn mang theo một miếng Bạch Ngọc trắng như tuyết, bởi vì đánh nhau mà hơi nghiêng về bên phải.
Nếu bàn về những mỹ nam tử Ninh Khanh Khanh gặp, khí chất của Phượng Phi Bạch là bên trong tôn quý, lộ ra sự lạnh lùng vô tình, giống như bông Tuyết Liên trên núi cao, không thể chạm tới.
Mà Vân Triệt, chính là sự yên tĩnh dịu dàng, như hoa lê tháng ba, trong sáng, thuần khiết, làm cho người ta không nhịn được muốn tới gần.
Còn thiếu niên ở trước mắt là bên trong sự cao quý lộ ra vẻ tao nhã , lại có chút hương vị bất cần đời. Như là một gốc Mẫu Đơn sinh trưởng nơi hoang dã, mặc dù ung dung, nhưng lại càng tùy ý.
"Này, sao câu nói đầu tiên lại là động thủ vậy!" Ninh Khanh Khanh né tránh, hắn lại công kích một lần nữa, vội vàng nói: "Đây là một hiểu lầm!"
"Tại sao ngươi đi theo ta?" Thiếu niên kia cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng nói cố tình khác đi nên có vẻ thô lỗ một chút, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến âm sắc tuyệt đẹp kia, có điều hắn cũng không chịu ngừng công kích.
Ninh Khanh Khanh tiện tay giơ lên một cái, ngăn cản hắn đánh tới "Có người đuổi giết ta, ta chạy trốn. Thấy ngươi ở phía trước, tò mò nên đi vào theo!"
Thiếu niên kia vẫn không lên tiếng như trước, tiếp tục công kích về phía Ninh Khanh Khanh.
Hắn ra tay có chút giống như một võ hiệp có võ công cao cường. Ninh Khanh Khanh vẫn còn có thể ứng phó, sau khi né tránh một chưởng của hắn, cười hắc hắc, đột ngột nhắm tới phía dưới háng hắn đá vào.
Dường như thiếu niên không thể ngờ một cô gái trẻ tuổi như nàng lại xuất ra chiêu thức thế này, sửng sốt một phen. Ninh Khanh Khanh tiện đà, nhân cơ hội, bịch một cái định quật ngã hắn xuống đất. Nàng không ngờ toàn thân thiếu niên xuống tấn vững chắc, không chuyển động chút xíu. Nàng trái lại bị hắn đá cho một cước, một tiếng "huỵch" vang lên, cả người bị áp chế ở dưới thân hắn.
"Ngươi là lưu manh à?!" Ninh Khanh Khanh bị áp chế ở phía dưới, không thể động đậy, ngửi được mùi cỏ xanh tươi mát trên người hắn, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trưng ra mặt mũi tuyệt đẹp, cắn răng mắng.
"Ngươi đánh dưới háng ta được, lại không cho ta đè ngươi sao?" Thiếu niên hả hê, dương dương tự đắc, khóe miệng nhếch lên một bên, rất có mùi vị lưu manh vô lại.
Tính lưu manh này cùng với khí chất tao nhã kia của hắn kết hợp chung một chỗ, chính là phong thái đại thiếu gia trong truyền thuyết sao?
"Tên tiểu tử nhãi ranh chẳng biết tốt xấu chưa đủ lông đủ cánh như ngươi, nói đè cũng quá sớm!" Ninh Khanh Khanh không yếu thế đánh trả, ngón tay lại tìm tòi trên mặt đất xem vật nào có khả năng đánh trả.
"Có đủ lớn chưa thì ngươi có muốn ... thử xem hay không?" Thiếu niên làm ra vẻ cởi đai lưng của mình.
Ninh Khanh Khanh không để ý, hắn đang tìm cách, ngón tay cũng không động, chính là muốn hù dọa nàng!
Thiếu niên thấy nàng hoàn toàn không bị hù dọa, hiển nhiên cảm thấy có chút không có ý nghĩa, "Nếu không ta thật sự thử xem?"
Còn muốn làm thật?
Ninh Khanh Khanh đúng lúc mò ra một vật hình tròn, nhắm tới trên đầu của hắn đập.
Ánh mắt thiếu niên thoáng nhìn động tác Ninh Khanh Khanh, hài hước mở miệng, "Ngươi tốt nhất là không nên đập, bên ngoài có thể có người canh gác, phát ra âm thanh, bị bọn họ phát hiện, hai người chúng ta đều không trốn thoát được."
Ninh Khanh Khanh nghi ngờ nhìn hắn, nghe được bảo vệ bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện phiếm loáng thoáng. Nhìn chung quanh bốn phía một chút liền sáng tỏ, nhìn bố cục này, hình như là một hang núi cất giấu kho báu?
Đám người bảo vệ bên ngoài hẳn là đã tìm ra nơi này trước, mà tên tiểu tử kia, nếu đoán không sai chính là đến nhặt báu vật.
Nàng hạ cái tay đang giơ lên xuống, trong lòng bắt đầu tính toán, hì hì cười nói: "Không đập cũng được. Cái gọi là cùng thấy cùng hưởng, đồ vật nơi này, chúng ta liền chia đều nhé? Nếu không, làm náo loạn lên, để cho người bên ngoài nghe thấy, có thể chúng ta cái gì cũng không chiếm được."
Vốn tưởng rằng phải hao phí miệng lưỡi một phen, nào có biết thiếu niên hoàn toàn không thèm để ý, nhếch nhếch khóe miệng liền xoay người đứng lên, còn tiện thể kéo tay Ninh Khanh Khanh lôi nàng đứng lên theo.
Bình luận
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1