Edit: Dạ Nguyệt Vy
Beta: Angelina Yang
Ngày thường thoạt nhìn là người dịu dàng nhã nhặn, nhưng thật ra cũng có chút khí chất cao quý, khó gần như đại đa số con em hoàng tộc khác. Dù là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên như công chúa Tử Tuyết cũng sẽ không khiến hoàng tử Vân Triệt hắn bưng cơm dâng rượu cho mình.
Đổng Thấm Nguyệt đã sớm yêu thích vẻ mặt đẹp như ngọc, cùng với cảm mến tính tình dịu dàng của Triệt hoàng tử. Nay trước mắt thấy tình cảnh này, trong mắt tự nhiên hiện ra vẻ không vui.
Lâm Dong Dong cất giọng chia rẽ: "Ngươi nhìn ả ta bộ dáng trơ trẽn, lúc ở trong Ngự hoa viên, không biết xấu hổ tiếp cận Thất vương gia để thổ lộ, bất chấp cả việc Thất vương gia không cần ả. Hiện tại ả lại chuyển mục tiêu đến cám dỗ Triệt hoàng tử."
"Cám dỗ hoàng tử, chỉ bằng ả sao? Cũng không nhìn xem chính mình là cái loại mặt hàng gì!" Đổng Thấm Nguyệt nổi giận thật sự.
Lâm Dong Dong lập tức đề nghị, "Chúng ta đi tới dạy dỗ ả một trận! Để cho ả biết bản thân ả là loại thân phận gì!"
"Ngươi bị đần hả?" Đổng Thấm Nguyệt cũng không nghĩ dạy dỗ là phải trực tiếp hùng hổ xông lên như Lâm Dong Dong. "Nếu cứ xông đến như thế, dựa theo tình hình trước đây, Triệt hoàng tử khẳng định sẽ che chở ả. Một khi muốn hạ thủ, chúng ta nên tìm cơ hội lúc người khác không chú ý tới."
"Biểu tỷ thật thông minh." Lâm Dong Dong nhìn Ninh Khanh Khanh, trong lòng cười lạnh, ăn đi, ăn đi, đây sẽ là bữa tối cuối cùng của ngươi!
Ninh Khanh Khanh không cảm giác được đêm nay có chỗ nào không đúng. Nàng ăn hết thức ăn trên bàn xong liền thấy một bóng trắng nhanh nhẹn đi tới, người chung quanh đều vội vàng hành lễ với hắn, điệu bộ kia nở mặt nở mày vô cùng
Phượng Phi Bạch tới rồi.
Mắt Ninh Khanh Khanh lập tức sáng lên, nàng cầm khăn tay lau miệng, quay sang Vân Triệt nói: "Đi, ngươi không phải muốn biết lý do ta vui mừng sao? Theo ta cùng đi thôi."
Nói xong, nàng nhanh chóng bước về phía Phượng Phi Bạch, "Vương Gia, ngài đã tới."
"Thất Hoàng thúc, không nghĩ tới người sẽ đến." Một thiếu niên thân hình cao lớn đi tới. Vị này chính là người ban đầu Ninh Khanh Khanh đã thấy trên yến hội, ngồi ở giữa hai người kia, cũng là người tổ chức linh kỹ tiểu hội hôm nay - Tam hoàng tử.
Lúc này nhìn hắn khôi ngô tuấn tú có ba phần giống với Thiên Thịnh hoàng đế, vẻ mặt hiện tại lộ rõ sự kinh ngạc, có chút vui vẻ bất ngờ.
Ngoại trừ những yến hội đặc biệt quan trọng Thất Hoàng thúc mới miễn cưỡng ra sân lộ diện, bằng không thì căn bản là đừng nghĩ sẽ thấy được người. Hắn phát thiếp mời cũng chính là thử vận may.
Thất Hoàng thúc xuất hiện, đẳng cấp linh kỹ tiểu hội liền hoàn toàn không giống .
Phượng Phi Bạch chậm rãi nói: "Nha hoàn kia của ta van xin thảm thiết, ta không thể làm gì khác hơn nên đành phải đến đây."
Nàng khi nào thì van xin thảm thiết? Ninh Khanh Khanh nghĩ tới lát nữa có trò hay cũng không thèm chấp nhất so đo trò trẻ con vặt vãnh này.
Người chung quanh đại đa số đã nhìn thấy Ninh Khanh Khanh nhiệt tình biểu hiện lúc ở trên điện. Vì vậy coi như không quen không biết thì cũng đã được thân nhân, bằng hữu tốt bụng nói cho nghe chuyện của nàng. Thế nên bọn họ rất nhanh chân chạy tới vây quanh, dòm ngó vị thiếu nữ có da mặt dày này, trong mắt đều hiện lên vẻ tò mò, cũng có chút ý không hay.
Lâm Dong Dong mặc dù là không muốn gả cho Thất vương gia, nhưng cũng chỉ bởi vì cái lời nguyền kia.
Hồi đó, khi Thất vương gia trở về, tiểu thư khuê các cả kinh thành đều nhốn nháo xôn xao .
Ai lại không muốn ở cùng một chỗ với nam nhân phong độ hơn người, thực lực siêu phàm? Tiếc là sau chuyện hai vị thiên kim được chỉ hôn cho hắn đều chết, tất cả mọi người nói lấy hắn sẽ gặp lời nguyền, lúc này mới hù dọa đẩy lui các cô gái danh môn quyền quý .
Không thể cưới là một chuyện, thế nhưng khi mà thấy xuất hiện người có thể tiếp cận nam nhân tuyệt thế vô song kia thì lại khiến đáy lòng nhiều tiểu thư khuê các trở nên cực kì chua chát. Hầu hết tập hợp lại đây chính là muốn nhòm ngó chế nhạo Ninh Khanh Khanh một chút.
Ninh Khanh Khanh thấy mọi người đều chú ý lại đây, thấy đến lúc nàng thừa dịp tung đòn sát thủ: giả vờ làm cái dáng vẻ như vừa mới nhớ chuyện gì đó, lôi ra một món đồ từ trong ngực , lớn tiếng nói:
"Ôi chao! Vương Gia, tối hôm qua ngài bảo ta giặt tất (vớ), ta quên mất, không cẩn thận lại mang nó đến đây. Xin Vương gia thứ tội."
Bình luận
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1