Đại đa số đều cho rằng Võ Linh gia truyền của Lâm gia là Thất Sắc Liên, kỳ thật không phải vậy.
Võ Linh của lão tổ sáng lập Lâm gia là một đóa Cửu Sắc Liên. Khi đó lão tổ Lâm gia thiên tư hơn người, sáu tuổi đã triệu hoán được Võ Linh, mười bốn tuổi liền đột phá đến Linh Sư, sau đó một mạch thăng cấp, trở thành Võ Linh hệ phụ trợ trị liệu cường đại nhất trên đại lục lúc ấy.
Nhưng Võ Linh cường đại như thế, những hậu bối lại không ai kế thừa được. Hậu duệ của lão tổ Lâm gia mặc dù thừa hưởng Võ Linh trong huyết mạch của lão, lại chỉ có thể triệu hồi ra Thất Sắc Liên. Hơn nữa về sau, hậu nhân Lâm gia không có ai có thể tấn chức trên cấp bậc Linh Tông.
Rõ ràng là thế gia trị liệu đệ nhất đại lục, qua ba đời như vậy liền suy bại. Bây giờ, đến tay hắn, lại càng ngày càng tệ. Năm nay đã gần bốn mươi tuổi, lại chỉ là cái Đại Linh Sư!
Đáng tiếc đóa Cửu Sắc Liên kia chỉ là một thoáng ảo giác, sau khi hắn nháy mắt, thì chỉ thấy, là một đóa Thất Sắc Liên!
"Lão gia, người vẫn còn suy nghĩ cái gì!" Lâm phu nhân thấy hắn không mở miệng, cho là hắn do dự, phẫn nộ nói: "Cái đồ giả mạo kia hiện tại mới chỉ ngân bạch Thất Sắc Liên, Dung Dung nhà chúng ta đã là Nhị Tinh Linh Sĩ rồi!"
"Ta có lúc nào do dự?" Lâm Bất Vi nói, âm thanh lạnh lùng. Nếu như Võ Linh của Khinh Khinh là Cửu Sắc Liên, hắn có lẽ sẽ lưu nàng lại. Bởi vì cái đó biểu hiện Lâm gia có thể quật khởi.
Đáng tiếc đó chỉ là ảo giác của hắn , so sánh với nhau, hắn đương nhiên càng thích nữ nhi Lâm Dung Dung hiện tại đã có thành tựu hơn.
Lâm Bất Vi nói ra ý nghĩ của chính mình "Nàng có thể triệu hồi ra Thất Sắc Liên cũng mới tốt hơn. Như vậy ở trước mặt bệ hạ, mới càng có sức thuyết phục!"
Lâm phu nhân sáng mắt lên "Chí phải , vẫn là lão gia suy nghĩ chu đáo."
***
Đối với tính toán của Lâm gia , Ninh Khanh Khanh hoàn toàn không hiểu rõ tình hình. Sau khi nàng ăn cơm , liền đi theo Lâm quản gia đến chỗ ở đã bố trí cho nàng. Hiện tại đang tập trung tinh thần đọc những ghi chép ở trong cuốn sách kia.
Người ở trên đại lục Tử Vân vốn tôn sùng dụng võ, trong đó dùng Võ Linh là phương pháp tu luyện phổ biến nhất và cao cấp nhất.
Võ Linh bắt đầu giác tỉnh từ lúc năm tuổi . Bất luận người nào chỉ cần có thể hoàn toàn triệu xuất Võ Linh, đều có thể trở thành Linh giả.
Triệu hồi ra Võ Linh, cũng quyết định bởi điều kiện ưu khuyết bẩm sinh của mỗi người. Ví dụ như có người Võ Linh là một con kiến (?), như vậy Võ Linh của hắn so với cấp bậc Võ Linh ở mức Viêm Hỏa Phượng Hoàng , đương nhiên là kém rất nhiều cấp bậc.
Mà tu luyện Võ Linh, căn cứ vào linh lực mạnh yếu, cũng phân chia thành cấp bậc tương ứng .
Người vừa mới thức tỉnh Võ Linh, đều được xưng là Linh giả. Càng cao hơn thì theo thứ tự phân chia là Đạo Sĩ, Linh Sư, Đại Linh Sư, Linh Chủ, Linh Quân, Linh Tông, Linh Tôn, Linh Thánh, cuối cùng là Linh Đế.
Mỗi một đẳng cấp, lại chia làm Nhất Tinh đến Cửu Tinh. Càng lên cao càng khó tu luyện.
Mà Võ Linh Thất Sắc Liên của Lâm gia , lấy màu sắc liền có thể thấy được cấp bậc. Trắng, vàng, lam, lục, xanh lá cây, xanh nước biển, đỏ. Lấy màu trắng làthấp nhất, màu đỏ làtối cao.
Thất Sắc Liên của Lâm Bất Vi là màu xanh biếc, chính là Đại Linh Sư tứ cấp.
Dựa theo những gì viết trong sách, Võ Linh của Lâm gia ở trong số Võ Linh hệ phụ trợ trị liệu là tương đối xuất sắc. Mặc dù không có kế thừa đến cấp Cửu Sắc Liên của lão tổ Lâm gia , nhưng mà cũng vẫn có một chỗ đứng cao hơn các Võ Linh khác, đó chính là đạt năng lực chữa bệnh cấp một bẩm sinh.
Cấp một chữa bệnh, căn cứ theo ghi chép trong sách, là có thể phục hồi vết thương có thương tổn diện tích nhỏ trở lại như bình thường . Căn cứ linh lực và cấp bậc tăng trưởng, tốc độ và khả năng phục hồi như cũ các vết thương lớn nhỏ , cũng sẽ gia tăng.
Chữa bệnh cấp một nghe qua thì không có gì rất giỏi, nhưng mà trời sinh đã có, vậy chẳng khác nào trời sinh có nhiều kỹ năng.
Những người khác phải thăng một cấp, mới có thể gia tăng một kỹ năng. Còn Thất Sắc Liên Võ Linh, không cần thăng cấp đến Đạo Sĩ, cũng đã có kỹ năng rồi. Sau này tu luyện, cho dù thế nào, đều có nhiều kỹ năng hơn so với người khác.
Cho nên có thể tưởng tượng ,Võ Linh Cửu Sắc Liên của lão tổ Lâm gia năm đó tất nhiên là vô cùng nở mày nở mặt!
Bình luận
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1