Huống chi, có lẽ đây cũng là một người nam nhân tuấn tú.
Ninh Khanh Khanh xuyên qua mà đến, chưa từng nhìn thấy có người cười với mình dịu dàng như vậy, nên miệng của nàng cũng bất giác câu một đường cong nhỏ, quay sang hắn trưng ra nét tươi cười.
Người như vậy, không có chỗ nào giống như cái vị Vương gia bị mang lời nguyền kia. Ninh Khanh Khanh từ tận đáy lòng đã phủ nhận, nhìn về phía một người cuối cùng kia. Gương mặt trắng nõnnhỏ nhắn thoắt từ vui vẻ chuyển thành hung tợn trừng mắt mà nhìn.
Cái...cái kẻ đang ngồi ở địa phương kia chính là Thất Hoàng thúc độc mồm độc miệng!
Lúc ấy không chú ý nên chỉ nghe Tử Tuyết công chúa xưng hô với hắn như thế, hiện nay xem kĩ ra thì chính là hắn!
Đúng, cũng chỉ có hắn mới phù hợp với kẻ bị lời nguyền!
"Phi Bạch? Lời trẫm nói vừa rồi, ngươi có nghe được không?." Thiên Thịnh Đế đợi một hồi, không nghe thấy được câu trả lời của Phượng Phi Bạch nên lại hỏi lần nữa.
Phượng Phi Bạch chậm rãi mà ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái trên ly rượu trắng, nhìn về phía Thiên Thịnh Đế mà đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, vừa rồi Lâm Khinh Khinh nhìn chăm chú thần bằng ánh mắt quá mức nóng bỏng, khiến thần nhất thời không chịu nổi mà nhìn lại, nên không hề nghe được bệ hạ tra hỏi."
Lâm Khinh Khinh trợn tròn mắt. Cái... tên tiện nhân Phượng Phi Bạch này, chính hắn không có nghe Thiên Thịnh Đế nói chuyện thì cũng thôi, tại sao lại muốn đẩy vấn đề đó đến trên người nàng!
Người này là vẫn chuyên rình bôi xấu nàng, tuyệt không sửa đổi a!
Nhưng mà Thiên Thịnh Đế phi thường thích thú tiếp tục nói về đề tài này. Ngài còn muốn phải làm thế nào đó để đương nhiên ban hôn cho Phượng Phi Bạch. Hiện nay nghe được câu trả lời, lập tức nói tiếp, "À, thế nào, Lâm Khinh Khinh, ngươi cũng sớm đã có biết Thất vương gia?"
Đương kim hoàng thượng này như thế nào vẫn còn bát quái như vậy, cố đưa ra loại vấn đề đó. Ninh Khanh Khanh vừa muốn phủ nhận, có người so với nàng còn muốn tích cực hơn.
Âm thanh Tử Tuyết công chúa vang lên cùng nụ cười rạng rỡ"Phụ hoàng, người còn không biết đâu. Lâm Khinh Khinh đối với Thất Hoàng thúc đã có lòng quí mến từ lâu, vẫn còn thừa dịp ánh trăng để biểu lộ với Thất Hoàng thúc đấy!"
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường ồ lên. Lập tức chung quanh sôi nổi bàn luận ồn ào, ánh mắt nhìn Ninh Khanh Khanh cũng phi thường kì lạ.
Ninh Khanh Khanh biết, chính mình nếu mà lại không mở miệng giải thích, thì những lời thì đồn đại rằng nàng ái mộ tên tiện mỹ nam kia, có thể sẽ đi theo nàng trong một khoảng thời gian rất dài . Nàng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hơi cười mà trả lời,
"Công Chúa nói đùa, sự tình của đêm đó thực ra chỉ là trùng hợp bất ngờ. Lúc ấy trời đất tối đen, ta không hề thấy rõ diện mạo của Vương Gia nên mới đưa đến sự tình phát sinh thành hiểu lầm lớn như vậy."
Ninh Khanh Khanh cho rằng nếu chính mình đã giải thích rất tốt, nói rõ ràng như vậy rồi. Nên vị Hoàng gia khẳng định sẽ không đàm tiếu bát quái trở lại chuyện này một lần nữa đi. Nào có biết Thiên Thịnh Đế cười híp mắt mà mở miệng:
"Phi Bạch trong ngày thường rất ít đi ra ngoài, cơ hội khó có được như vậy cũng có thể đụng vào ngươi. Xem ra hai người các ngươi chứng thật là có duyên phận trời ban a." Ngài vừa nói, quay đầu nhìn Lâm Bất Vi, "Ái khanh, nàng đã đến tuổi phối hôn chưa vậy?"
Lâm Bất Vi vội vàng đứng lên, "Bệ hạ, tiểu nữ năm nay vừa tròn mười ba, xác thật là đã tuổi làm mai rồi!"
Nhìn thấy thái độ không thể chờ đợi được trả lời của Lâm Bất Vi, Ninh Khanh Khanh trong đầu đột nhiên lướt nhanh qua một tia chớp, nhớ ra lời nói mà mình nghe được khi ở vườn hoa.
Khi đó nàng coi như chỉ là chuyện bát quái lúc tình cờ thì nghe một chút. Nhưng mà không ngờ lại nhìn tình hình trước mắt, nàng đột nhiên một phen đã nghĩ thông!
Phượng Phi Bạch chính là Thất vương gia, kẻ bị lời nguyền trong miệng bọn họ. Mà đối tượng Thiên Thịnh Đế lần này đây sẽ chỉ hôn, ngay cả tất cả những người khác đều đoán ra là Lâm gia. Cho nên Lâm Bất Vi tất nhiên cũng biết chắc chắn sẽ là Lâm gia bọn hắn.
Vì thế Lâm Bất Vi mới vội vội vàng vàng khẩn thiếtmà đem nàng , nữ nhi đã mất tích nhiều năm trở về, mang theo nàng tới tham gia Bách Hoa Yến. Nói văn vẻ dụ dỗ là muốn giới thiệu để nàng biết đến những người khác trong triều đình.
Trên thực tế, mục đích chính của bọn họ chính là muốn cho nàng thay thế Lâm Dung Dung xuất giá, gả cho tên Vương Gia bị lời nguyền kia.
Bình luận
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1