Nghe qua thì là một người vô cùng ưu tú, thân phận tôn quý, linh lực cũng rất cường đại. Nhưng lấy một người chết một người, đều khiến những kẻ ái mộ sợ đến nỗi chỉ dám len lén thích. Có điểm đáng tiếc đây.
Sau khi cảm thánhai câu, Ninh Khanh Khanh đứng dậy tính toán đi dạo một phen, lại nghe thấy phía sau có người hô:
"Lâm Dung Dung, ngươi không phải mới vừa ở bên hồ, như thế nào lại đứng ở đây?"
Nàng lúc đầu cũng không nghe rõ ràng, cho đến khi người phía sau kia đuổi kịp, đứng ở bên cạnh nàng bất mãn mở miệng "Lâm Dung Dung, ngươi cũng quá kiêu ngạo. Bổn công chúa nói với ngươi , ngươi cũng không để ý!"
Ninh Khanh Khanh lúc này mới phản ứng kịp, đây là đang nói chuyện với mình mà!
Cái tên Lâm Dung Dung này, sáng sớm nay nàng nói chuyện phiếm với Hoàng Oanh cũng hiểu rõ ít nhiều. Hôm qua chính là nàng bị nhận thành Lâm Dung Dung mà mời đến Lâm phủ, hai người có vóc dáng đúng là hơi giống nhau.
Người đi đến là một thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy, so với Ninh Khanh Khanh bây giờ thì tuổi tác cũng không sai biệt lắm. Gương mặt tròn trịa, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng đô đô, thoạt nhìn có điểm hơi béo. Nàng mang một vẻ sang trọng hoàng gia, nhưng mở to hai mắt mà nhìn nhìn Ninh Khanh Khanh, vẻ mặt mất hứng.
"Công chúa điện hạ, ngài nhận nhầm người rồi. Ta tên là Lâm Khinh Khinh."
Vị công chúa này là do Hoàng Hậu sinh, đứng hàng thứ mười hai, tên là Phượng Tử Tuyết. Lúc trước từ xa nhìn tưởng là Lâm Dung Dung, bây giờ đến gần vừa thấy cũng rõ ràng mình là nhận nhầm người. Giờ nghe được tên của nàng và Lâm Dung Dung giống nhau từ láy, lại đều họ Lâm, nên hỏi:
"Ngươi có quan hệ gì với Lâm Dung Dung?"
"Ta là tỷ tỷ của nàng ấy." Ninh Khanh Khanh không hề tính toán giấu diếm, thoải mái nói ra. Dù sao đợi lát nữa vào yến hội thì tất cả mọi người cũng đều biết.
"Tỉ tỉ? Ta đến giờ không hề nghe nói Lâm Dung Dung có tỷ tỷ a." Tử Tuyết công chúa tràn ngập tò mò.
Ninh Khanh Khanh nói: "Trước kia không có, ta mới đến Kinh thành vài ngày, Công Chúa không biết cũng là bình thường."
"Thì ra như vậy, khó trách ta chưa từng nghe qua. Các ngươi có vóc dáng thật là giống nhau, đặc biệt nhìn từ xa, quả thực có thể lấy giả đánh tráo." Tử Tuyết công chúa bĩu môi "Vừa rồi nàng ấy vẫn còn ở bên hồ, ta còn tưởng rằng Lâm Dung Dung lại có linh kỹ tột bật nào đó, có thể có Phân Thân Thuật đấy!"
Vừa nói, nàng vừa nhìn Ninh Khanh Khanh từ trên xuống dưới"Ngươi hôm nay trang phục xinh đẹp như vậy, là chuẩn bị tới làm gì? Muốn giống như Lâm Dung Dung , quyến rũ hoàng huynh của ta sao?"
Từ cách nói chuyện của Tử Tuyết công chúa này, có thể thấy được tính cách thật điêu ngoa, cùng Lâm Dung Dung tựa hồ có điểm không hợp nhau.
Ninh Khanh Khanh và Lâm Dung Dung đều chưa từng thấy nhau, cũng không muốn vì người xa lạmà cãi nhau với Công Chúa . Nàng cười cười, tứ lạng bạt thiên cân (*) chuyển sang đề tài khác "Trang phục của Công Chúa hôm nay cũng rất diễm lệ cao quý."
(1) Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân ) Một phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền, lấy ít thắng nhiều.
Tử Tuyết công chúa tuổi còn nhỏ, nghe được lời ca ngợi thì kiêu ngạo vênh mặt lên"Cái đó là đương nhiên, đây là mẫu hậu cố ý chuẩn bị cho ta."
Trong lúc nói, nàng tựa hồ nhìn thấy gì đó, ánh mắt từ trên mặt Ninh Khanh Khanh, dời về phía sau nàng, trong đôi mắt tròn xoe tràn ngập kinh ngạc, nét kiêu ngạo trên mặt lập tức che giấu, rồi đi về phía trước hai bước "Thất Hoàng thúc đã trở về."
Người nào đã đến đây vậy, khiến vị Công Chúa điêu ngoa này bỗng nhiên biến thành cô gái ngoan ngoãn.
Ninh Khanh Khanh nghi hoặc quay đầu nhìn theo ánh mắt nàng.
Trên con đường nhỏ giữa Ngự hoa viên, bên cạnh rặng cây xanh liên miên, trên nền một màu xanh ngắt, một nam nhân mặc áo bào gấm vân mây màu trắng, đang nhanh nhẹn đi giữa đám người đang nhất tề hành lễ.
Hắn ngạo nghễ thẳng người, nhanh nhẹn tao nhã, nhưng không nhiễm chút gì vẻ huyên náo chốn trần gian phú quý. Một cơn gió hè cuốn tới, thổi bay áo ngoài của hắn, vẽ ra một cơn sóng dập dờn lăn tăn.
Vị Thất Hoàng thúc tựa như thần tiên này, chính là Phượng Phi Bạch, con của Trường Minh Công Chúa, cô cô của hoàng đế, muội muội củađương kim Tiên Đế đế quốc Thiên Thịnh.
Bình luận
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1