Đến khi nàng đi vào, lúc này mặt trời đang từ từ nhô lên, tà tà chiếu vào viện. Mặt trời vàng chóe sau khi lộ ra đã nhuộm vàng cả tầng mây, làm nóc nhà đẹp đẽ tinh xảo bị nhuộm đỏ, ngay cả đình đài trong viện, cũng biến thành màu vàng lóng lánh.
Trong viện cực kì im lặng, cũng không thấy được những người làm việc lặt vặt. Khi Ninh Khanh Khanh đi vào, lúc này mới phát hiện coi như là bản thân gian phòng của Vương Gia , trang trí cũng rất đơn giản.
Không có tráng lệ như phủ Vương Gia trong TV , phong cách rất làcổ xưa phóng khoáng.
Màu sắc thật đơn giản, thống nhất màu của đồ dùng trong nhà, không phải trắng thì chính là đen, nhìn thấy rất có một cảm giác uy nghiêm lạnh lùng kín đáo. Nhưng mà phàm là người nào hiểu được đánh giá đều sẽ biết, đồ đạc trong phòng này so với những thứ trang trí ánh vàng lấp lánh, cần phải nói quý hơn rất nhiều lần.
Đây sẽ là xa hoa khiêm tốn.
Trong phòng, Phượng Phi Bạch đang mặc xiêm y ban ngày, nhuyễn bào trắng tinh rộng thùng thình , tay chống nghiêng nghiêng vào đầu, tựa trên thành sập êm. Chiếc áo trắng tinh thật dài rơi xuống dưới sập, kéo dài như mây, khoan thai phóng túng.
Ánh mắt của hắn có hơi chếch xuống, nhìn vào một quyển sách trước mặt.
Bản thân xem ra không chút để ý, tựa như bay bổng trên mây, có hơi tùy ý, có hơi phóng túng. Chỉ có lúc hai ngón tay lật trang giấy thì mới làm cho người ta cảm giác được hắn xác thật chuyên chú đọc sách.
Vào lúc không mở miệng nói chuyện, hắn thật sự là một mỹ nam làm cho nàng có nhìn hàng trăm hàng ngàn lần cũng sẽ không ghéta.
Chỉ là trong bụng bỗng vang lên tiếng sôi òng ọc, đã kéo nàng trở lại thực tế "Vương Gia, dậy sớm thế."
Phượng Phi Bạch liếc mắt nhìn nàng "Mặt trời sắp sửa xuống núi, còn sớm cái gì."
"Vương Gia nói thế nào ý, mặt trời rõ ràng vẫn còn lên đỉnh đầu đây này!" Ninh Khanh Khanh đã học xong cách miễn dịch đối với việc hắn độc mồm độc miệng, cười khổ như vậy mà vuốt bụng, "Bụng ta đói rồi."
"Cho nên?" Phượng Phi Bạch nhìn Ninh Khanh Khanh.
Ninh Khanh Khanh bảo: "Vậy sai người nhà bếp bưng thức ăn tới đi."
Phượng Phi Bạch thản nhiên nói: "Không có đầu bếp."
"Vương phủ của ngài lớn như vậy mà không có đầu bếp?" Ninh Khanh Khanh không tin.
Phượng Phi Bạch đương nhiên mà nói: " Sau khi ngươi đã đến , để tiết kiệm chi tiêu trong vương phủ, hôm qua Bổn vương đã cho hắn đóng gói về nhà."
Cái gì gọi là nàng đã đến đây, liền đã đuổi đầu bếp đi rồi?
"Ta cảm giác được, Vương Gia có khả năng dùng phương thức khác để tiết kiệm chi tiêu!" Ninh Khanh Khanh cắn răng đề nghị.
"Bổn vương đích xác suy nghĩ thật lâu. Vốn là muốn giải tán thị vệ, nhưng mà ngươi chỉ với cấp bậc Nhất Tinh Linh Giả thế này thì cũng không có được tác dụng bảo vệ vương phủ. Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có chức vụ lão Lưu đầu trực đêm và Vương đầu bếp là tương đối thích hợp ngươi."
Phượng Phi Bạch nhướn mi mắt lên nhìn nàng, lộ ra thấp thoáng nụ cười tự phụ "Bổn vương xác thật vẫn rất suy nghĩ vì người khác , vẫn còn chọn hộ ngươi công việc tương đối thoải mái."
Lí do thoái thác thế này, nếu như không biết hắn là Vương Gia, Ninh Khanh Khanh vẫn còn ít nhiều tin tưởng. Nên nàng chỉ vào chiếc sập êm bằng gỗ đàn mộc khảm ngọc vừa nhìn liền giá trị xa xỉ dưới người hắn, mặt không chút thay đổi mà chậm rãi mở miệng.
"Vậy cái kia thì sao?"
"Vật này xác thật đáng giá." Phượng Phi Bạch âm thanh rất nhẹ, "Nhưng mà sau khi bán nó đi, Bổn vương nằm nơi nào?"
"Trên - giường."
"Đó là chỗ ngủ."
"Cho nên chính là thế nào cũng phải khiến ta đi làm đầu bếp nấu ăn sao?" Gân trán Ninh Khanh Khanh giật giật, tiểu vũ trụ đang thiêu đốt hừng hực . Nhưng mà lập tức liền bị một chậu nước lạnh như băng tưới xuống.
"Ngươi có tiền đi ra ngoài ăn cơm sao?"
Người nào đó không có tiền , chỉ có thể cầm giỏ rau của vương phủ và năm mươi lượng bạc do vị Vương Gia vô lương cấp, hóa thân thành Tiểu nương tử mua đồ ăn nhà bếp , hậm hực mà đi ra ngoài phố.
"Rất keo kiệt, liền cấp năm mươi lượng, còn muốn mua thịt mua cá, vậy còn lại bao nhiêu để bỏ túi riêng?"
Bình luận
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1