chương 126/ 131

Edit : cammuối

Ánh mặt trời gay gắt, chiếu vào bên trong Cực Quang Sâm Lâm, cây cối càng cảm thấy cao lớn, vươn lên cũng trở nên thẳng hơn, lá cây già lưa thưa lác đác không ngăn được ánh nắng dữ dội của mặt trời, chiếu lên trên da, có hơi đau.

Cũng không biết Phượng Phi Bạch làm thế nào, rõ ràng chỉ là cái bóng người, vậy mà không biết hắn lấy ra từ chỗ nào một cái ô trúc màu trắng rồi mở ra, che ở trên đầu.

Bóng người có cái gì mà cần che? Chẳng lẽ cái bóng cũng bị nắng chếuchođen lại sao? Đây là cố ý làm để trêu tức nàng đi. Hắn chính là thích xem bộ dáng nàng khó chịu đi, đặt nàng dưới ánh mặt trời chói chang mấy canh giờ, cũng không muốn mang vào bên trong đình che bớt ánh nắng một chút. Coi như là có ân cứu mạng, nàng cũng không muốn nhớ.

Từ lúc mới bắt đầu, còn có cây cối lưa thưa lác đác che mát, càng đi vào bên trong, khoảng cách giữa cây cối càng lúc càng lớn, rất nhiều chỗ đều lộ ra ánh mặt trời.

Phơi đến Ninh Khanh Khanh cảm giác chính mình biến thành trái cây chín rục luôn rồi, cảm thấy đều phải bong rơi một lớp da.

Đáng tiếc nàng lại không có chuẩn bị mang cái ô theo. Vốn là đã mất máu, nếu cứ như vậy phơi a, phơi a, phơi đến ngất xỉu đi, như vậy thì làm sao đi tìm Dung Lăng?

Nàng chống đỡ trong chốc lát, mồ hôi rơi từng dòng từng dòng, lau xong rồi lại tiếp tục chảy.

Không biết tại sao, càng chạy lại càng nóng, rừng cây bên cạnh dường như còn không tồn tại, hình như không gian cũng có nhiệt độ. Ninh Khanh Khanh rốt cuộc có chút không chống đỡ nổi, đưa mắt nhìn Phượng Phi Bạch một mạch không nói gì, giống như một khối ngọc tản ra cảm giác lạnh buốt , còn có cái ô dù của hắn nữa.

Đáy lòng bắt đầu tính toán, có muốn đi tới phía trước nữa hay không?

Chính là nàng mới rồi cãi lộn cùng Phượng Phi Bạch , như vậy đi tới thật sự là có chút mất mặt a.

Mồ hôi từ trán chảy xuống, chọc vào làm mắt đều không mở ra được. Ninh Khanh Khanh rốt cuộc tìm được một biện pháp, nàng cố ý đi chậm hơn một chút, rớt lại tại phía sau Phượng Phi Bạch một chút. Sau đó một chút một chút, một chút chút chạy đến phía sau Phượng Phi Bạch, mượn dáng ngườicao lớn của hắn và ô dù, ngăn cản phần lớn ánh mặt trời.

Thật thoải mái, Phượng Phi Bạch lãnh huyết vô nhân đạo, đứng ở bên cạnh bóng người của hắn, cũng giống như dính chút khí lạnh, không có nóng như vậy nữa.

Chỉ là từ lúc nàng bắt đầu đứng ở phía sau, Phượng Phi Bạch bước đi giống như bị động kinh, lúc thì nhanh, lúc thì chậm.

Lúc nhanh, nàng phải chạy nhanh hơn theo ở phía sau, còn phải động tĩnh nhỏ một chút, để không bị hắn phát hiện tiểu bí mật của nàng.

Lúc chậm, nàng lại chỉ có thể bước từng bước nhỏ, mau chóng khống chế tốc độ, giữchochính mình có thể đứng ở bên trong bóng dáng cao lớn của hắn.

Cứ tiếp tục như vậy , Ninh Khanh Khanh cảm giác được ngoại trừ không thấy nóng ra, thì hao phí tâm lực rất lớn. Nàng ngẩng đầu nhìn trời một phen, suy nghĩ một chút nếu không có nóng như vậy, dứt khoát chính mình đi ở bên cạnhchorồi.

Vẫn còn chưa nghĩ xong, cái người đi lại ở phía trước đột nhiên chậm lại, cái mũi của Ninh Khanh Khanh liền như vậy đụng tới

"Sao lại đánh mũi của ta!" Ninh Khanh Khanh vuốt mũi ngọc thanh tú, quay đầu lại nhìn chăm chú bóng lưng phía trước.

Phượng Phi Bạch quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tức giận Ninh Khanh Khanh, "Rõ ràng là ngươi đi theo phía sau ta."

Hắn nói xác thực không sai, nhưng mà đây là Phượng Phi Bạch làm, Ninh Khanh Khanh liền cảm giác được hắn là cố ý dừng lại, "Ngươi biết ta đi theo phía sau ngươi, tại sao ngừng lại mà không nhắc trước một chút?"

Phượng Phi Bạch đường môi khẽ nhúc nhích, "Ngươi núp ở phía sau của ta lâu như vậy, cũng không thấy ngươi nói trước một chút a ."

Hắn cũng biết a.

Ninh Khanh Khanh gãi gãi cằm, kỳ thật nàng cảm giác được mình làm vẫn còn rất bí mật, lập tức hì hì cất tiếng cười, "VươngGia lớn lên cao như vậy lại rất đẹp trai, không phải là vì tiểu nhân có thể ở dưới bóng dáng vĩ đại của ngài, có thể được chiếu cố sao."

Bình luận





Chi tiết truyện