Ninh Khanh Khanh giơ lên ngón trỏ thon thả, lắc qua lắc lại mấy cái, "Ngươi không nên gấp gáp, hiện tại nói ra, sẽ không đạt hiệu quả cao được. Đợi đến khi tiểu hội linh kỹ diễn ra mới là thời cơ tốt nhất a!"
Nhìn nàng có dáng vẻ thần bí như vậy, mặc dù Vân Triệt trong lòng hiếu kỳ, suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu, "Được, ta sẽ chờ thêm chút nữa xem sao."
***
Thanh Khê ở phía tây Kinh thành, nói là khê (suối), thật ra thì giống sông hơn. Dựa vào tên này, có lẽ trước kia chắc hẳn là dòng suối. Bởi vì lượng nước về quá nhiều, sự tác động của lượng mưa cùng với các yếu tố khác dẫn đến sự mở rộng của dòng suối, dần dần biến thành một con sông lớn như hiện nay.
Cảnh vật xung quanh dòng suối rất đẹp, bãi cỏ lớn tươi tốt, xanh ngắt tỏa ra mùi hương tươi mát mới mẻ. Cùng với rừng cây thẳng tắp bên cạnh làm cho khu rừng cỏ này trông giống như ở dưới bóng râm của một chiếc ô thiên nhiên cỡ lớn
Dù là ánh nắng gay gắt của mùa hè đi nữa, cho đến xế chiều, những tia nắng mạnh, dữ dội cách mấy cũng không tạo ra ảnh hưởng nguy hiểm gì ở nơi này.
Xuống xe ngựa, còn chưa đến gần, đã có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa thích thú. Từ đằng xa có thể thấy được một số người đang bày trí, sắp xếp màu sắc phù hợp cùng với các đồ vật.
Toàn cảnh nơi đây tạo cảm giác giống như tiệc rượu cocktail ngoài trời của phương Tây
Không giống với yến tiệc cung đình, ở đó những chiếc bàn được xếp đặt ngay ngắn, chỉnh tề một cách nhất quán, để cho mọi người ngồi quanh quanh. Còn nơi này chỉ là vài chỗ đặt những chiếc bàn cao, trên mặt bàn bày biện nước trái cây, rượu các loại, hoa quả các thứ, cùng với các món thức ăn. Ở bên cạnh còn bố trí thêm mấy bàn tròn nhỏ, có thể mang thức ăn tới và thưởng thức tại đây.
Suy cho cùng thì yến tiệc do thanh niên tổ chức phong cách tất nhiên có chút khác biệt. Người tới đây, cũng đều là công tử và tiểu thư trẻ tuổi
Ninh Khanh Khanh không quen biết ai, sau khi đi vào liền xông xáo chạy thẳng tới khu vực ăn uống, đánh chén no say.
Dựa vào sự thông minh tài trí của nàng, hai ngày nay tuy rằng không bị nạn đói hành hạ, nhưng là thức ăn dành cho thị vệ đều rất đơn giản, đối với thức ăn ngon nàng vẫn luôn một lòng ao ước nghĩ tới.
Vân Triệt đi vào cùng với nàng, "Muốn ăn sao?"
"Ừ, bên kia có sườn xào chua ngọt, cầm giúp ta một phần lại đây. Còn nữa, tôm hoàng kim đằng kia, cũng cầm một phần." Hai cái tay đã cầm đầy đồ ăn nhưng Ninh Khanh Khanh vẫn cảm thấy không đủ.
Vân Triệt cười lắc đầu, giúp nàng bưng hai phân đồ, đi tới một cái bàn trống phía trên.
Ninh Khanh Khanh dự định khiêm tốn một chút khi đến đây. Nhưng bên cạnh nàng lại là hoàng tử Vân Triệt, như thế này mà muốn khiếm tốn là hoàn toàn không có khả năng.
Hai người vừa mới tiến vào sân, liền có vài ánh mắt sắc nhọn như mũi tên bắn tới đây
Lâm Dong Dong thấy Ninh Khanh Khanh, nét mặt ngay lập tức trở nên khó coi.
Đổng Thấm Nguyệt bên cạnh nàng, thấy Lâm Dong Dong mặt mũi thoáng cái trở nên đáng sợ, nương theo ánh mắt Lâm Dong Dong nhìn tới, trong mắt cũng tràn ngập kinh ngạc, "Dong Dong, ngươi không phải nói nàng ta đi Thất vương phủ làm nha hoàn, vậy sao giờ lại xuất hiện ở chỗ này?"
Lâm Dong Dong tức giận, "Ta làm sao biết!"
Đổng Thấm Nguyệt là con gái của ca ca Lâm phu nhân, so với Lâm Dong Don lớn hơn ba tuổi, cả hai cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ cũng không tệ lắm, đối với nguồn gốc của Ninh Khanh Khanh đã sớm nghe Lâm Dong Dong nói qua, cũng biết nàng vì Ninh Khanh Khanh mà trọng thương.
May mắn là dượng đã đem Thất Sắc Liên cho Lâm Dong Dong để chữa trị vết thương, nếu không phải vậy, Lâm Dong Dong lúc này chắc chắn không thể bình yên vô sự đứng ở đây, điều đó là không có khả năng.
Chờ đến khi thấy Ninh Khanh Khanh cùng người bên cạnh đi vào, ánh mắt Đổng Thấm Nguyệt lóe lên, "Nàng và Triệt hoàng tử đi chung với nhau?"
Lâm Dong Dong nhìn thoáng qua Đổng Thấm Nguyệt, nhận ra rõ ràng, "Biểu tỷ, ngươi nhìn Triệt hoàng tử lại là đi theo phía sau nàng, không những thế còn bưng cả thức ăn. Ta thật tình rất ít khi thấy được Triệt hoàng tử lại đi làm loại việc này."
Mặc dù Vân Triệt là con tin do đế quốc Đằng Vân trao đổi tới, nhưng trước mắt hai nước lúc này thực lực tương đương, cũng không có chiến tranh, địa vị của hắn tại Thiên Thịnh Quốc cũng không thấp.
Bình luận
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1