Đúng lúc này ánh mặt trời xuyên qua tán lá cây, làm sinh ra những chấm vàng rung rinh trên lông mi thật dài của hắn, càng tô điểm cho khí tức hào hoa phú quý. Cùng với mắt hắn chớp khẽ, những đốm sáng càng nhảy lên nhảy xuống mạnh hơn.
Ánh mắt của nàng, cũng theo những điểm màu vàng này mà rung rinh, mà nhảy múa. Nhưng lại chậm chạp không rời khỏi vẻ đẹp tuyệt mỹ kia.
“Còn không đứng lên, hay là định bộc phát thú tính ngay tại chỗ này sao?"
Âm thanh nhẹ nhàng không mang một chút thói xấu trần tục nào, lại làm cho Ninh Khanh Khanh đang trầm mê trong nam sắc nháy mắt bừng tỉnh.
Nàng vậy mà nhìn mỹ nam đến ngây người, thiếu chút nữa quên mất mặt dây chuyền của mình còn đang ở trên tay hắn.
Ninh Khanh Khanh nhanh chóng quay đầu đi, dùng sức xì một tiếng khinh miệt, hai tay vững vàng nắm chặt tay Phượng Phi Bạch.
“Chỉ có ngươi mới mỗi ngày đều nghĩ tới bộc phát thú tính! Muốn ta đứng lên mau trả mặt dây chuyền cho ta!”
Trước đây khi gia gia cho nàng, nói mặt hoa tai thạch anh nàyh là lúc nàng sinh ra đã ngậm ở trong miệng, cho nên từ lúc nàng sinh ra liền mang trên người nàng.
Tuy rằng nàng cảm thấy mình khẳng định không phải là em gái của Bảo Ngọc ( nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, sinh ra cũng ngậm một viên "Thông linh Bảo Ngọc" ), thế nhưng cái gì mà ngậm thạch anh khi sinh ra rất là mơ mộng.
Nhưng mà mặt dây chuyền này không chỉ là vật kỷ niệm duy nhất theo nàng xuyên tới đây, đồng thời nàng cũng bởi vì đeo mặt dây chuyền này mới xuyên tới được. Nói không chừng mặt dây chuyền này cất dấu bí mật xuyên qua của nàng.
Nàng nhất định phải lấy lại.
“Ngươi có khả năng đoạt lại, liền cướp thử xem.” Phượng Phi Bạch nhìn thiếu nữ ngồi ở trên eo mình mà híp con ngươi.
“Đó là đương nhiên.” Ninh Khanh Khanh duỗi hai chân ra, đặt ở hai vai Phượng Phi Bạch để khống chế. Thân mình nghiêng tới trước, nâng tay phải của hắn lên trên mà bóp lại, vặn bung từng ngón tay một của hắn ra.
Nàng sẽ không tin.
Bả vai không thể dùng sức, khuỷu tay không thể động, chỉ có mỗi tay của hắn, lại có thể đủ sức lực chống lại.
Nàng vặn.
Lại vặn.
Tiếp tục vặn.
Dự đoán sai lầm, căn bản là vặn không ra!
Trông thì vô cùng mảnh dẻ, làm sao tay lại có sức lực lớn như vậy! Ninh Khanh Khanh nàng nhưng là một nữ hán tử, ở kiếp trước chỉ hai tay mà thay đổi bình nước nóng lạnh một cách ổn thỏa, nàng còn không tin phải bó tay!
Ninh Khanh Khanh bướng bỉnh gắng sức,toàn bộ sức lực dồn vào tay phải. Bởi vì dùng sức, thân mình bất tri bất giác đè xuống phía trước nên hoàn toàn không có chú ý tới, động tác của nàng lúc này, hai chân kẹp vào nam nhân, nửa người trên không ngừng ghé sát tới trước mặt nam nhân, thật sự làm cho người ta suy nghĩ ….
“Rúc đầu vào ngực như vậy, làm sao khiến bổn vương tin tưởng ngươi không phải là ái mộ ta?” Âm thanh trầm thấp thanh nhã xen một tia khàn khàn , làm cho âm thanh vốn dễ nghe nhiễm sức hút kỳ lạ, chỉ nghe toàn thân liền phát run.
Ninh Khanh Khanh không chú ý chuyện dựa sátliền không có việc gì, nhưng vừa chú ý tới tư thế hai người, mặt liền hồng như nhuộm, tim bang bang nhảy lên, khi nào thì biến thành tư thế này!
Còn may vừa rồi Tử Tuyết công chúa vừa rời đi, người khác cũng tản ra theo, phỏng chừng là không ai dám chọc vị vương gia này.
Nếu không nàng thật là mất mặt!
“Ái mộ cái đầu ngươi! Đem đồ vật trả lại cho ta!” Ninh Khanh Khanh thiếu chút nữa muốn nhảy ra, tư thế này thật là bất nhã. Nhưng là còn có đồ vật muốn cướp, nên vẫn kiên trì cũng không thể thả lỏng!
Ngón tay Phượng Phi Bạch không hề động đậy chút nào, ánh mắt hơi chớp động: “Hôm nay người trên đời này yêu mến bổn vương không ít, nhưng là nhiệt tình giống cô nương như vậy, vẫn là hiếm thấy.”
“Đúng vậy, là ta nhiệt tình, nếu ngươi chịu không nổi, liền mau mau đầu hàng!” Ninh Khanh Khanh bị Phượng Phi Bạch chọc tức, vừa nhiệt tình kéo tay, mặt nghẹn đỏ bừng.
Vì tiện lợi, hai cái chân nhỏ xoắn như bánh quai chèo, gắt gao quặp chặt thắt lưng nam nhân, hoàn toàn không có chú ý người ở dưới thân đôi mắt ngày càng sâu, trầm u giống như đầm nước.
Bình luận
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1